Phong Thần Châu


Mà bên dưới là các cung chủ, trưởng lão đứng vững.

Ngoại trừ bọn họ ra còn có một tông môn khác nữa – Phi Hồng Môn!  
Môn chủ Phi Hồng Môn là Hồng Điền, hơi thở kéo dài, mặc áo dài màu đỏ, tóc dài buộc rối, thể hiện ra mấy phần tư thái của cao nhân.

“Lần này Tần Ninh ở Thiên Đạo lâu đối phó hai tông môn chúng ta, đó là không coi chúng ta ra gì, không lẽ cứ như vậy cho qua sao?”  
“Nhưng Tần Ninh có chỗ dựa ở Kiếm Các và cả U Minh Tông nữa, không thể khinh nhờn được!”  
“Cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn thì sau này Thất Tinh Cung cùng Phi Hồng Môn làm sao có chỗ đứng nữa?”  
“Không sai, bị một cái Thanh Vân tông nho nhỏ ức hiếp đến mức này, sao mà nhẫn nhịn nổi?”  
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Giờ khắc này, tiếng bàn luận trong đại điện không ngừng vang lên, tranh cãi không dứt.

Đến cả cung chủ Yên Thừa Phong cũng không biết làm sao.

Bọn họ cãi nhau đã mấy ngày rồi.

Một vài cung chủ trưởng lão không nhịn được, nhất định đòi xuất chiến.

Mà một ít thì cảm thấy lai lịch của Tần Ninh không tầm thường, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tất cả đều khiến Yên Thừa Phong rất đau đầu.

“Đừng nói nữa!”  
Đột nhiên, Yên Thừa Phong quát lên, không khỏi đứng dậy, đập mạnh xuống ghế, hừ nói: “Tranh cãi ầm ĩ như vấy còn ra cái thể thống gì nữa?”  
“Cung chủ! ”  
Mấy vị trưởng lão tức thì chắp tay lại, im lặng không nói.

Môn chủ Hồng Điền lúc này đi ra, thản nhiên nói: “Lần này ta đến, mặc kệ Thất Tinh Cung nghĩ gì hay định làm thế nào, nhưng cái tên nhãi Tần Ninh đó dám giết con trai ta, làm ta đau đớn, thù này mà không báo, sao Hồng Điền ta có thể đứng ở Cửu U được nữa?”  
“Kể cả sau lưng Tần Ninh có là Kiếm Các hay U Minh Tông đi nữa, ta không tin Kiếm Các và U Minh Tông sẽ vì một Tần Ninh nho nhỏ mà đè ép Phi Hồng Môn ta”.

“Nếu không được thì ta sẽ đem tổ vật ra!”  
Tổ vật!  
Nghe vậy, Yên Thừa Phong ngẩn ra, liền vội vàng nói: “Hồng huynh, không thể làm theo cảm tính như vậy được, ngươi vừa mới vào cảnh giới Thông Thiên, thao túng tổ vật e là sẽ làm bản thân bị thương!”  
“Ta không quan tâm được nhiều như vậy!”  
Hồng Điền lúc này khẽ quát: “Con trai ta chết, thù này mà không báo thì sao ta có thể an lòng?”  
“Thù này, ta nhất định bắt Thanh Vân tông phải trả bằng máu!”  
“Yên cung chủ, nếu ngươi không muốn thì cũng đừng tham gia, Phi Hồng Môn ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà oán hận”, Hồng Điền bình tĩnh nói.

“Hồng huynh, ngươi coi ta là cái gì vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui