Phong Thần Châu


Hơn nữa, Thiên Đạo bảo điển chính là bảo vật trấn lâu, truyền xuống từng đời, sao có thể thiếu đi tầng sáu?  
Tiếp tục, Tần Ninh biết trong đại điện có một tòa linh trận cấp bảy đã là điều đáng kinh ngạc rồi, giờ hắn còn nhìn ra trận pháp này bị tàn phá.

Mà dù có bị tàn phá thì hắn sửa kiểu gì?  
Lúc này, đại điện yên tĩnh khác thường.

“Mọi người ra ngoài đi!”  
Sau đó, Thiên Đạo Nhất lên tiếng.

Mọi người lần lượt đi ra.

Tần Ninh nhìn về ba người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh, ý bảo bọn họ đi ra.

Trong đại điện cũng chỉ còn Tần Ninh cùng Thiên Đạo Nhất và Thiên Linh Lung.

“Sao ngươi biết ta bị thương?”  
“Cũng có khó gì đâu?”, Tần Ninh tự tin nói: “Con cháu nòng cốt của Tống Đại Hải đều tu hành Thiên Đạo bảo điển, bảo điển này chia làm chín tầng, mỗi tầng đều tu hành khí Thiên Đạo quang minh”.

“Khí Thiên Đạo quanh người ông tuy nồng nặc, nhưng nó không phù hợp với thực lực cảnh giới Thông Thiên của ông.

Điều này chứng tỏ rằng, một bộ phận khí Thiên Đạo bị ông thu lại, để làm gì? Đương nhiên là để áp chế vết thương của ông! ”  
“Nói đi cũng phải nói lại, ta cũng rất tò mò là làm thế nào mà cảnh giới Thông Thiên như ông lại bị thương được đấy! ”  
Thiên Đạo Nhất từ từ nói: “Ngươi có nghe đến Thiên Thận cung chứ?”  
“Thiên Thận cung của lão nhân Thiên Thận? Ông đến đó làm gì? Đúng là không biết sống chết! ”  
Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất chỉ cười khổ.

“Ta cũng không ngờ nơi ấy lại nguy hiểm đến vậy, có điều tuy là thế nhưng cũng không phải không có thu hoạch”.

“Nói vậy thì vết thương của ông chắc là do Thiên Thận Mộng Ma làm ra hả?”, Tần Ninh lại nói.

“Ừm!”  
Thiên Đạo Nhất lúc này đã kinh ngạc không thôi.

Tần Ninh dường như cái gì cũng biết khiến ông ta chết lặng.

“Được rồi, Thiên Thận cung của lão nhân Thiên Thận, đừng nói là ông, dù cảnh giới Hóa Thần đi vào mà không cẩn thận thì cũng sẽ chết đấy.

Ông sống sót quay về là đã tốt lắm rồi”.

Tần Ninh lại nói: “Vậy thì vết thương này càng dễ hóa giải”.

Tần Ninh cười nhạt, tự tin mười phần.

Thiên Đạo Nhất cũng không nói thêm chuyện đó nữa mà nói đến cái khác: “Vậy sao ngươi biết Thiên Đạo bảo điển của Thiên Đạo lâu ta thiếu đi tầng sáu?”  
Nghe cha nói vậy, Thiên Linh Lung cũng ngẩn ra.

“Cha! Tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển không phải vẫn luôn ở đây sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận