Phong Thần Châu


Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã nhìn Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này ngươi tới tìm ta làm gì? Trong hoàng thất của ngươi lẽ nào không chọn ra được 1, 2 thiên chi kiêu tử có thể ứng phó với kiểu so tài này sao?”  
“Chọn được, chọn được ạ!”  
Minh Vũ lại nói: “Nhưng, phụ hoàng lo lắng sẽ có điều bất trắc, cho nên hi vọng…”  
“Hi vọng ta sẽ đại diện đế quốc Bắc Minh tham gia?”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Nhưng ta không có ý này.

Tuy nói ta không nhẫn tâm nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhưng các ngươi cũng đã suy sụp tới mức độ này rồi”.  
“Bây giờ ta ở đây chỉ có thể bảo đảm, không để đế quốc Bắc Minh các ngươi hoàn toàn diệt vong”.  
“Không không không!”  
Minh Vũ ngay lập tức lắc đầu và nói: “Hoàn toàn không có ý bảo huynh tham gia so tài mà là hi vọng huynh có mặt ở hiện trường, nhìn thấy huynh, phụ hoàng ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút…”  
“Phụ hoàng của ngươi còn thông minh hơn ngươi nhiều”.  
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Nếu có thời gian thì ta sẽ đi”.  
“Đa tạ Tần công tử”.  
Tần Ninh xoay người nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Nhóc con, đến học viện Thiên Thần mà không nói trước với ta.

Đi, Ninh ca đưa đệ đi ăn một bữa”.  
“Vâng ạ!”, nhắc tới ăn là Tần Hâm Hâm đột nhiên kích động không thôi.  
Ba anh em ung dung rời đi.  
Lúc này, Minh Vũ mới thở phào một hơi, thân thể thả lỏng.  
“Nhị ca!”  
Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ, vẻ mặt tức giận bất bình: “Chúng ta là con cháu hoàng gia, tại sao lại đối xử với một thằng oắt như vậy? Tại sao phụ hoàng lại không giết kẻ này!”  
Bốp…  
Minh Hãn vừa dứt lời thì một cái tát nhanh như gió đánh cho hắn ta xoay vòng mấy vòng.  
“Dám nói lời này một lần nữa, không cần phụ hoàng ra tay thì ta sẽ thẳng tay giết đệ!”  
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đệ biết cái gì? Phụ hoàng giết Tần Ninh? Phụ hoàng bảo vệ huynh ấy còn không kịp đấy”.  
“Từ nay trở đi, đệ cấm túc trong cung cho ta.

Nếu lại đi gây sự thì ta không bảo vệ nổi đệ đâu”.  
Lời này vừa nói ra, Minh Hãn hoàn toàn sửng sốt…  
Đây là lần đầu tiên nhị ca đánh hắn ta, thế mà lại vì Tần Ninh?  
Sau đó, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Minh Vũ mới thở hắt ra một hơi.  
Tần Ninh đã đồng ý tới thì phụ hoàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.  
Trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như rừng, mấy ngàn đế quốc, mấy trăm thượng quốc, mấy chục cương quốc, mà có 4 đại tông môn đỉnh nhọn nổi tiếng.  
Đế quốc Bắc Minh của họ đã từng không quốc gia nào bì nổi, trở thành cương quốc, khiến tông môn đỉnh cao nhất cũng phải có ba phần nhún nhường.  
Mà tới giờ thì lại suy sụp tới mức này.  
Cắm sào sâu khó nhổ, khôi phục đế quốc, không phải là chuyện một sớm một chiều.  
Nhưng sự xuất hiện của Tần Ninh lại như một vị thần bảo vệ, khiến cho hắn ta và phụ hoàng thêm yên tâm mà bước đi những bước lớn.  
Ngày đó, Tần Ninh đã hứa với phụ hoàng, nếu có vấn đề lớn thì hắn có thể giải quyết!  
Nếu không có Tần Ninh thì hoàng thất Bắc Minh gần như không dám mở đầu cuộc quật khởi này.  
Ở phía khác, Tần Hâm Hâm nhìn đường phố hoa lệ thì vui vẻ không thôi.  
“Ninh ca, Ninh ca, người vừa rồi là ai?”, khuôn mặt Tần Hâm Hâm đã bớt sưng, quay sang nhìn Tần Ninh, Tần Sơn.

Vốn tính cách của cậu rất hoạt bát nên cũng không nhịn được mà bắt đầu tán gẫu.  
“Minh Vũ à, thái tử đương triều!”  
“Ồ, thái tử à… Cái gì?”  
Tần Hâm Hâm không khỏi kéo Tần Ninh lại, kích động nói: “Thái tử? Thái tử của hoàng thất Bắc Minh?”  
Tần Hâm Hâm sửng sốt.  
Vừa rồi, đường đường là thái tử đương triều mà đích thân xin lỗi cậu!  
Trời ạ!  
Tần Hâm Hâm nghĩ đi nghĩ lại rồi bất chợt bật cười, cười ngốc nghếch.  
“Ninh ca, huynh là thần tượng của đệ đấy!”  
Tần Hâm Hâm bỗng nhiên nhảy nhót, ôm lấy Tần Ninh, chu môi lên.  
“Cút!”  
Tần Ninh vỗ nhẹ vào cái miệng của cậu, rồi bật cười mà mắng.  
“Ông đây thích con gái, không thích thằng béo như đệ”.  
“Ha ha… không sao, không sao, đệ không để ý đâu!”  
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm đang vô tư lự mà vui đùa xung quanh Tần Ninh, Phương Thế Thành và Viên Cương đi theo sau cảm thấy ghen tị.  
Tần Hâm Hâm may thế!  
Có một huynh trưởng như Tần Ninh thì tương lai ở học viện Thiên Thần ai dám bắt nạt nữa!  
Mấy người bọn họ đi tới quán rượu Thánh Tước.  
“Quán rượu Thánh Tước!”  
Nhìn thấy cái tên đó, Tần Hâm Hâm sửng sốt, kéo tay Tần Ninh, thì thầm: “Huynh, không đủ tiền ăn ở đây đâu, quán rượu Thánh Tước không phải là quán rượu hào hoa nhất đế quốc Bắc Minh sao?”  
“Không sao đâu!”  
Tần Ninh vỗ nhẹ Tần Hâm Hâm, cười nói: “Chúng ta ăn cơm, không cần trả tiền.

Hơn nữa, nếu nhị thúc biết đệ vừa đến Đế Đô đã bị người đánh cho một trận thì chắc chắn sẽ trách ta.

Coi như đây là huynh đền cho đệ nhé!”  
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm vò đầu bứt tóc.  
Bị đánh?  
Ăn 10 cái tát, nhưng đổi lại một đứa con cháu Diệp gia bị chặt hai tay, một hoàng tử dập đầu nhận tội thì trận đánh này cũng đáng lắm!  
“Tần công tử!”  
Mấy người xuất hiện trong quán rượu, chưởng quỹ vội vàng ra đón, khuôn mặt mang nụ cười rạng rỡ, cười ha ha nói: “Lâu lắm rồi Tần công tử mới tới đây, tiểu nhân cho chuẩn bị cơm ngay đây ạ”.  
Tần Ninh khẽ gật đầu, chưởng quỹ dẫn đường cho mấy người đi lên tầng 2…  
Trong đại sảnh, có hai tiểu nhị đang đứng đó, bỗng chốc kinh ngạc không thôi.  
“Hôm nay chưởng quỹ bị ấm đầu à?”, một tiểu nhị hoang mang nói: “Mấy người này là ai mà chưởng quỹ lại mất công tự mình ra tiếp đãi?”  
“Đúng vậy, bình thường, trừ trưởng tộc của vài gia tộc, hoàng tử công chúa thì chưởng quỹ mới đích thân tiếp đón mà”.  
Hai người này rất kinh ngạc.  
Bốp bốp…  
Chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện, đập cho hai tiểu nhị hai phát vào đầu, trách mắng: “Còn ngây ngốc ở đây làm gì, hầu hạ cho tốt mấy vị này cho ta!”  
“Hả?”  
“Hả cái gì!”, chưởng quỹ mắng mỏ: “Người đi đầu tên Tần Ninh kia chính là Tần đại sư của thiếu chủ nhà chúng ta, hầu hạ không tốt thì đừng mong giữ mạng!”  
Nghe thấy câu nói này, hai tên tiểu nhị chợt sững sờ.  
Người đó là… Tần Ninh?  
Vẻ mặt của hai người bỗng trở nên cung kính.  
Lúc này, mấy người Tần Ninh ngồi xuống.  
Nhìn phòng bao cực lớn, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, Tần Hâm Hâm không khỏi thở mạnh.  
Mà không lâu sau, một đầu bếp bước vào trong phòng mang theo các nguyên liệu nấu ăn.  
Rồi bắt đầu nấu nướng ngay bàn bên cạnh, động tác thành thục, liền mạch, mang đến cho mọi người một bữa tiệc thị giác đặc biệt thú vị.  
“Không hổ là quán rượu Thánh Tước!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thốt lên: “Vừa rồi đệ nhìn thấy, hình như là linh thú cấp 4 phải không?”  
Tần Ninh mỉm cười nói: “Quả thật đồ ăn ở đây là ngon nhất đế quốc Bắc Minh, nhưng tương lai có cơ hội, huynh sẽ đưa đệ đi ăn chỗ ngon hơn, đừng nói là linh thú cấp 4 mà thịt rồng cũng có thể ăn!”  
Nghe lời này, Tần Hâm Hâm khẽ gật đầu.  
Đừng nói ăn thịt rồng, bây giờ Tần Ninh nói đưa cậu lên trời thì cậu cũng tin!  
Không lâu sau, cửa phòng bao được mở ra, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi và mấy người Lục Huyền đều tới.  
Tần Ninh giới thiệu từng người.  
Nhìn thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, hai mắt Tần Hâm Hâm như muốn rớt ra.  
“Trời ạ, Diệp Viên Viên!”  
Tần Hâm Hâm dụi hai mắt.  
Tuyệt sắc mỹ nữ nổi tiếng đế quốc Bắc Minh, Diệp Viên Viên, thiên tài hoàng thể!  
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Công tử tha tội, Diệp Thịnh đó không biết trời cao đất dày, cha ta đã trừng phạt hắn ta rồi!”  
“Không sao, lần sau nói với cha cô, phải nhớ, Tần Hâm Hâm là đệ đệ của ta, không kẻ nào được bắt nạt!”  
“Vâng!”  
Nhìn hai người nói chuyện, Tần Hâm Hâm có chút choáng váng.  
Sao nhìn thế nào cũng giống như chủ tớ đang nói chuyện vậy?Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui