Phong Thần Châu


Vũ tam gia nhìn mấy người rời đi, chắp tay nói từ xa: “Tần đại gia, sau này có rảnh thì đến chơi nhé!”  
Nghe vậy, sắc mặt nhóm Lý Nhất Phàm đều rất kỳ quái.

Sao nghe chẳng thấy tự nhiên gì nhỉ?  
Một đoàn năm người lập tức rời đi, cũng không sốt ruột quay về Thanh Vân tông trong Cửu U mà là đi về đế quốc Bắc Minh.

Đế quốc Bắc Minh trong thời gian này có lẽ phát triển cũng không tệ, dù sao mấy cương quốc lớn không dám lỗ mãng, thêm Thương Hư cảnh giới Thiên Võ tọa trấn, nên sẽ không sao cả.

Mà Tần Ninh cũng có chút việc cần hỏi lão cây.

Thành Bắc Minh, Đế Đô của đế quốc Bắc Minh.

Lúc này, đế quốc Bắc Minh đã quay về với cái danh thượng quốc Bắc Minh.

Quốc chủ Minh Ung, viện trưởng học viện Thiên Thần Thiên Ám đồng thời là quốc sư.

Dưới sự quản lý của hai người, thượng quốc Bắc Minh nhanh chóng ổn định được cục diện chính trị.

Thượng quốc Bắc Minh phát triển khiến vô số đế quốc cùng thượng quốc hâm mộ, nhưng dù sao ước mơ cũng chỉ là mơ ước, dù gì thì trước đây đế quốc Bắc Minh cũng đã xuất hiện một góc nhọn không sợ trời không sợ đất.

Một thiếu niên như vậy, chỉ gặp được chứ không thể cầu, nghe nói vị thiếu niên đó đã đi vào vùng đất Cửu U, không biết tính cách có còn tùy tiện vậy không.

Lúc này, trong hoàng cung của thành Bắc Minh, Đế Đô Bắc Minh.

Trong đại điện hoàng thất có những bóng người ngạo nghễ đứng vững.

Thương Hư, Thiên Động Tiên, Vân Già Thiên đều đứng ở đó.

Minh Ung mặc long bào màu ám kim ngồi bên trên, khí độ bất phàm, uy nghiêm như cũ.

Bên cạnh là quốc sư Thiên Ám, đứng thẳng, một bên khác là Minh Vũ cung kính đứng vững.

“Tiên sinh Thương Hư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”  
Minh Ung nhìn phía dưới, sắc mặt lo lắng.

Thương Hư chắp tay đi ra nói “Khởi bẩm bệ hạ, trước đó không lâu, cương quốc La Yển cùng cương quốc Trần Sơn và cương quốc Bà La ra tay với thượng quốc Bắc Minh chúng ta, chiếm cứ mười bảy tòa thành không chịu trả!”  
“Mà ba ngày trước, cương quốc La Yển càng phái người đến, yêu cầu thượng quốc Bắc Minh chúng ta cúi đầu xưng thần, đem từng lãnh thổ của năm đế quốc lớn đã chiếm lấy giao hết lại cho ba cương quốc bọn họ xử trí!”  
Nghe vậy, đại điện lập tức nghị luận ầm ĩ.

“Cương quốc La Yển, Trần Sơn và Bà La này thật sự quá làm càn”.

“Đúng vậy, thượng quốc Bắc Minh chúng ta ở cách bọn chúng quá xa, tại sao lại tìm đến chúng ta chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận