Nói xong, cả hai lại tiếp tục lao thẳng vào nhau, hai gã một thi, một tiên nhân đang đánh lộn vô cùng hăng máu nhưng chỉ có điều khác với mọi lần là Nguyễn Anh đều ở trên thế thượng phong nhưng sau khi tên cương thi chỉ huy nói ra thân phận thì hiện tại hắn đang đưa Nguyễn Anh rơi vào thế hạ phong.
Rồi dần dần hắn không còn đủ sức để chống đỡ nổi những pha chém liên tiếp từ cây rìu của tên chỉ huy.
Mắt thấy huynh đệ mình đang rơi vào thế yếu, Dương Nam liền ngay lập tức lao lên hỗ trợ cho Nguyễn Anh, tên chỉ huy thấy Nguyễn Anh đang không chú ý, ngay lập tức hắn liền bổ một đường rìu nhắm thẳng xuống đầu của Nguyễn Anh.
Lưỡi rìu sắc lẹm gần như đã sắp chém được vào đầu của Nguyễn Anh thì phượng vân kích của Dương Nam đã phóng tới kịp thời để đỡ cho Nguyễn Anh một mạng, có trợ giúp tới từ Dương Nam thì lúc này Nguyễn Anh liền lùi lại và hắn đã không thở ra hơi vì bị tên cương thi cho hắn ăn hành quá nhiều, hắn vừa thở vừa nói với để nhắc nhở Dương Nam:- Huynh đệ cẩn thận, hắn ta không như vẻ bề ngoài đâu!!!Dương Nam gật đầu rồi tiếp chiêu với tên chỉ huy, có đối thủ mới thì ngay tức khắc tên chỉ huy liền tặng cho Dương Nam một bổ nhưng khác với Nguyễn Anh và Phong Vũ thì hắn không phải là người lấy cứng đối cứng, hắn không trực tiếp đỡ đòn mà né đòn rồi mới tìm sơ hở của đối thủ sau đó mới phản công.
Mắt thấy một sơ hở ở trước ngực tên cương thi chỉ huy, Dương Nam liền phóng kích đâm tới để tặng cho hắn một đâm nhưng kết quả là tên này thân thủ quá nhanh so với cương thi bình thường, hắn ta cũng đã kịp hạ rìu xuống và đủ thời gian cho việc phòng thủ trước một kích chí mạng của Dương Nam.
Dương Nam thấy đòn hiểm của mình đã bị bắt bài, không phục, hắn và tên chỉ huy lại đánh tiếp, hai bóng ảnh lại đánh thêm 50 hiệp, sau một hồi thì cảm thấy sốt ruột, lại thấy Dương Nam và tên chỉ huy đánh cũng đã khá lâu và biết việc đánh lâu này cũng không phải là cách hay, lại thấy ngứa ngáy chân tay, Phong Vũ liền lao tới trận đánh rồi lập tức dùng phép phân thân ra thành hàng trăm bóng ảnh rồi vung thanh long yển nguyệt đao để tặng cho tên chỉ huy cả trăm vết chém nhưng ai ngờ thân thủ của gã chỉ huy lại vô cùng nhanh nên tách ra khỏi trận đánh với Dương Nam và đã tránh được hết những vết chém từ thanh long yển nguyệt đao, tên chỉ huy tránh ra một góc, hắn cười khinh rồi nói:- Đao tốt nhưng kẻ sở hữu quá kém!!!Thấy phân thân cũng không ăn thua, Phong Vũ liền thu hồi lại tất cả phân thân rồi cùng Dương Nam liên thủ đánh tiếp với hắn, tuy nhiên kể cả hai người liên thủ lại thì tưởng rằng có thể chiếm được thế thượng phong nhưng ai ngờ vẫn chẳng ai ăn được ai, chỉ có thể trong thế trận giằng co.
Phong Vũ vốn là người hay hấp tấp, nóng vội nên sau khi đánh một hồi thì lúc này có vẻ hắn đã hết kiên nhẫn, hắn không quay lại liền hô lớn để gọi Nguyễn Anh đến để trợ giúp hai người nhưng gọi một hồi thì vẫn không thấy Nguyễn Anh đâu.
Tách ra khỏi trận đánh, vừa quay lại thì Nguyễn Anh đã biến đi đâu mất, còn tên chỉ huy thì lúc này chỉ đang đánh với một mình Dương Nam nên đã ra đòn ngày càng nhanh.
Phong Vũ thấy điều này khiến cho hắn thấy hai người cũng khó có thể chống đỡ được huống hồ là chỉ còn lại một mình Dương Nam.
Phong Vũ cũng liền vung đao trở lại trận đánh, sau một lúc thì các vết thương trên người cả hai đang dần nhiều lên, Phong Vũ đang định chửi thề thì giọng nói của Nguyễn Anh truyền âm tới hai người và bảo cả hai cứ tiếp tục chơi với tên chỉ huy để thu hút sự chú ý của hắn.
Như hiểu được ý của huynh đệ, cả hai người liền cố gắng nén đau rồi liền tiếp tục chống cự những đòn đánh mạnh mẽ và dữ dội của tên chỉ huy.
Phong Vũ và Dương Nam đang cố gắng chống đỡ nhưng chỉ sau một lúc thì tên chỉ huy đang đánh hăng thì hắn bỗng dưng đứng khựng lại, hai tay hắn liền vung rìu chém liên hồi về phía trước mặt nhưng thứ hắn chém vào chỉ là không khí rồi sau đó hắn lại bị thứ gì tác động khiến cho hắn quỳ xuống.
Thấy vậy hai người Phong Vũ và Dương Nam thở phào nhẹ nhõm vì đã biết ai bày trò để chơi tên chỉ huy, sau đó cả hai liền ngồi bệt xuống đất mà thở, Phong Vũ lúc này đã thấm mệt và thở như không ra hơi:- Haizz, tức chết tôi à, đánh với hắn mệt quá!!!Dương Nam cũng gật đầu rồi nhanh chóng thổ nạp linh khí, lúc này hình bóng Nguyễn Anh với vẻ mặt đê tiện lại đang nở ra nụ cười hả hê dần dần xuất hiện:- Thế nào, hai cậu có nhớ tôi không???Phong Vũ điên tiết mắng:- Nhớ cái đầu nhà cậu, làm hai bọn tôi mệt chết mẹ ra, mà cậu làm gì hắn vậy???Nguyễn Anh cười cười rồi nói:- Cậu có còn nhớ phép oát toàn tạo hóa không hay lại chữ thầy trả thầy rồi, tôi đã phải dùng phép khu thần để che giấu đi khí tức mình rồi nhờ hai cậu cầm chân hắn một lúc để tôi có thời gian để bày trận rồi dắt hắn vào thế giới do tôi tạo ra!!!!Dương Nam hỏi:- Hắn là cương thi, làm sao cậu, à mà thôi tôi nhớ rồi, chắc ở lâu với cậu tôi cũng bị lag một chút rồi!!!Cả ba cùng cười lên, Nguyễn Anh nói:- Thôi hai cậu thổ nạp lại linh khí đi nhanh lên, tôi sẽ tìm manh mối từ hắn...Nói xong hắn liền tiến về phía tên chỉ huy đang quỳ trên đất rồi thi triển phép đinh đầu thất tiễn để rút hết ba hồn bảy phách của hắn, tuy hắn là cương thi nhưng lại là phi thi tiên quân nên vẫn còn hồn phách đầy đủ vì thế mà Nguyễn Anh mới nghĩ ra ý này.
Từ một thân thể mà cả ba người cảnh giới thượng đẳng tiên hợp lực lại cũng chưa thể đánh nổi nhưng lại bị Nguyễn Anh lừa cho một vố rõ đau.
Nguyễn Anh đưa tay qua thân thể đang quỳ của tên chỉ huy, rồi như cảm nhận được hồn phách, hắn liền nắm chặt lấy rồi kéo luôn hồn phách của tên chỉ huy ra rồi ném thẳng xuống mặt đất, Nguyễn Anh liền hắng giọng để thị uy như để ra vẻ thì bị tên chỉ huy à nhầm phải là hồn phách của tên chỉ huy nói:- Thôi bớt bớt đi, ngươi làm ta buồn nôn!!!Nguyễn Anh với vẻ mặt tỏ vẻ đắc ý thì khi nghe thấy lời chê bai của hồn phách tên chỉ huy thì giận lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà tỏ ra vẻ tiên phong đạo cốt:- Chú mày có gì cho bọn anh không???Tên chỉ huy nhếch mép cười rồi nói:- Có, mừng là các ngươi đã đánh bại ta, ta chỉ nói cho các ngươi biết là phía trước có rất nhiều trò chơi đang chờ các ngươi đó, chúng ta biết rằng kiểu gì các ngươi cũng sẽ tới để cứu linh hồn của người thân, ta khuyên các ngươi nên về đi không thì lại một đi không trở lại đâu!!!Nguyễn Anh cười:- Cảm ơn, ta sẽ....Tên chỉ huy cắt lời:- Lần sau ta sẽ.....Nguyễn Anh nghe vậy thì lại cắt lời hắn:- Lần sau á, làm chó gì có lần sau, ngươi nghĩ là thực lực của ngươi đủ để thoát khỏi phong ấn do ta tạo ra hả, nằm mơ đi, thôi ngoan ngoãn nói cho bọn ta biết là thằng nào đứng sau tất cả???Tên chỉ huy cười rồi nói:- Ta sắp tèo rồi thì việc gì ta phải nói, các ngươi đừng đánh giá ta qua vẻ bề ngoài và đừng đánh giá mình quá cao....Nguyễn Anh chán nản lắc đầu rồi nói:- Thôi chú mày đi được rồi đó!!!!- Đi đâu????- Đi chơi với lão Diêm....à không một đi không trở lại!!!!Rồi Nguyễn Anh liền vận khí đan điền rồi dồn lực vào trong lòng bàn tay phải khiến cho lòng bàn tay của hắn phát ra một luồng sáng màu ánh kim và khi lực đã đủ mạnh để khiến cho một hồn thể tan vỡ, hắn liền tung ra một đòn trấn hồn chưởng về phần ngực của hồn phách tên chỉ huy và bùm, tên chỉ huy cả một đời oanh liệt trên chiến trường đã hồn phi phách tán.
Lúc này hai người Phong Vũ và Dương Nam đã thổ nạp xong và đứng lên để đi về phía Nguyễn Anh và sức chiến đấu của cả ba đã trở lại ban đầu, Phong Vũ nói:- Huynh đệ, cậu có phải nặng tay vậy không, chứ phải tôi thì chắc là tôi sẽ dùng phép trảm yêu để giúp cho hắn đi chứ không phải như cậu dùng tới trấn hồn chưởng đâu!!!!Nguyễn Anh nghe xong liền cười đểu nói:- Con mẹ nó, cậu dùng đến phép còn tôi thì chỉ dùng trấn hồn chưởng mà cậu lại bảo tôi là ác.....Chưa nói hết, Dương Nam cắt lời:- Thôi bàn vào chính sự đi, tôi nghe qua hắn nói với cậu thì phía trước theo tôi đoán là sẽ có khá nhiều đối thủ khó nhằn đấy, tên chỉ huy này chắc có lẽ cũng chỉ là phần khai vị mà thôi, chưa phải món chính!!!----------------Còn tại một vùng thế giới không xác định, khói bụi mịt mù bao vây lấy không gian xung quanh nơi địa hình bằng phẳng này, chính giữa vùng đất bằng phẳng là một doanh trại quân đội của Cửu Tinh giới, xung quanh đã được dựng lều trại để chuẩn bị chiến dịch chinh phạt đám quân nổi loạn Thiết Cốt lâu dài.
Lại nói thêm nơi này được những ngọn núi đá bao bọc lấy xung quanh nên vô cùng phù hợp để làm điểm tập kết, trong ngôi trại lớn được dựng ở giữa trung tâm, bên ngoài thì đã được lính gác canh giữ, bên trong thì Thanh Phù tướng quân trong bộ khôi giáp có tên là Kỷ Long được Cửu Long tặng trong trận chiến đầu tiên của hai người, bên hông còn đeo thêm thanh Phong Sa kiếm lại là chiến lợi phẩm trong trận chiến giữa thập đại thần giới với đám quân của Hắc Trùng năm xưa.
Ông ta đang ngồi nghiên cứu sa bàn nhằm tìm ra chiến thuật phù hợp để có thể kết thúc chiến dịch một cách nhanh chóng, ít thương vong thiệt hại nhất có thể, chốc chốc ông ta lại nhấp một ngụm trà mộc long thảo, đang cố gắng suy nghĩ thì bên ngoài chạy xộc vào một gã lính, hắn chắp tay rồi bẩm với Thanh Phù:- Báo, tướng quân, đám Thiết Cốt đang đánh về phía doanh trại của ta!!!Thanh Phù nghe thấy tin dữ thì vẫn giữ nét bình thản, phản ứng của ông ta cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đóng lại sa bàn rồi nói:- Đưa ta lên chỗ cao nhất!!!- Rõ!!!Nói xong thì Thanh Phù cũng gật đầu rồi tự thì thầm:- Đám khốn nạn này, các ngươi chuẩn bị đi đời đi!!!Xong ông ta liền đi theo gã lính báo tin, cả hai người phi thân lên một đỉnh núi cao, Thanh Phù đưa mắt nhìn ra xa xa thì thấy được nơi đó là một vùng chiến địa, khói bụi mù mịt đang bốc lên, Thanh Phù cười lớn rồi nói với tay lính báo tin:- Ngươi, giúp ta báo với tướng Mã Hy là ta cho phép thua trận, rút quân về phía doanh trại!!!Gã lính nghe vậy thì ngây người, sợ nghe nhầm hắn liền hỏi lại:- Tướng quân....Không để hắn nói hết, Thanh Phù liền gật đầu:- Cứ làm đi, nơi này sẽ là mồ chôn của đám khốn nạn đó!!!Như hiểu ra ý của Thanh Phù, tay lính kia liền nhanh chóng phi thân mình về phía trận địa đang giao tranh giữa quân của Cửu Tinh giới và đám quân Thiết Cốt, lúc này trên đỉnh núi chỉ còn lại một mình Thanh Phù, ông ta liền dùng phép và doanh trại bên dưới đã biến mất, chỉ còn lại một tầng khói bụi mịt mờ, rồi ông ta liền hô lớn:- Các ngươi sẵn sàng chưa???Ông ta vừa dứt lời thì giữa hư không vọng lại những tiếng hô như sấm rền vang cả một vùng:- Sẵn sàng!!!Sau khoảng nửa canh giờ sau thì quân đội của Cửu Tinh giới đã theo đúng như kế hoạch mà thu quân chạy về phía hẻm núi này, phía sau thì đám quân Thiết Cốt vốn có máu hiếu chiến nên cũng chẳng quan tâm có mai phục không mà vẫn cứ đuổi theo, Thanh Phù thấy quân của mình đã chạy qua và đám Thiết Cốt vừa hay đã chạy vào trận địa mai phục của mình thì ngay lập tức hô lớn:- Chặn đường máu!!!Ngay lập tức thì cửa núi đã bị quân của Cửu Tinh giới dùng phép chặn lại, thấy đám lính Thiết Cốt bên dưới đang tỏ ra hoang mang thì ngay lập tức Thanh Phù ra lệnh:- Phóng tiễn!!!Dứt lời thì y lệnh, hai bên vách núi là một loạt mưa tên phóng ra khiến cho đám Thiết Cốt não nhỏ còn đang ngây ngốc chưa hiểu gì đã bị thiệt hơn một nửa, quân của Cửu Tinh giới đang chuẩn bị ăn mừng thì một tên lính bất giác nhìn ra phía sau thì ngay lập tức nói với Thanh Phù điều gì đó, Thanh Phù quay lại nhìn thì ngay lập tức khuôn mặt biến sắc, rồi ông ta liền hô:- Ba quân nghe lệnh, chuẩn bị nghênh địch!!!.