Phong Thần Châu


Những người đó mặc áo choàng dài màu trắng trông có vẻ phong trần nhưng lại đem cho người khác cảm giác vừa mơ hồ vừa mạnh mẽ.  
“Sáu vị trưởng lão nòng cốt xuất hiện!”  
Lục Huyền hơi sững người, kinh ngạc nói: “Trong học viện, trưởng lão nòng cốt đều là cảnh giới Linh Phách tầng năm trở lên, mặc áo choàng dài màu trắng”.  
“Trưởng lão danh dự chính là cảnh giới Linh Phách tầng một trở lên, mặc áo choàng dài màu đen”.  
“Còn trưởng lão nội viện thì mặc áo choàng dài màu xám đều có thực lực cảnh giới Linh Luân!”  
Lục Huyền có chút hồi hộp nói: “Lần này, đệ tử nội viện chúng ta thí luyện mà còn động tới cả trưởng lão nòng cốt”.  
Mà lúc này, sáu vị trưởng lão nhìn xuống bên dưới, khẽ gật đầu.  
“Yên lặng!”  
Một ông lão đứng ở giữa, râu và tóc bạc trắng lên tiếng.  
“Lần này, chúng ta sẽ tới núi Minh Sơn thí luyện, cho dù là học sinh cũ hay học sinh mới thì tất cả đều phải nhớ rằng an toàn là trên hết!”  
“Tiếp theo, ta công bố một tin tức!”  
“Lần này, trong lệnh bài thân phận của mỗi người các ngươi đều sẽ có thêm thông tin cá nhân”.  
“Thông tin này ghi lại thân phận trong học viện trước khi các ngươi đi vào núi Minh Sơn, đồng thời, trong lệnh bài của mỗi người sẽ đều xuất hiện một linh văn!”  
Trưởng lão đó chậm rãi nói: “Lần khảo hạch này có tổng thí sinh tham gia là 136.700 người, từ cảnh giới Linh Hải tầng một đến cảnh giới Linh Hải tầng chín!”  
“Việc các ngươi phải làm chính là săn giết linh thú trong núi, thu những linh phách của linh thú vào trong lệnh bài để tăng số điểm tích lũy của mình”.  
“Điểm tích lũy này, không hiện lên con số mà là đánh giá đẳng cấp.

Bây giờ khi bắt đầu, mỗi người đều là cấp 0”.   
“Tùy theo lượng linh thú săn giết mà đẳng cấp của các ngươi cũng không ngừng được nâng cao.

Đến khi thí luyện kết thúc thì học viện sẽ thống kê ra đẳng cấp của mỗi người trên quảng trường nội viện, từ đó mà tiến hành xếp danh sách”.  
“10 đệ tử đứng đầu sẽ được học viện trao thưởng một viên linh đan nhất phẩm, hơn nữa là linh đan nhất phẩm mà các ngươi tùy ý lựa chọn!”  
Lời này vừa nói ra, đám người bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.  
Linh đan nhất phẩm, chính là thứ cần thiết nhất với võ giả cảnh giới Linh Hải.  
Linh đan trên thị trường có giá cả rất đắt đỏ, một viên ít nhất cũng phải hơn chục ngàn lạng hoàng kim.  
Linh đan nhất phẩm phân thành ba đẳng cấp, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng.  
Sự chênh lệch giữa ba đẳng cấp này có thể gọi là một trời một vực.  
Một viên linh đan nhất phẩm hạ đẳng kém nhất cũng phải hơn chục ngàn lượng hoàng kim, mà trung đẳng thì phải cần ít nhất 100 ngàn, thượng đẳng thì lại mấy trăm ngàn trở lên.  
Mà, một vài viên linh đan nhất phẩm đặc biệt có giá trị khác nhau sẽ dẫn tới tình trạng giá thì cao mà ít người cần.  
Lần này, học viện hào phóng như vậy, đối với rất nhiều đệ tử mà nói thì đó là một phần thưởng hết sức hấp dẫn, lại còn được tự lựa chọn.  
Nhưng, có một số đệ tử khó tránh khỏi nản lòng.   
“10 người đứng đầu, so tài từ cấp một cho đến cấp chín.

Vậy thì chẳng phải 10 cao thủ đỉnh cấp trong nội viện sẽ chiếm hết giải thưởng sao?”  
“Đúng thật, mấy người đó, ai cũng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”  
“Ai nói không đúng đâu, chúng ta không có đất diễn rồi!”  
Một vài đệ tử không nhịn nổi than thở.  
“Xem ra, mọi người không nhiệt tình lắm nhỉ!”  
Ông lão lại mở miệng, cười nói: “Lão phu còn chưa nói xong mà”.  
“Lần này, ấn ký cấp năm trở lên thì có thể giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan nhất phẩm, cho dù người đó là ai”.  
“Nhưng, các ngươi không được chọn mà là do học viên phân chia”.  
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người bỗng chốc tăng vọt.  
Chỉ cần ấn ký nâng lên tới cấp năm thì đã có thể đạt được linh đan khiến mọi người đều háo hức, mong chờ.  
10 người đứng đầu họ không có phần, nhưng nếu nâng ấn ký lên cấp năm thì lại có thể làm được!  
“Còn một điểm nữa!”  
Ông lão nói thêm: “Lần này, nếu 10 người đứng đầu đạt tới cấp chín thì có đi vào viện Linh Quyết và viện Linh Khí, tùy ý chọn lựa một môn linh quyết và một chiếc linh khí!”  
Trời…  
Đám người bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.  
Nếu 10 người đứng đầu mà đạt tới cảnh giới cấp chín thì có thể tùy ý lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí!  
Viện Linh Quyết và viện Linh Khí chính là nơi quan trọng trong những nơi quan trọng của học viện Thiên Thần.

Linh quyết và linh khí ở đó thì kể cả là hoàng thất cũng không chắc đã so được.  
Mà trưởng lão lại nói, có thể tùy ý lựa chọn!  
Trong học viện Thiên Thần, nghe nói có cả linh khí ngũ phẩm, và nó cũng thuộc phạm vi tùy ý đấy.  
“Đạt tới cấp chín, giải thưởng sẽ càng khủng khiếp, xem ra để đạt được cấp chín sẽ cũng khó hơn lên trời”.  
Lục Huyền cười khổ nói.  
“Ta nghĩ, 10 người đứng đầu mà đạt được tới cấp tám đã là không tệ rồi”, Tuân Ngọc lúc này mới lên tiếng: “Ta nghe những học sinh cũ nói, thí luyện của học viện Thiên Thần từ trước tới giờ đều yêu cầu rất cao”.  
“Lần này lại đưa ra điều kiện lớn như thế thì chắc chắn độ khó cũng tăng lên mấy lần!”  
Lời này vừa nói ra thì đều nhận được sự đồng tình của những người khác.  
Tóm lại, có thể khiến ấn ký của lệnh bài thân phận học viên đạt tới cấp năm thì đã có thể đạt giải thưởng.  
Mà đứng trong hàng ngũ 10 người đứng đầu thì giải thưởng là tùy ý chọn một viên linh đan nhất phẩm.  
Đứng vào 10 vị trí đầu danh sách mà ấn ký lại nâng tới cấp chín thì còn có thể toàn quyền lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí.  
Mọi người đều đã hiểu rõ quy tắc lũy tiến đó.  
Mà lần này, học viện cũng không nói, không thể cướp đoạt ấn ký.  
Cũng chính là nói, giữa mọi người không chỉ có tồn tại sự cạnh tranh mà còn tồn tại sự cướp bóc mạnh hiếp yếu.   
Tần Ninh không có hứng thú với chuyện này.

Nhưng lần này đã quyết định kết đội với Lục Huyền và Trương Tiểu Soái thì cũng phải nghiêm túc một chút.  
Hơn nữa, trong viện Linh Khí và viện Linh Quyết cũng xác thực là có một số thứ mà Tần Ninh muốn xem xem nó có ở đó hay không.  
“Cấp chín… hình như rất khó nhỉ…”, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.  
Sau đó, mấy vị trưởng lão cũng dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, sau đó mọi người có thể xuất phát.  
Đất đai của học viện Thiên Thần cực rộng lớn, không chỉ được xây dựng ở đế đô mà còn có một số công trình ở trong núi Minh Sơn.  
Đội ngũ đông đúc xếp thành một hàng dài như một con rồng lớn chậm rãi rời khỏi học viện.  
Khi cửa lớn ở trước mắt bỗng nhiên mở ra thì một luồng hơi thở rừng sâu tươi mới từ từ tỏa ra.  
Mọi người không khỏi hít thở sâu một hơi.  
Hơi thở của rừng xanh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cũng mang theo một tia lạnh lẽo.  
Sau đó, chính là một trận đánh thực thụ chứ không phải là chuyện đơn giản như huấn luyện trong học viện.   
“Nội viện thí luyện, có thời hạn một tháng, không được vượt quá khu vực mà học viện đã đánh dấu, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng!”  
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai mỗi người.  
“Bây giờ, bắt đầu!”  
Soạt soạt soạt…  
Giọng nói của ông lão vừa dứt thì trên mặt đất có từng bóng người tăng tốc lao đi…  
Trong dãy núi lớn như thế, từng tiếng gào thét trầm thấp vang lên, hết lần này đến lần khác khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.  
Tần Ninh, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu soái, Tuân Ngọc, lúc này cũng đã kết thành một nhóm, nhanh chóng đi thẳng vào rừng sâu.  
Mà lúc này, ở cửa vào có mấy người đang đứng cạnh nhau.  
“Nhìn thấy Tần Ninh chưa?”, thanh niên dẫn đầu mang vẻ mặt lạnh lùng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui