Phong Thần Châu


Bang…  
Một tiếng nổ lớn vang lên, Liệt Hỏa lão tổ tái mặt, phun ra một ngụm máu, nặng nề ngã xuống đất, đụng trúng mấy người đang đứng ở cửa đình viện, khiến cho họ cũng ngã nhào.

Lúc này, cả hiện trường im phăng phắc.

Cảnh giới Linh Phách tầng 7, trưởng lão nòng cốt!  
Với địa vị và thực lực như vậy, thì e rằng ngay cả viện trưởng của học viện Thiên Thần cũng không thể trừng phạt Lý Thông Phong.

"Lý Thông Phong!"  
Liệt Hỏa lão tổ trầm giọng quát: "Hay cho ngươi thân là một trưởng lão nòng cốt, cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 7, vậy mà lại nguyện ý khom lưng quỵ gối trước một Linh Tử!"  
"Ngươi thì biết cái gì?"  
Lý Thông Phong cười nói: "Thiên Tử có tài năng phi phàm, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột của học viện Thiên Thần ta, Liệt Hỏa trưởng lão, ngươi đúng là nông cạn!"  
"Ngươi…"  
"Ta hỏi ngươi lần cuối, có giao người ra hay không!"  
Liệt Hỏa lão tổ gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng mắng: "Tần Sơn là đồ nhi của ta, kẻ nào muốn giết hắn phải bước qua xác của ta trước! Lão phu cũng muốn xem thử, Lý Thông Phong ngươi rốt cuộc có dám giết chết một trưởng lão danh dự hay không".

"Sao lại không dám?"  
Lý Thông Phong hừ một tiếng, chuẩn bị xuất thủ.

"Chờ đã!"  
Một giọng nói bỗng vang lên, lúc này có người đã bước ra khỏi cổng viện.

Hắn ta mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh nhạt, nước da trắng trẻo, tóc dài buộc lên cao, sắc môi nhợt nhạt, ánh mắt trầm lắng, nhìn kỹ lại còn có mấy phần giống với Tần Ninh.

Đó chính là Tần Sơn.

Thần sắc Tần Sơn lúc này trông tái nhợt, hắn ta chậm rãi bước tới.

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của hắn ta, dường như hắn ta đã dùng hết sức lực mới có thể bước ra khỏi cổng viện.

"Sơn nhi! "  
Nhìn thấy vậy, Liệt Hỏa lão tổ muốn giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng không gượng dậy nổi.

"Sư tôn, Sơn nhi đã gây phiền toái cho người!"  
Tần Sơn giữ chặt khung cửa, ôm ngực ho khan một tiếng, rồi lại nói: "Sư tôn coi Sơn nhi như con ruột, Sơn nhi chỉ có thể để kiếp sau báo đáp!"  
"Tần Sơn, ngươi cuối cùng cũng chịu ra ngoài!"  
Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Sơn, lập tức quát lớn: "Tần Ninh chết rồi, ta không tìm được hắn để báo thù, nhưng ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!"  
Nghe vậy, Tần Sơn khổ sở cười một tiếng nói: "Ta còn trốn được sao? Nhưng nhị đệ của ta đã hôn mê bất tỉnh rồi, các vị có thù oán gì cứ trút lên người một mình ta là được!"  
"Hôn mê bất tỉnh sao? Dù hắn ta có chết thì ta cũng không bỏ qua!"  
Trần Đông Phong tức giận quát lớn: "Nếu không phải Tần Ninh đã chết ở đế quốc Vân Lam, thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".

"Nếu ngươi không bỏ qua thì ngươi tính làm gì ta?"  
Một thanh âm nhàn nhạt vào lúc này vang lên.

Từ trong khúc quanh, Tần Ninh chậm rãi đi tới, xuất hiện ở phía sau lưng bọn chúng.

"Tần Tần Tần! Ninh!"  
Nhìn thấy Tần Ninh, ngón tay đang chỉ trỏ của Trần Đông Phong run lên, như thể gã vừa nhìn thấy ma vậy.

"Xem ra lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, lần này ta nhất quyết sẽ không để cho ngươi chạy trốn nữa".

Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Tần Sơn.

"Đại ca, huynh thật là lợi hại, thân thể đã thành ra thế này mà vẫn còn có thể làm cho nữ đệ tử khác mang thai, ta thật hâm mộ huynh quá!"  
"Tên nhóc thối! "  
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, trong mắt Tần Sơn như hiện lên những tơ máu.

Hắn ta không sợ chết, cũng không sợ đau khổ tủi nhục.

Nhưng đối với hai đệ đệ của mình, hắn ta không thể yên lòng được.

Tần Hải bị đả thương tới mức hôn mê bất tỉnh, còn Tần Ninh thì không biết sống chết, thân là đại ca, vậy mà hắn ta lại không thể làm gì được.

Sự bất lực này khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng tồi tệ.

"Tên nhóc nhà ngươi vẫn chưa chết!"  
"Ta đã nói rồi, ta chỉ đi làm một số việc, nhanh thì một tháng, chậm thì vài ba tháng sau ta nhất định sẽ trở về".

Trong tay Tần Ninh xuất hiện một quả Vân Trung Lam Yên, hắn đưa ra rồi nói: "Đại ca, huynh cầm lấy trước đi!"  
"Vân Trung Lam Yên quả!"  
Lúc này, giữa đám đông, nét mặt của Lý Thông Phong đã thay đổi, y kêu lên.

Vân Trung Lam Yên quả!  
Một lời này ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Vân Trung Lam Yên quả là linh quả nổi danh của đế quốc Vân Lam.

Phải mất năm ngàn năm mới có thể thu hoạch được một quả, vô cùng hiếm gặp.

Tần Ninh sao lại có thể có được một quả?  
"Đại ca, huynh hãy ăn nó đi!"  
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta thấy thương thế của huynh hẳn là do linh đài bị hư hại dẫn đến linh hải bất ổn.

Quả này có tác dụng huyền diệu, có ích lợi rất lớn đối với thần thể Sơn Nhạc của huynh!"  
"Tần Ninh".

Lý Thông Phong nhìn về phía Tần Ninh, lên tiếng nói: "Nếu như ngươi đưa cho ta linh quả đó, thì ta sẽ không nhúng tay vào tranh chấp giữa Thiên Tử Đảng và ngươi nữa, thấy thế nào?"  
"Ngươi nghĩ cho kỹ một chút, nếu như mất đi một kẻ địch có cảnh giới Linh Phách tầng 7 như trưởng lão nòng cốt ta đây thì sẽ tốt hơn rất nhiều!"  
"Cút!"  
Tần Ninh chậm rãi phun ra một chữ.

“Cút”, một chữ ngắn gọn và súc tích!  
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Quả này tốt như vậy, cho ông ăn còn không bằng cho chó ăn".

"Ngươi…"  
Thấy Tần Sơn đã nuốt linh quả rồi chậm rãi ngồi xuống, Tần Ninh cũng chậm rãi xoay người, hất tung vạt áo dài, oai vệ ngồi ở bậc thang bên ngoài phủ đệ của Liệt Hỏa lão tổ.

Tần Ninh mở miệng nói: "Được rồi, tiếp theo chúng ta tính sổ với nhau một chút đi!"  
Lời này vừa nói ra, thần sắc của tất cả những người có mặt tại đó đều thay đổi.

Tính sổ?  
Tính sổ cái gì?  
Tần Ninh còn chưa nhận ra tình huống lúc này sao?  
Trần Nhiêm nhắc nhở: "Lý trưởng lão, tên nhóc này có quan hệ rất thân thiết với Thánh Đan Các, Diệp gia và thái tử điện hạ, nói không chừng hắn đang đợi cứu binh, chuyện này chi bằng hãy giải quyết sớm! "  
Ý tứ của Trần Nhiêm rất rõ ràng, tốt hơn hết là phải loại bỏ Tần Ninh càng sớm càng tốt, tránh để cứu binh của Tần Ninh tới thì lại thêm phiền phức.

Cho dù là Thánh Đan Các, Diệp gia, hay thái tử điện hạ, cũng đều thật khó để giải thích.

Tần Ninh ngồi ở trước cổng viện cười nói: "Trần Nhiêm, lần trước ta đã tha cho ông một mạng, chính là do tên nhóc Thiên Ám đó âm thầm ra tay ngăn cản.

Bây giờ, ông lại muốn tới đây tìm cái chết sao?"  
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi khí lạnh.

Trong toàn bộ học viện Thiên Thần và toàn bộ đế quốc Bắc Minh, chắc cũng chỉ có một mình Tần Ninh dám gọi viện trưởng Thiên Ám là tên nhóc!  
“Láo toét, tên của viện trưởng là cấm kỵ, ngươi lại dám gọi như vậy!”, Trần Nhiêm quát lên: “Chỉ riêng chuyện này cũng đã đủ để trừng phạt ngươi rồi!”  
"Trừng phạt ta? Trên đời này không ai có thể trừng phạt ta!"  
Tần Ninh cười nhạt nói: "Trần Nhiêm, cho ông một con đường sống ông không muốn, lại muốn tự tìm đường chết, vậy thì ta cũng không còn biện pháp".

“Nhóc con, trên người ngươi nhất định phải có hơn một quả Vân Trung Lam Yên, mau đưa cho ta một quả, nếu không, trên dưới Tần gia ngươi sẽ không có kẻ nào được sống sót”, ánh mắt của Lý Thông Phong hau háu nhìn về phía Tần Ninh.

Vân Trung Lam Yên quả thật sự rất quý giá, cho dù có vi phạm quy định của học viện thì Lý Thông Phong vẫn quyết phải lấy được một quả, có như vậy thì y mới có cơ hội leo lên đỉnh của cảnh giới Linh Phách, hơn nữa còn có thể chạm tới cảnh giới Địa Võ.

Nghe y nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh đều khẽ run lên.

Trên dưới Tần gia, không kẻ nào được sống sót?  
Lý Thông Phong, chết chắc rồi!  
"Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy được mấy lời thú vị như vậy".

Tần Ninh nheo mắt nói: "Trên dưới Tần gia, ông giết không nổi, nhưng trên dưới Lý gia, ta có thể giết hết!"  
"Muốn chết!"  
Lý Thông Phong lạnh lùng bước tới, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cùng lúc đó, có một bóng người phía sau đã không kìm được mà muốn ra tay.

Bóng người đó chính là Thiên Động Tiên, ông què nãy giờ vẫn chưa xuất hiện, đây cũng chính là chỉ thị của Tần Ninh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui