Phong Thần Châu


Nếu cộng thêm những ma tộc này muốn phá vỡ toàn bộ thế giới Đại Thiên thì sẽ là một kiếp tai ương.

“Tần gia, ngài sao vậy?”  
“Không sao”.

Tần Ninh nói tiếp: “Trước tiên tăng cường phong ấn nơi này đã”.

“Tăng cường, tăng cường như thế nào?”  
Tôm cát nhỏ nhìn về phía Tần Ninh, khó hiểu hỏi.

Tần Ninh chỉ là một cảnh giới Địa Võ tầng thứ bảy, mà phong ấn năm đó là do Cửu U Đại Đế mạnh mẽ thiết lập, tuy cả hai là một người, nhưng bây giờ hai người hoàn toàn khác nhau.

“Có nó là đủ rồi!”  
“Tần gia, cái kích Đại Vũ này là ngài mượn Vũ gia, nếu không trả lại thì Vũ gia sẽ nổi trận lôi đình cho xem”.

“Không phải vẫn còn có ngươi sao?”  
Nghe thấy lời này, sắc mặt của tôm cát nhỏ bỗng trở nên khổ sở, Tần Ninh lại tiếp tục bước vào sâu vào trong núi.

Ba ngày tiếp theo đều không gặp người của Ma Tộc, xem ra những tên kia chỉ là binh lính đi trước mà thôi, từ đây có thể nhìn ra được mức độ hư hại của phong ấn cũng chưa nghiêm trọng lắm.

Ngày này, một người một tôm đi đến dưới chân một ngọn núi.

Ngọn núi kia ước chừng cao vạn trượng.

Trên ngọn núi cao vạn trượng ấy, từng sợi xích sắt lan ra xung quanh.

Hàng ngàn hàng vạn sợi xích sắt tụ thành một điểm ở trên đỉnh núi đó.

Trên đỉnh núi lúc này lôi vân dày đặc, bầu trời đen kịt khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Gia, quá nguy hiểm, hay là lần sau lại đến đi, cho dù phong ấn bị phá thì Vũ gia cũng là người đứng mũi chịu sào, nội tình Vũ gia những năm nay cũng không hề yếu”.

“Không sao!”  
Tần Ninh gật đầu nói: “Vừa khéo ta có thể dùng lôi vân ở đây tôi luyện Ngọc Lôi thể của ta, nhân cơ hội này đột phá cảnh giới Thiên Võ!”  
Nghe đến đây, khoé miệng của tôm cát nhỏ giật giật một cái.

Nhân cơ hội này đột phá?  
Chuyện này có phải là đang nói đùa không thế?  
Nơi này cực kỳ nguy hiểm, đừng nói là đột phá, ngay cả việc sống sót ở trong lôi vân cũng đã vô cùng khó rồi.

“Được rồi, ngươi đứng ở chỗ này đợi ta, nếu có ma tộc xuất hiện cứ giết không tha, một người cũng không được thả đi.

Khoảng thời gian này ta sẽ phong ấn giáp cốt, nhân tiện nâng cao tu vi cảnh giới, không thể bị người khác quấy rầy được!”  
“Rõ!”  
Lúc này, bóng dáng của tôm cát nhỏ chợt loé lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận