Phong Thần Châu


Tuy rằng hắn ta ở trong nhà ba năm, nhưng không có nghĩa là không hiểu gì thế giới bên ngoài.

      Đế quốc Bắc Minh có hàng chục ngàn thành trì, hàng trăm quận thành, mà thành trì lớn nhất, đương nhiên thuộc về Đế Đô.

      Trong Đế Đô, tuy rằng uy danh của học viện Thiên Thần lớn nhất, nhưng dù gì thì học viện Thiên Thần là nơi chính thống, không tồn tại hình thức phân chia thế lực.

      Trái lại là các đại gia tộc ở Đế Đô.

      Hoàng thất Minh gia, thực lực lớn mạnh vô cùng, bối cảnh thâm sâu.

      Mà ngoài hoàng thất, vẫn còn một số gia tộc, cũng nắm giữ và khống chế huyết mạch của cả đế quốc Bắc Minh.

      Vương gia, chính là một trong những số đó.

Từ gia cũng vậy.

      “Thôi bỏ đi!”  
      Lúc này Vương Khắc cũng xua tay nói: “Nếu đã không để chúng ta vào lựa chọn thì giết thẳng mà vào.

Mấy gã này quả là một đám ếch ngồi đáy giếng!”  
      Từ Thân Minh, Vương Khắc đều là đệ tử của học viện Thiên Thần.

      Hai tên này đang đi công chuyện, lúc qua thành Lăng Vân, thấy sắc trời sắp tối thì vào thành tìm chỗ nghỉ.

      Khi chúng biết được tin tức nơi này có một trận tranh giành quyền lực và đã biết được kẻ chiến thắng.

      Vậy là nghĩ một lát rồi đi qua đây, muốn vơ vét vài thứ.

      Dù sao, cái danh Từ gia, Vương gia của Đế Đô truyền ra, có thành nhỏ nào mà không xun xoe nhiệt tình tiếp đãi chúng chứ?  
      Nhưng không ngờ, lại gặp một đám nhà quê ngay cả Vương gia, Từ gia cũng không biết.

      Mà ở một bên khác, Tần Ninh vẫn không thèm để ý gì.

      Vương gia, Từ gia, Diệp gia ở Đế Đô đều là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.

      Nhưng, mấy tên con cháu của gia tộc lại muốn ra vẻ trước mặt hắn, vậy thì thật là không biết sống chết.

      Tần Ninh sải bước tới, nhìn hai tên kia rồi cười khẩy, nói: “Đừng nói là các ngươi, mà kể cả trưởng tộc của đại gia tộc các ngươi tới đây mà dám xâm phạm Tần gia thì Tần Ninh ta cũng  giết không tha!”  
      “Thiểu năng!”  
      “Nực cười!”  
      Lúc này, Từ Thân Minh và Vương Khắc đã bị Tần Ninh chọc giận đến phát điên.

      Gã này, hình như không biết cái gì là sợ hãi à?  
      Từ Thân Minh lập tức bước lên, Vương Khắc cũng kịp thời sóng vai.

      Mỗi người cầm một trường kiếm, toàn thân trên dưới trông rất hung hăng, nhịp thở dần tăng lên, linh khí dầy đặc, quả thật khiến vẻ mặt của người khác phải biến sắc.

      Tầng 1 Linh Hải cảnh!  
      Không ngờ, hai tên kia đã tới tầng 1 Linh Hải cảnh!  
      Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người bỗng chốc cẩn thận, dè dặt hơn.

      Tần Ninh lại khẽ lắc đầu.

      Luôn có những kẻ không nhìn rõ tình hình.

      “Đi chết đi!”  
      Rõ ràng là Từ Thân Minh và Vương Khắc thường xuyên giao đấu, hai tên cùng xông lên nhưng bước chân không gấp gáp, không hoảng loạn, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt coi thường.

      Gã này nhìn là biết mới 16, 17 tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh.

      “Cút!”  
      Tần Ninh nhìn hai tên kia xông tới, thấp giọng hô lên, bàn tay nắm chặt, đánh thẳng ra một đòn đấm.

      “Phi Long Trường quyền kích!”  
      Lúc này, từng luồng linh khí lao vút ra, ngưng tụ thành một luồng khí Trường Long.

Trường Long kia dài hơn 10 mét, thổi nứt toác một vùng đất rộng lớn.

      Âm thanh vù vù vang lên, khiến linh khí hộ thể bề mặt của Từ Thân Minh và Vương Khắc bị nứt vỡ.

      Mấy kẻ đứng sau bị Trường Long thổi bay, bóng người bay lắc lư trong không trung.

      “Đáng chết!”  
      “Thằng nhãi này lại là cửa thứ chín Thiên Môn!”  
      Hai tên kia chợt biến sắc.

      Nhưng chúng không hề sợ hãi.

      Cảnh giới của Tần Ninh là cửa thứ chín Thiên Môn, nhưng chúng lại là tầng một cảnh giới Linh Hải cơ đấy.

      “Chém!”  
      Bóng dáng hai tên kia phiêu dạt trong không trung, một kiếm chém xuống.

      “Chém không đứt!”   
      Tần Ninh không thèm quan tâm.

      Keng keng…  
      Trường Long do linh khí hoá thành mang theo quyền uy, lúc này lại vững chắc vô cùng.

      Cho dù hai tên kia có dốc sức mà đánh thì cũng chẳng thấm vào đâu.

      “Đừng nói là Vương gia, Từ gia ở Đế Đô mà ngay cả các thế gia cổ xưa ở Cửu U đại lục, nhìn thấy ta cũng không dám hỗn láo như thế!”  
      Tần Ninh hừ một tiếng, hai tay nắm chặt.

      Âm thanh răng rắc vang lên, hai người kia lúc này đã hoàn toàn mất đi lực phản kháng.

      Mà mấy người ở đằng sau thì mặt mày trắng bệch.

      “Chết!”  
      Bàn tay Tần Ninh vung lên, âm thanh rắc rắc rắc lại vang lên, mấy người bỗng chốc biến thành hài cốt bị gãy rời, trông có vẻ vô cùng thê thảm.

      Bụp bụp bụp…  
      Mấy thi thể kia rơi xuống đất không còn thành hình người.

      Nhìn thấy cảnh này, Tần Hải chép chép miệng.

      Tần Ninh đã đạt tới cửa thứ chín Thiên Môn rồi.

      Quả thật khiến người ta kinh ngạc!  
      “Nhị ca, chắc trên người chúng có không ít đồ tốt đâu, tìm thử xem!”  
      “Ồ ồ, được!”  
      Bỗng chốc, hộ vệ Tần gia lại bận rộn một hồi.

      Mưa càng ngày càng lớn, sắc trời cũng tối dần.

      “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, có chuyện lớn rồi, trưởng tộc phái thuộc hạ tới mời hai vị thiếu gia về phủ!”  
      Trong đêm mưa, một bóng người lao như tên bắn mà tới.

      “Có chuyện gì?”  
      “Liên quan tới đại thiếu gia ạ!”  
      Lời vừa nói ra, bầu không khí bỗng chốc yên ắng hẳn.

      “Đại ca…”  
      Tần Ninh siết chặt tay, lẽ nào, Lăng Thiên tới học viện Thiên Thần đã bắt đầu ra tay với đại ca rồi?  
      …  
      Đêm khuya, sau một hồi bận rộn, tài sản của tứ đại gia tộc Lăng gia, Thẩm gia, Sở gia và Lâm gia đều chuyển tới Tần gia.

      Một đêm này, mưa rơi tí tách không ngừng, dường như muốn rửa sạch toàn bộ vết máu trong thành Lăng Vân.

      Lúc này, trong Tần phủ.

      Trong đại sảnh, Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn và tam trưởng lão Tần Phong Vân, tứ trưởng lão Tần Phong Thương, Tần Hải, Tần Ninh và những thành viên cao cấp của Tần gia đều ngồi ở đây.

      “Chuyện là như vậy!”  
      Sắc mặt Tần Thương Sinh trông tái nhợt thấy rõ, hai bên tóc mai đã có thêm nhiều sợi bạc.

      “Sợ là tình trạng của Tần Sơn không tốt lắm…”  
      “Đáng chết!”  
      Tam trưởng lão quát lên: “Chuyện này, có khi hơn phân nửa khả năng là do thằng nhóc Lăng Thiên kia giở trò quỷ, nếu không dựa vào tính cách của đại thiếu gia thì không thể làm bừa được!”  
      “Đúng!”  
      Tứ trưởng lão cũng hừ một tiếng: “May mà bây giờ Lăng gia đã bị huỷ diệt hoàn toàn, thằng nhãi đó cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!”  
      Lời này vừa nói ra, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sinh lại đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đầy khổ tâm.

      Lăng gia bị diệt rồi, nhưng Lăng Thiên có thiên tử của Thiên Tử đảng chống lưng.

      Đối với người này, họ đã nghe nói đến.

      Nghe nói, kẻ này cũng là võ sĩ Tinh Mệnh!  
      Võ sĩ Tinh Mệnh là võ sĩ thức tỉnh Tinh Môn, võ sĩ đẳng cấp này chính là thiên tài hiếm có.

      Thức tỉnh Tinh Môn, có thể dẫn lực Tinh Thần trong cơ thể để tu hành, mà cảnh giới cũng không ngừng tăng lên, thậm chí có thể từ trong Cửu Thiên Tinh Thần đạt được Tinh Thần Linh quyết!  
      Từ xưa tới nay, những võ sĩ Tinh Mệnh, trừ khi bị chết yểu, còn lại đều là đại nhân vật uy danh lừng lẫy.

      Trước đây,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui