Phong Thần Châu


Cảnh giới tứ linh tuy nói là nâng cấp linh khí để tu vi, nhưng suy cho cùng thì cơ thể phải đủ dẻo dai mạnh mẽ thì mới chịu được sức mạnh của linh khí.

Như Tần Ninh hiện giờ, trọng tâm vẫn là cơ thể.

Lúc này, viêm khí trong con vương giao Viêm Thương kia đã hoàn toàn tiêu tan.

Có tiếng “cộp” vang lên, một viên ngọc rơi xuống đất.

“Hạch thú!”  
Tần Ninh nhặt viên ngọc lên, cười nói: “Món đồ chơi này mới là thứ Tiểu Phi cần, cô nhóc đó dẫn Tiểu Thanh đến đây, e là không tìm thấy đâu”.

“Tốt lắm, giờ nên đi tìm Tiểu Thanh thôi nhỉ”.

Tần Ninh sải bước qua, bóng dáng của tôn giả Thanh Vân đã mờ nhạt đi mấy phần.

“Giọt tinh huyết này của ngươi cũng sắp tiêu hao hết rồi, nên đi thôi”.

Tôn giả Thanh Vân gật đầu.

Cả hai cùng ra khỏi thi thể của con vương giao Viêm Thương, một tiếng ầm vang lên, thi thể của nó đã đổ rụp xuống đất, không còn chút uy nghiêm nào.

Thấy Tần Ninh đi ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Động Tiên, Thiên Ám và Minh Ung nhìn thấy tôn giả Thanh Vân thì cùng bái lạy dưới đất.

Đây là sư tôn của lão tổ bọn họ, có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha.

Nhìn thấy tôn giả Thanh Vân, đám con cháu bọn họ không dám khinh nhờn.

“Một đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đang tốt đẹp như thế mà lại thành ra thế này, hai người các ngươi cũng chỉ mới đột phá cảnh giới Địa Võ, còn chưa đạt nổi bảy biến của cảnh giới Thiên Võ chứ đừng nói đến tiểu tam nguyên và đại tam nguyên của cảnh giới Thiên Nguyên hay là năm bước của cảnh giới Thông Thiên và chín chuyển của cảnh giới Hóa Thần”.

Tôn giả Thanh Vân không kìm được mà than thở: “Nếu hai thằng nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch biết được thì chắc sẽ buồn lắm”.

“Thưa tiền bối, là chúng đệ tử kém cỏi!”, Minh Ung hổ thẹn đáp.

“Ngươi cũng đừng có mắng nữa, đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu.

Bọn họ cũng không làm được gì nhiều”, Tần Ninh lườm Thanh Vân một cái rồi nói.

“Ặc, dạ dạ...”  
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.

Thấy cảnh này, đám người lại sửng sốt.

Cái gì đây?  
Tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh vậy sao?  
Ban nãy chẳng phải có bộ dáng chỉ điểm của cao nhân hay sao? Tần Ninh vừa lên tiếng là đã phục tùng ngay!  
“Khụ khụ...”  
Tôn giả Thanh Vân tiếp tục nói: “Ta chỉ để lại một giọt tinh huyết ở đây thôi, không hề liên hệ được với bản thể của ta.

Ngày nào đó, các ngươi có thể đến được đại lục Thương Lan thì hãy nghe ngóng tên của ta và đi tìm ta!”  
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng tôn giả Thanh Vân càng lúc càng mờ.

“Nhớ kỹ, sau này dù bất cứ chuyện lớn nhỏ gì cũng phải nghe lệnh Tần công tử, và phải nhớ kỹ, chuyện gì cũng phải lấy tính mạng của Tần công tử làm trọng.

Nếu Tần công tử mà xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì thì người khác chưa tiêu diệt các ngươi, ta sẽ đích thân giết các ngươi trước”.

“Ngươi nói nhiều quá đó, cuốn xéo đi!”  
Tần Ninh xua tay, mất kiên nhẫn thúc giục.

“À, vâng vâng!”, tôn giả Thanh Vân cười gượng, bóng dáng lập tức tiêu tan.

Cùng lúc đó, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ, Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Ninh.

Tôn giả Thanh Vân danh chấn thiên hạ như vậy mà lại luồn cúi, ngoan ngoãn trước mặt Tần Ninh như một tiểu bối.

Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì?  
Lúc này, nếu ai còn dám coi Tần Ninh là tam công tử của Tần gia thành Lăng Vân thì mới là loại ngu xuẩn đấy.

“Xuất phát thôi!”  
Tần Ninh nhìn đám người.

Một người đi trước thong dong tự tại, mười mấy người đi sau lại có đủ loại biểu cảm.

Hai người Minh Ung và Thiên Ám là chấn động nhất.

Lão tổ nhà mình mạnh cỡ nào chứ?  
Sư tôn của lão tổ nhà mình lại càng là người không tầm thường.

Nhưng trước mặt Tần Ninh thì tất cả đều trở nên thật nhỏ bé.

Một khả năng duy nhất đó là Tần Ninh quá khủng bố.

Nói không chừng Tần Ninh lại còn có quan hệ với Cửu U Đại Đế đấy.

Nếu không sao tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh như vậy?  
Mà lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lại càng hiểu được những lời lão tổ nhà mình nói.

Phải đối đãi với Tần Ninh theo cách hơn cả trân trọng mạng sống của bản thân.

Hai người lúc này coi như dần dần hiểu được vì sao hai vị lão tổ lại coi trọng Tần Ninh như vậy rồi.

Người có thể khiến tôn giả Thanh Vân phải khom người quỳ gối như vậy thì sao có thể đơn giản được?  
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng lần này mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ đã được tiêm thêm một liều thuốc vững tâm.

Tần Ninh là người bọn họ phải đặc biệt bảo vệ.

Rầm...! 
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ, đột nhiên có những âm thanh vang lên ở phía trước.

“Làm sao thế?”  
“Sao vậy?”  
Nhất thời, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu cùng Thiên Ám và Minh Ung vội vàng xông tới bên cạnh Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh chặt chẽ.

“Một đám không có tiền đồ”.

Thiên Động Tiên đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, mắng rằng: “Chỉ là đánh vỡ mấy hòn đá thôi, các ngươi kích động cái gì?”  
Ông ta nói vậy khiến cả bốn người đỏ mặt.

Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lại che miệng cười.

Tuy Thiên Động Tiên mắng cả bốn người, nhưng ông ta cũng lo lắng gần chết còn gì?  
Nếu không, sao kiếm máu Sinh Tử lại xuất hiện nhanh thế?  
Tần Ninh nhìn nhóm người như chim bị giật mình, cười khổ: “Yên tâm đi, ở đây không có ai giết chết ta được đâu, cho dù là linh thú cấp chín cũng không làm gì được ta!”  
“Vâng!”  
Mấy người Thiên Ám lập tức tản ra, đội ngũ tiếp tục ra khỏi sơn động.

Lúc này, trước mắt mọi người là một bãi cỏ, trên đó có tiếng nước chảy vang lên róc rách.

Nhóm người cũng đang giẫm lên mấy cây bèo.

“Công tử, chúng ta đi đâu đây?”  
“Đi tìm Tiểu Phi và Tiểu Thanh!”, Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Phi bị nơi này thu hút, tuy chưa đến được đích nhưng chắc chắn là ở một nơi không xa chỗ này!”  
“Không nghe thấy à? Mau tản ra tìm đi!”  
Minh Ung lập tức ra lệnh.

Mười mấy người lập tức tỏa ra, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi.

Tần Ninh thấy cảnh này thì cũng chỉ cười khổ.

Mấy người này cũng cẩn thận quá cơ.

“Bòoo...”  
Mà lúc này, có một tiếng bò kêu vang lên.

“Là Tiểu Thanh!”  
Sắc mặt Tần Ninh thay đổi: “Tiểu Thanh đang rất yếu!”  
Thấy Tần Ninh lo lắng như vậy, Minh Ung lập tức cho thuộc hạ tách ra.

“Ở bên này!”  
“Không sao không sao...”, Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như an ủi đứa trẻ, cúi xuống xoa đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Không sao đâu, không sao, ta đây mà...”  
“Bòoo...”  
Tiểu Thanh lại kêu thêm tiếng nữa.

“Rồi rồi, cho ngươi cho ngươi”.

Hắn quay lại nhìn nhóm Thiên Ám và nói: “Linh đan tam phẩm, tứ phẩm gì đó, có bao nhiêu đem hết ra đây”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận