Phong Thả Đình Trú

Đến nơi, Lưu Hân không theo Đổng Hiền vào viếng mộ, chỉ ngồi lại trong xe hút thuốc, mở cửa sổ hé ra một chút để gió lùa vào, tầm mắt bất tri bất giác hướng về phía xa xa…

Biểu hiện hơn một tháng của Đổng Hiền ở công ty mà nói, thật ra cậu ta hoàn toàn vô hại thế thôi, thế nhưng vì sao bản thân mình đối với cậu ta một chút ưa thích cũng không nổi dậy chứ?

Nghe Kỳ Dương nói, cậu ta vì mình đã hi sinh rất nhiều thời gian cùng sinh lực, theo lý tự mình hẳn là nên tràn đầy cảm kích mới đúng, nhưng… Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, trong lòng lại không thoải mái, không, đúng hơn là chỉ cần nghĩ đến cậu ta, sẽ rất khó chịu, cảm giác của bản thân thế này rất khó miêu tả, từ khi mình sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ trải qua a!

Nghĩ nhiều như vậy, tay anh bất giác đưa lên che miệng, cái loại cảm giác rầu rĩ lại xảy ra nữa rồi…

“Ưm…” Không đúng, cảm giác hôm nay càng kỳ quái hơn, ngực buồn bực nương theo với đau lòng, hình như trong thân thể có vật gì đó muốn nảy ra thì phải!

Điếu thuốc trên tay Lưu Hân rơi xuống đất, anh hai tay khó chịu mà đè lên huyệt thái dương, thân thể dựa vào lưng ghế, tận lực áp chế “vật kia”

“Đáng ghét, rốt cuộc là cái gì vậy?” Nhắm mắt để bóng tối bao trùm, anh phát điên, hét lớn.

“Ngươi vì sao muốn ức hiếp Thánh Khanh?” Một thanh âm quen thuộc vang lên trong trong đầu a… Nơi đây hoàn toàn không có ánh sáng cư nhiên lại xuất hiện một bóng người!

Lưu Hân quả thực không thể tin được, anh đang thấy cái gì vậy? Người kia là mình? Đang mặc quần áo mình hay thấy trong  mơ? Đang quở trách mình là “Lưu Hân”?

“Anh…” Sửng sốt, anh không nói nên lời.

Lưu Hân kia toàn thân mặc trang phục thời Hán, tức giận nắm cổ áo anh, đôi mắt căm phẫn rực lửa: “Nói, vì sao lại ức hiếp Thánh Khanh? Vì sao làm cho hắn đau lòng? Vì sao muốn lấy nữ nhân khác?”

Đối mặt với chất vấn, Lưu Hân phát hiện ra bản thân mình không thể phản bác: “Tôi… không thích cậu ấy…”

“Ngươi hỗn đản!” Người nọ trừng mắt quát lớn, “Ngươi làm sao không thích hắn? Hắn hoàn mỹ như thế, mắt ngươi bị mù à?!”

Hậm hực cúi đầu, một cổ cảm giác sai lầm đột nhiên sinh ra, anh vô phương nhìn thẳng “Lưu Hân” kia.

Mà người kia thấy anh như thế cũng nhíu mày, cắn môi buông anh ra: “Thật sự ghê tởm mà!” Hắn đột nhiên hướng ngực anh một lần rồi lại một lần đánh mạnh.

Lúc này Lưu Hân cũng cảm thấy một trận đau đớn, anh bỗng nhiên phản ứng trở lại: “Mỗi lần… đều là anh?!”

Người kia là mình nhưng lại coi thường mà nhìn anh: “Mới phát hiện sao? Thật là chậm chạp a!”

“Vậy anh vì sao lại…” Ôm ngực, anh muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện.

“Lưu Hân” kia hướng một ngón tay trong bóng tối, theo đầu ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, đó là ———– Đổng Hiền?!

Mù mịt nguyên do mà nhìn về bản thân mình nơi kia, Lưu Hân hỏi: “Đổng Hiền xảy ra chuyện gì sao?”

Nhưng anh lại trông thấy “Lưu Hân” dùng ánh mắt say mê nhìn ngắm khuôn mặt kia, nhưng lại hướng đến mình bằng ánh mắt lạnh lùng, mang theo chút đau thương: “Không được thương tổn hắn, cũng không được vứt bỏ hắn, không có Đổng Hiền, cuộc sống của Lưu Hân… sẽ là vô nghĩa a!”

“Ý gì…” Chưa kịp nói hết, lại phát hiện ra xung quanh mình đã bị hào quanh bao quanh: “Đây là…”

“Lưu tổng? Lưu tổng?” Đổng Hiền đứng ngoài xe, xuyên qua chỗ hé mở của cửa sổ nhẹ nhàng lay động thân thể anh.

“…!” Lưu Hân đột nhiên giựt mình, càng thêm hoảng sợ.

“Tôi đã quấy rầy ngài sao?” Đổng Hiền có chút ân hận, “Nhưng mà ngủ như thế này sẽ bị cảm đấy.”

Mình ngủ sao? Vậy đó là … mơ sao?

Lưu Hân lắc lắc đầu: “Ừ… Cậu tảo mộ xong rồi à?”

“Ừ!” Đổng Hiền chỉ tay ra phía sau xe: “Anh nếu muốn về trước nghỉ ngơi, cứ đưa con búp bê ấy cho tôi, tôi sẽ tự mình đi xe về.”

“Không.” Lưu Hân cự tuyệt, “Cậu lên đi, tôi đưa cậu về!” Thế nhưng giọng điệu của anh nghe ra rất không tình nguyện.

Đổng Hiền nghe vậy thì thần sắc có chút ảm đạm, anh cũng không bước lên xe, chỉ đứng tại chỗ yên lặng mà cúi đầu…

“Làm sao vậy?” Hành động của anh làm cho Lưu Hân tò mò ngoài dự đoán, “Mau lên đi!” Lưu Hân thúc giục.

“Lưu tổng, thực ra…” Đổng Hiền thở sâu, cố lấy dũng khí hỏi ra, “Thực ra anh rất ghét tôi phải không?”

“…Vì sao lại hỏi như vậy?” Lưu Hân có chút ngây ngẩn cả người.

Nhếch miệng, Đổng Hiền không đáp: “Xin anh cứ thành thật nói cho tôi biết, nếu thực sự rất ghét tôi thì cứ nói ra, cớ gì phải tìm tôi đùa bỡn chứ? Tôi trong mắt anh phải bị chơi đùa như vậy sao?” Anh vẫn bình tĩnh như thường, cùng với thái độ kiên quyết.

“Tôi nghĩ chúng ta trong lúc đó có chút hiểu lầm…” Lưu Hân giật nhẹ khóe môi, “Không nói những chuyện… này nữa, tôi đưa cậu về.”

“Không cần, xin anh nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ tự mình bắt xe về.”Đổng Hiền mạnh mẽ áp chế tâm tư của chính mình, “Cho tôi vào công ty, nói rằng nếu tôi có thể làm  anh rung động thì anh sẽ mãi bên cạnh tôi… Kỳ thực anh căn bản không hề lưu tâm đến tôi, tất cả đều do tôi tự mình đa tình mà thôi, là như vậy đúng không?”

“Không, không…” Rõ ràng sự thật là vậy, thế nhưng nếu từ miệng anh nói ra, vì sao lại cảm thấy chính mình thật bẩn thỉu chứ?

“Không đúng?! Vậy vì sao anh lại đem bữa trưa tôi vất vả chuẩn bị đưa cho một người ăn xin ở cửa công ty chứ?” Đổng Hiền nói ra thống khổ trong lòng.

Lưu Hân cả kinh: “Tại sao cậu lại biết?” Lời nói vừa xong, mới giật mình phát giác chính mình lỡ miệng rồi.

Nhìn bộ dạng giật mình của anh, Đổng Hiền biết rằng suy đoán của bản thân đã đúng!

“Trong thời gian anh mất tích, tôi giúp anh dọn dẹp ném đồ thừa thải, tình cờ gặp được người ăn xin kia…” Nhắm mắt hồi tưởng lại thời khắc ấy, vẫn còn là một ký ức mới mẻ, “Người đó thấy tôi liền hỏi ‘Ông chủ các người đâu sao dạo này không cho cơm tôi?’ tôi nhất thời tò mò dò hỏi anh ta, kết quả anh ta nói cho tôi biết, thì ra mỗi bữa trưa, anh đều cho anh ta một bữa trưa ngon lành…”

Lưu Hân nghe vậy biến sắc, một màn này rơi vào mắt Đổng Hiền, chỉ có đau khổ vô tận!

“Tôi vừa mới bắt đầu chẳng qua… Chẳng qua là…” Chẳng qua cái gì chứ? Chính mình thật sự muốn đùa bỡn cậu ta mà thôi, bởi vì cậu ta khiến mình bẽ mặt trước mọi người a.

“Anh không cần nói nữa!” Đổng Hiền chống trên cửa xe, “Tháng sau… Anh kết hôn rồi, vậy anh có thể hay không… Cho tôi tham dự thay cho lời xin lỗi được không?”

“Đương nhiên có thể!” Anh cầu còn không được.

Đổng Hiền đứng lên, thế nhưng vẫn tiếp tục cuối đầu, “Xin anh đưa con búp bê cho tôi, sau đó chính miệng nói cho tôi biết… Anh không thích tôi, đời này… mãi mãi không cùng tôi bên nhau…” Thanh âm khàn khàn, Lưu Hân nghe vậy tâm có chút không đàng lòng.

Thế nhưng thân thể lại đi ra sau xe, tay chân cũng không nghe sai khiến mà mở cửa sau ra, đem con búp bê giao cho Đổng Hiền!

“Tôi… không thích… cậu, vĩnh viễn… không có khả năng cùng cậu bên nhau…” Anh hướng Đổng Hiền trước mặt đứt quãng nói ra.

Nhìn không thấy biểu tình của Đổng Hiền, nhưng lại thấy Đổng Hiền ôm ngày càng chặt con búp bê trên tay, nói xong chữ cuối cùng… Cậu ta không sít chặt con búp bê trong ngực nữa, ngổi xổm xuống, không tiếng động… rồi òa lên khóc…

“Này, cậu… Không có việc gì chứ?” Anh muốn dìu cậu ta dậy, thế nhưng không có lập trường, liền sau đó cương ngạnh mà thu hồi tay vừa đưa ra, “Tôi… đưa cậu về…”

“Oa…” Đổng Hiền khóc rất thương tâm, hoàn toàn không nghe Lưu Hân nói, anh hiện tại đang cần trút hết nỗi lòng một trận.

Thật rất nhớ nam nhân ôn nhu trước đây, rất nhớ dáng cười sảng khoái trước đây, rất nhớ cái ôm ấm áp trước đây, rất nhớ… trước đây… Nhưng là hiện tại những thứ này đã không còn thuộc về mình nữa!

Đời này, anh cùng Lưu Hân thật sự không có duyên phận rồi…

Hai người ở trong tình cảnh xấu hổ như vậy giằng co thật lâu, Lưu Hân cũng không biết qua bao nhiêu lâu, thẳng cho đến khi Đổng Hiền khóc đủ rồi, thân thể run rẩy đứng lên, anh mới có cử động.

Mở cửa xe, ngồi vào vị trí, đang muốn đưa Đổng Hiền về nhà, không nghĩ tới Đổng Hiền hai mắt sưng đỏ trực tiếp giúp anh đóng cửa lại.

“Cậu đùa giỡn chưa đủ sao?” Lưu Hân tức giận.

Đổng Hiền bình ổn hô hấp của bản thân mới nói: “Anh trở về đi, một mình tôi có thể tự trở về được.”

“Đừng tức giận nữa, cùng nhau về đi.” Lưu Hân tốt bụng thuyết phục.

“Thực sự không cần, Lưu tổng, chúng ta đời này sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên…” Anh lùi ra vài bước, cúi thấp người, “Cám ơn anh đã luôn chiếu cố tôi đến hôm nay, thực sự cám ơn anh, đã cho tôi có được thời gian vui vẻ như vậy!”

“Cậu nói gì?” Lưu Hân nghe không hiểu.

Ngẩng người lên, Đổng Hiền lộ ra nụ cười rưng rưng, “Anh không cần phải hiểu, được rồi, tôi phải đi, không thì lại không kịp xe… Chúng ta từ nay… vĩnh biệt!” Sau khi nói xong, anh đeo balo, ôm lấy búp bê kia, một mình một người hướng con đường khác bước đi…

Lưu Hân ngồi trên xe cũng không đuổi theo, bởi vì anh hiểu, trong khi chính mình nói những lời kia, có chút sâu trong nội tâm vật gì đã bị anh phá hủy hầu như không còn, cũng vô phương vãn hồi rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui