Phong Thần Châu


“Được, ngươi vẫn còn chưa chịu ra!”  
Tần Ninh lúc bấy giờ gật đầu nói: “Đừng cho rằng ta không biết các ngươi ở ngay chỗ này, nếu như đã không chịu ra vậy thì thôi đi, ta vốn còn định giữ lại chút thiện tâm, bây giờ xem ra là ta đã quá do dự thiếu quyết đoán rồi”.

“Ngươi không chịu ra, vậy ta liền động thủ!”  
Vù!   
Đột nhiên, một tiếng vù vù vang lên.

Kích Đại Vũ lúc này bỗng xuất hiện ở trong tay của Tần Ninh.

“Đã mấy vạn năm rồi, cũng không biết kích Đại Vũ có còn linh tính hay không, để ta thử một chút xem vậy”.

Tần Ninh vẫn lẩm bẩm như thường, nói: “Như này đi, lấy chỗ hiện tại làm trung tâm, đem toàn bộ vùng sa mạc này biến thành đầm lầy, ta thấy cũng không tồi”.

“A a a a…”  
Tần Ninh cắm kích trong tay xuống đất cát, đột nhiên lúc này một giọng nói điên cuồng rống lên a a.

“Đừng đừng đừng, ta đi ra, như thế đã được chưa?’  
Trong nháy mắt khi kích Đại Vũ xuất hiện, một giọng nói khá điên cuồng vang lên, mà lúc giọng nói đó vang lên thì có một âm thanh lắt nhắt đột nhiên chen vào.

Âm thanh lắt nhắt nghe như cuống họng vịt đực bị bóp chặt, chỉ còn lại một hơi tàn, vô cùng kỳ lạ.

“A…”  
Lúc này, Thiên Linh Lung đột nhiên hét lên một tiếng, chỉ về phía Kiếm Tiểu Minh.

“Cô kêu cái gì? Làm ta sợ muốn chết!”, Kiếm Tiểu Minh vỗ ngực một cái, có hơi bất mãn nói.

“Nhìn đầu ngươi kìa…”, Thiên Linh Lung lúc này tay che cái miệng nhỏ.

“Đầu ta, làm sao ta có thể nhìn thấy đầu của ta được?”  
Kiếm Tiểu Minh nhìn Thiên Linh Lung, khó hiểu nói.

“Không phải, trên đầu của ngươi có một con tôm…”  
Một con tôm sao?  
Kiếm Tiểu Minh vội vàng lấy gương ra soi, chỉ thấy bên trong gương quả nhiên có một con tôm ở trên đầu mình, toàn thân nó vàng óng, giống như khoác trên mình bộ chiến giáp bằng vàng, một con tôm nhỏ kích cỡ bằng ngón tay cái!  
“A…”  
Kiếm Tiểu Minh hét lên một tiếng kinh hãi, hai tay vội vàng phủi đầu, chính cái phủi đầu này đã khiến nó biến mất.

“Tôm đâu rồi?”  
“Hai người các ngươi đang làm cái gì đấy? Bản Hà Tôn ở trong Đại Vũ Lục Châu, đang yên đang lành các ngươi đến quấy rầy sự yên bình, không biết như thế là không phải phép à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận