Phong Thả Đình Trú

Lưu Hân trông bọn họ đã đi xa, cũng không bần thần tiếp tục đứng đó, chậm rãi tiến đến xe của mình. Ỷ Á ngồi trong xe chờ đã lâu, vừa nhìn thấy Lưu Hân ngồi vào bên tay lái, cô lập tức ôm chầm anh.

“Hân!” Ôm chặt cánh tay Lưu Hân như sợ hắn sẽ một khắc mà tan biến mất.

Lưu Hân bị hành động của cô làm cho kinh sợ, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Cô bé của anh?”

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Ỷ Á lập tức nhìn thẳng Lưu Hân: “Hân, kiếp này anh sẽ lấy em đúng không?”

“Cô bé ngốc này, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã mà, hôm nay em về đây cũng không phải vì chuyện này sao?” Lưu Hân điểm nhẹ lên chóp mũi cô, cười trìu mếm nói.

“Thế nhưng,… cái người tên Đổng Hiền kia…” Ỷ Á chính xác là đang dùng giọng ghen tuông mà nũng nịu.

Kiếp này Lưu Hân phải là của cô, cô đã khổ tâm sắp đặt hết thảy… Kiếp trước, Lưu Hân chỉ vì Đổng Hiền mà sống, kiếp này, anh vì cô một lần thì có gì sai chứ? Thế nhưng… vì sao? Vì sao Đổng Hiền vẫn muốn cùng cô tranh Lưu Hân? Hắn chính là đang tự chuốc khổ cho mình thôi… Lần này, cô đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, Đổng Hiền nếu có bản lĩnh, cô đây cũng không ngại xem một chút, nhìn xem là hắn cao một thước hay là cô cao một trượng…

Lưu Hân vừa nghe cô nhắc đến Đổng Hiền, trong lòng không khỏi có cảm giác lạ, chả biết vì sao, có một chút thấp thỏm cùng chút mừng rỡ, rốt cuộc là tại sao chứ?

“Cậu ta chẳng qua chỉ là một nhân viên trong công ty của anh, em đừng quá bận tâm làm gì!” Lưu Hân an ủi cô.

“…Vâng. Thật ra, lần này em đến đây là muốn hỏi anh về vấn đề kia, việc ấy…” Khuôn mặt Ỷ Á bỗng ửng hồng lên.

Lưu Hân khởi động xe, bắt đầu chạy, giọng điệu trêu ghẹo: “Làm sao vậy? Thường ngày, em không phải miệng nói liên hồi sao, hôm nay sao lại thành ra cái bộ dạng này?”


“Không phải mà!” Lại giọng điệu nũng nịu, “Ngày cưới của chúng ta… em nghĩ… nên tổ chức vào tháng tám… sắp tới… được không anh?”

“Tháng tám này? Sao lại gấp vậy?” Lưu Hân có chút không ngờ.

Ỷ Á lo lắng, “Anh không đồng ý?” Không được, nhất định phải là ngày đó, bởi vì…

Thấy cô lo lắng, Lưu Hân không tránh khỏi nghi ngờ, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, “Không, nếu em đã muốn vậy, thì cứ quyết định như vậy đi!”

“Anh thật sự đồng ý?” Ỷ Á thập phần sung sướng.

“Tất nhiên, khi nào trở về, em nhớ đến thông báo cho cha mẹ đấy, còn lại ba tháng, hôn lễ chắc cũng sẽ chuẩn bị kịp thôi!” Lưu Hân quả thực là người có năng lực, nếu đã quyết định thì sẽ lập tức tiến hành.

“Vâng!” Lo lắng khi nãy đã tiêu biến mất, thay vào đó là một nụ cười rực rỡ.

Nhìn cô mỉm cười, trong lòng Lưu Hân cũng thả lỏng không ít, một chút kì lạ lúc nãy khi nghĩ đến Đổng Hiền cũng tạm thời bị quẳng sang một bên… Hai người trên xe, suốt đường đi, tươi cười hạnh phúc…

Lúc chiếc xe chạy ngang qua một nhà thờ, thanh âm lảnh lót của tiếng chuông vang lên…

Một sơ đang quỳ gối cầu nguyện, nghe tiếng chuông, đứng phất dậy, trực giác dẫn cô đi ra đến cổng, trên tay nắm chặt cây thánh giá, tuy rằng không có một bóng người, thế nhưng giác quan thứ sáu như nói cho cô biết, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra!

Chẳng lẽ là… Nữ tu đi ra khỏi nhà thờ, nhìn về phía đường phố trống trải… Duyên nợ kiếp trước, đời này lại tiếp tục… Hai người đã gặp được nhau chưa…?

“Phó nữ tu (Yên Yên: nhớ ai không……………. Là Phó hoàng hậu, vợ kiếp trước của Lưu Hân đó) sơ đang nhìn gì thế?” Một cô bé ôm trái bóng, chạy đến bên chân cô, hỏi.

“…!”Phó nữ tu nghe thấy có người gọi mình, chậm rãi cúi đầu, nhìn thẳng cô bé kia, tay vuốt ve mái tóc cô bé, cưng chiều mà nói: “Tiểu Tinh sao lại ở đây? Sao không ra ngoài kia chơi cùng các bạn?”

“Nhưng… Tiểu Tinh thích chơi cùng sơ cơ!” Cô bé vẻ mặt phấn khích, đem trái bóng đưa đến trước mặt cô.

“..Được, sơ cùng con chơi, chúng ta đi nào.” Phó nữ tu không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều, dắt tay cô bé kia đi ra phía sân sau.

Đi được vài bước, chính mình lại không nhịn được, quay đầu nhìn về phía con đường kia, Lưu Hân, Đổng Hiền… Thật sự mong rằng hai người kiếp này, có thể ở bên nhau mãi mãi…

………………………………………


“Tiểu Hiền, Tiểu Hiền, cậu đợi một lát…”

Đổng Hiền đi ở phía trước, Từ Ngôn cùng Chu Hủ không yên lòng, cố gắng bám theo anh.

“Tiểu Hiền!”

Đi được một đoạn, Đổng Hiền cuối cùng cũng dừng lại, xoay người, đối diện với họ: “Hai người sao còn chưa về nhà đi?”

“Không về!” Hai người đồng thanh trả lời.

“Không quay về? Tại sao?” Bọn họ đều đã đạt được mục đích, không phải sao?

“Tiều Hiền, anh giận chúng tôi phải không?” Chu Hủ lên tiếng hỏi.

Đổng Hiền lắc đầu, “Không có, vì sao lại suy nghĩ như vậy thế?” Thái độ của anh đúng là không có gì bất thường.

“Chúng tôi… làm cho cậu cùng Lưu Hân… quan hệ… trở nên thế này…” Từ Ngôn hổ thẹn mà mở miệng.

Chu Hủ cũng có chút xấu hổ, ngón tay không ngừng ngọ nguậy lẫn nhau, tự kiểm điểm, nói: “Tôi thật sự quá xúc động… Xin Lỗi… tôi thật sự không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy!”

Thì ra là chuyện này, Đổng Hiền cuối cùng cũng hiểu ra, anh chợt cười, “KHông có việc gì, không cần để trong lòng, tôi không có tức giận, chỉ là…” Hít một hơi thật sâu, cố nén lại ưu thương trong lòng, bày ra bộ mặt bình thản nhất, nói:” Tôi bây giờ cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút việc, nếu hai người không có việc gì, hãy về trước đi…”

“Nhưng mà… Thật là… A” Từ Ngôn không muốn để anh một mình, nhưng lại bị Chu Hủ ngắt mạnh ngay eo, “Cô làm gì vậy?”

Chu Hủ không thèm chú ý đến anh ta, hướng đến Đổng Hiền nói: “Được rồi, anh cẩn thận đấy, về đến nhà nhớ gọi cho tôi nha.” Nói xong, cô kéo Từ Ngôn rời khỏi đó.


Đi được một đoạn, Từ Ngôn giãy khỏi tay Chu Hủ, khẩu khí rất bực tức: “Cô rốt cuộc làm gì đấy? Cô không thấy Tiểu Hiền đang rất đau lòng sao?”

Chu Hủ không cho là đúng, vừa tiếp tục bước đi, miệng vừa nói: “Tôi biết, Tiểu Hiền đang rất đau lòng, nhưng anh ấy luôn thích một mình cô độc… Với lại, ngoại trừ trước mặt người kia ra, thì bất luận đối với ai, anh ấy cũng quyết không để lộ nỗi bi thương!”

“Người kia?”

“Aiii…” Chu Hủ than nhẹ một tiếng, “Cậu biết Tiểu Hiền được bao lâu, tôi không biết… Nhưng tôi cùng anh ấy đã là bạn từ rất lâu rồi, tính tình của anh ấy, tôi rất rõ ràng. Lúc này thật sự đừng nên quấy rầy anh ấy, đó mới chính là bạn bè chân chính!”

“… Tôi hiểu rồi!” Từ Ngôn tuy rằng không cam lòng, nhưng nhìn biểu tình của Chu Hủ không giống như đang dối trá, “Cô là bạn tốt của Tiểu Hiền, tôi tin cô!”

Chu Hủ ngẩn người, lập tức cười cười, “Sai rồi, phải là chúng ta đều là bạn tốt của Đổng Hiền…”

“…Đúng! Chúng ta đều là…”

Hai người bọn họ rời đi, Đổng Hiền kêu một chiếc ta-xi, đi đến một nhà hàng nhỏ khá yên tĩnh.

Đây chỉ là một nhà hàng bình thường, thực khách cũng không có nhiều, Đổng Hiền lựa một chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống, tùy tiện kêu một tách cà phê, sau đó chỉ ngồi trầm tĩnh, mắt nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần mà suy nghĩ …

Hân, anh thật sự đã quên tôi, quên luôn cả hẹn ước của chúng ta… Hay anh vẫn không muốn thừa nhận…? Bất luận vì sao, tôi cũng sẽ chờ anh đến thời khắc đó mới thôi, nhất quyết tôi sẽ không bỏ cuộc… Thế nhưng, nếu đến thời điểm ước hẹn kia, anh vẫn không thì xuất hiện, thì tôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận