Phong Thần Châu


“Ngu si, buồn cười quá nhỉ!”  
Lúc này, một tiếng cười nhạt bỗng nhiên vang lên.  
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Tô Triếp!  
Tô Triếp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Chắc là ngươi vẫn chưa biết người đứng trước mặt ngươi là ai! Mà ai là người chống lưng của bọn ta!”  
“Sở Ngưng Thi chết, Lăng Thiên nhất định sẽ không đứng cùng chiến tuyến với ngươi, đến lúc đó, Thiên Tử chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”  
“Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng rồi đấy!”  
“Ngông cuồng sao?”, Tần Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.  
Hắn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Triếp, nói: “Ta ngông cuồng thì ngươi làm gì được?”  
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.  
Trong học viện Thiên Thần, có tổng số hơn 100 ngàn đệ tử nội viện, mà Tô Triếp chính là kẻ hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.  
Điều quan trọng hơn là, Tô Triếp là thủ lĩnh nội viện của Thiên Tử đảng, là thế lực đệ tử lớn nhất học viện Thiên Thần.  
Ai dám nói với hắn ta như thế?  
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cái tát vào mặt Thiên Tử, là kẻ thù của cả Thiên Tử đảng!  
Tần Ninh này thật sự không muốn sống nữa rồi sao?  
“Các vị có mặt ở đây xin thứ lỗi cho ta nói thẳng”, Tần Ninh chậm rãi mở miệng, nói: “Không đáng nhắc tới!”  
“Ta cũng không muốn làm loạn với các ngươi, sen Thanh Ngọc này là do Tần Ninh ra lấy được thì đương nhiên sẽ thuộc về ta.

Nếu các ngươi không phục thì cướp lại đi!”  
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Ninh như nhìn một kẻ điên.  
Gã này thật sự không sợ chết sao?  
Có liên minh đệ tử nào như Thiên Tử đảng, Liễu Môn, An Nhiên uyển, hội Phương Viên ở đây mà không khiến hắn chết hàng trăm hàng ngàn lần cơ chứ.  
“Được, được, được!”  
Lúc này, Tô Triếp thật sự phát điên.  
Với tư cách là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng nội viện, ở trong nội viện, hắn ta vẫn luôn là lớp người trên, cho dù là thủ lĩnh của thế lực đệ tử khác nhìn thấy Tô Triếp hắn ta thì cũng phải khách sáo.  
Cho dù là Linh Đồ, đệ tử cảnh giới Linh Đài, nhìn thấy hắn ta cũng phải đối đãi lễ phép.  
Hôm nay lại bị một học sinh mới đối đãi như vậy thì sao mà không điên?  
“Nếu đã như thế thì ngươi chịu chết đi!”  
Tô Triếp sát khí bừng bừng, đám người đứng sau cũng muốn xông lên chém giết.  
“Đợi đã!”  
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát, trong trẻo vang lên.  
Một thân hình từ trong đám người bước ra.  
Người đó mặc áo da, váy ngắn bọc lấy đôi chân thon dài, trên người mặc áo da ngắn nhỏ, bao lấy ngực.  
Thân hình bốc lửa khiến người ta cứ suy nghĩ xa xôi.  
“An Thi Thi, cô muốn làm gì vậy?”  
Lúc này, Tô Triếp lạnh lùng nói.  
“Trước khi các ngươi quyết đấu, ta có thể xen vào vài lời chứ?”  
An Thi Thi nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, ta không muốn cướp đoạt.

Sen Thanh Ngọc này là do ngươi có bản lĩnh lấy được, coi như ngươi lợi hại”.  
“Không biết có thể nể mặt An Nhiên uyển ta, bán cho ta ba hạt sen Thanh Ngọc được không?”  
Mua?  
Mọi người nhìn An Thi Thi, không hiểu lắm.  
An Nhiên uyển chính là một thế lực đệ tử lớn mạnh của học viện Thiên Thần.  
Tội gì phải sợ hãi một Tần Ninh nhỏ bé?  
Lúc này, An Thi Thi cũng không biết tại sao.  
Nhưng trực giác của phụ nữ ở đáy lòng nói cho cô ta biết, đắc tội với Tần Ninh thì không có kết cục tốt.  
“Mua? Được!”  
Lúc này Tần Ninh vung tay, ba hạt sen xuất hiện.  
“1 hạt, 1000 linh thạch!”  
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều ngây ngốc.  
1 hạt, 1000 linh thạch?  
Giỡn gì vậy.  
Linh thạch vốn là thứ khan hiếm ở đế quốc Bắc Minh.  
Ở đế quốc Bắc Minh không sản xuất linh thạch, linh thạch hiện có đều là đổi được từ một số môn phái ở giữa Cửu U đại lục.  
1000 viên linh thạch đủ để mua một linh khí trung đẳng nhị phẩm.  
Ai mà tiêu nhiều tiền cho hạt sen này thế chứ?  
An Thi Thi cau mày, nói: “Tần Ninh, ta thật lòng muốn mua, chứ không phải nói chơi với ngươi!”  
Một hạt linh tử, quả thật vô cùng có giá trị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 linh thạch thôi.

Thế mà Tần Ninh vừa mở miệng đã đòi 1000 linh thạch.  
Đùa gì chứ.  
“Ta cũng thật lòng muốn bán!”  
Tần Ninh xòe bàn tay ra, một hạt sen hiện ra trong lòng bàn tay.  
“Cô nhìn kỹ xem.

Hạt sen này có vân sen, đủ để chứng tỏ nó là hạt sen vạn năm.

Có công hiệu vô cùng mạnh, chắc là cô biết điều đó!”  
“1000 linh thạch mà đổi cho cô, ta còn thiệt đấy!”  
Lời này vừa nói ra thì mọi người cũng hoàn toàn sững sờ.  
Đúng vậy, một hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì đúng là tương ứng với 100 viên linh thạch.  
Nhưng mà có vân sen thì là sen đã sinh trưởng vạn năm rồi, giá trị đủ để tăng lên gấp 10.  
Lúc này vẻ mặt của An Thi Thi cũng biến sắc.  
Cô ta không ngờ, hạt sen Thanh Ngọc này lại đáng quý tới mức độ này.  
Hạt sen vạn năm!  
Tô Triếp, Liễu Phu Á và những người khác đều mang vẻ mặt như phát điên.  
Hạt sen vạn năm!  
Tần Ninh, thằng ngu này!  
Hôm nay, nếu chỉ là hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì có lẽ bọn chúng sẽ không quá kiên quyết.  
Nhưng bây giờ lại là hạt sen vạn năm, công hiệu gấp trăm lần hạt sen Thanh Ngọc bình thường.  
Lần này, cho dù Tần Ninh phản kháng thế nào, phải trả cái giá đắt tới đâu thì cũng phải lấy được hạt sen này!  
“Nói ít lời thừa thãi thôi!”  
Cổ Hạt không nén nổi nữa, kích động nói: “Hạt sen vạn năm.

Thằng nhãi này muốn nuốt một mình sao, không được đâu!”  
“Đúng vậy!”  
Đới Thắng kích động nói: “Hạt sen vạn năm, một hạt đủ để cho chúng ta nâng lên cảnh giới Linh Đài rồi.

Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành linh đồ ở học viện Thiên Thần, có thể gọi là một bước lên trời!”  
Trử Thông, Thai Phi lúc này cũng kích động không thôi.  
Thằng ngu Tần Ninh này.  
Bây giờ còn nói trước mặt mọi người đây là hạt sen vạn năm, quả thật là không biết sống chết.  
“Được rồi, nói ít thôi!”  
Thai Phi mất kiên nhẫn nói: “Các vị, mọi người đều biết hạt sen này hiếm thế nào, không thể để một người độc chiếm được!”  
“Được!”  
“Không vấn đề gì!”  
Lúc này, mấy người cùng đứng ra.  
Mà An Thi Thi lại đem đệ tử của An Nhiên uyển lui lại.  
“An sư tỷ, chúng ta…”  
“Đi thôi!”  
An Thi Thi lắc đầu nói: “Ta luôn cảm thấy, Tần Ninh này không thể chọc vào”.  
“Tuy nói đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng từ đáy lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ.

Nếu như gây chuyện cho người này thì chỉ sợ là hôm nay, chúng ta không ra được khỏi khu vực thí luyện!”  
Nghe câu nói này, mấy đệ tử đi theo cảm thấy không phục cho lắm.  
Họ thật sự không biết, An Thi Thi lo lắng cái gì.  
Rõ ràng là Tần Ninh chỉ còn một đường chết mà thôi!  
Mấy bóng người xông ra chém giết.  
Đám người Diệp Viên Viên, Tần Hải cũng rất căng thẳng.  
“Có gì mà căng thẳng thế?”  
Tần Ninh khẽ cười nói: “Đứng ở đây xem kịch hay là được rồi!”  
Nghe câu nói này, mấy người Tần Hải bất lực cười khổ.  
Bây giờ nhìn thế nào thì bọn họ cũng không có đường nào để đi.  
Thế mà còn bình tĩnh như thế à!  
“5 hạt sen ở đây, các ngươi mỗi người một hạt!”  
Tần Ninh lên tiếng: “Nuốt luôn xuống là được, hạt sen vạn năm có thể giúp da thịt của các ngươi nâng cao độ dung hòa linh khí tới giới hạn cao nhất!”  
“Đặc biệt là cô, Viên Viên”.  
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nghiêm túc nói: “Một hạt sen này có thể giúp cô an ổn tiến vào cảnh giới Linh Đài.

Trong thời gian 10 ngày, nếu cô không tiến vào được cảnh giới Linh Đài thì cũng đừng làm tì nữ của ta nữa!”  
“Dù cô là hoàng thể”.  
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên cầm lấy hạt sen, khẽ gật đầu.  
Lúc này, mấy bóng người đã xông tới chém giết.  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui