Phong Thần Châu


Mà giờ phút này, bên trong đình viện, tôm cát nhỏ nhảy nhót tung tăng, túm lấy tóc trắng của lão Vệ cười hì hì nói: “Ái chà ái chà, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả, chẳng thay đổi tẹo nào!”  
“Đại nhân Hà Tôn, lâu ngày không gặp, ngài vẫn tinh nghịch như thế!”, lão Vệ lúc này cười khổ nói.

“Ha ha, ngươi không biết đấy thôi, mấy năm nay chết ta sắp chết ngạt rồi, cả ngày ở trong Ốc đảo Đại Vũ thật đúng là nhàm chán!”  
“Ngươi thấy nhàm chán sao?”, Tần Ninh nhìn về phía tôm cát nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Vậy sau này đi theo ta đi”.

“Khụ khụ! ”  
Tôm cát nhỏ ngay lập tức ho khan một tiếng, nói: “Ha ha, lão Vệ, tóc của ngươi hình như càng ngày càng trắng thì phải! ”  
Tần Ninh chẳng thèm đoái hoài, nhìn về phía U Động Thiên nói: “Lão tổ nhà ngươi ở đây, ngươi tự đi tìm hắn đi, đến đây làm gì nói rõ ràng mọi chuyện ra!”  
“Vâng vâng!”  
Vẻ mặt của U Động Thiên lúc này cũng tràn ngập mơ hồ.

Cái con tôm bề bề biết nói chuyện là cái quỷ gì vậy? Hình như có quen lão Vệ bên cạnh Tần Ninh? Nghe mấy câu ngắn ngủi, ông ta cũng không nghe hiểu được gì nên dứt khoát đi về phía rùa đá, thành tâm cúi đầu.

Rùa đá bỗng loé lên, lúc này một bóng người xuất hiện, bay lơ lửng ở phía trên mai rùa đá vàng óng ánh.

Toàn thân mặc một bộ đồ đen lộ rõ khí chất phi phàm, chính là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, U Phần Thiên.

“U Động Thiên bái kiến lão tổ!”  
“Ừm! Động Thiên, sao ngươi lại đến đây?”  
U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, ánh mắt có chút kinh ngạc, bỗng một tiếng hô lớn vang lên.

“Ôi mẹ nó!”  
Tôm cát nhỏ lúc này lại nhảy đến thân rùa vàng, cười ha ha một tiếng nói: “Lão tổ, mẹ kiếp, lão tổ, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”  
Tôm cát nhỏ nhảy nhót ở trên thân rùa vàng khiến hư ảnh của U Phần Thiên cũng trở nên hỗn loạn.

“Thân rùa Huyền Minh Kim Giáp có thể vĩnh viễn không bị phân huỷ, đưa linh phách của người chuyển vào bên trong rùa kim giáp, đợi một thời gian thích hợp ngươi có thể trùng sinh một lần nữa, ây da mẹ nó chứ, cách này đúng là chỉ có Tần đại gia mới có thể nghĩ ra! ”  
Nhìn thấy tôm cát nhỏ đang kêu gào nhảy loạn trên thân thể của lão tổ, U Động Thiên lập tức nổi giận.

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy sắc mặt của U Phần Thiên bỗng trở nên nghiêm nghị, chắp tay khom người cung kính nói: “Vãn bối U Phần Thiên bái kiến tiền bối Hà Tôn!”  
Vãn bối?  
Tiền bối?  
U Động Thiên nghẹn lời, bỗng chốc sừng sờ.

Mẹ kiếp chuyện quái quỷ gì vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận