Phong Túc trở về phòng của mình, vừa vào đến đã úp mặt xuống giường rồi.
Câu nói của Trì Hạc khiến cậu suy nghĩ không dứt, cậu ấy nói cũng không sai chút nào.
Không thể sống như một bóng đen cả đời được.
Cậu muốn toả sáng lúc nào thì toả sáng lúc đó, nhưng mà sau này tài năng của cậu có thể sẽ không đạt đến đỉnh cao được.
Nếu muốn đứng cạnh ai đó thì chắc chắn phải toả sáng cùng với họ.
Phong Túc nằm nghĩ ngợi một hồi, sau đó cầm điện thoại lên mở ra tấm hình có cậu và anh trai.
Hình như Trì Hạc nói cũng đúng, anh trai cậu luôn lo cho cậu, chỉ là đôi khi lo lắng thái quá mà thôi.
Phong Niên: Túc, em đến nơi rồi đúng không? Chừng nào em định về nhà ở hẳn?
Phong Niên: Chuyện cũng đã hơn một năm rồi, em về nhà ở đi.
Bên ngoài bất tiện.
Phong Túc: Anh, em muốn ở Đào Niên.
Chờ em thi đại học xong, em sẽ dọn ra ngoài.
Phong Niên nhìn tin nhắn hiện lên, tâm tình có chút hỗn loạn.
Tại sao em ấy lại muốn ở Đào Niên? Về Yến Kinh thi cũng được mà, với năng lực của em ấy thì sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Hà mà thôi.
Phong Niên: Túc, có phải em đang yêu đương không?
Phong Túc nhìn tin nhắn mà ngơ ngẩn một hồi.
Yêu đương cái gì? Ai yêu đương hả? Cậu bây giờ cảm thấy não của anh trai có phải bị úng nước rồi hay không? Sao lại nghĩ rằng cậu đang yêu đương chứ?
Không chờ cậu kịp trả lời bên kia đã gửi đến một tin nhắn khác.
Phong Niên: Túc, em rất chậm tiêu trong vấn đề tình cảm.
Cho nên em không thể xác định được đó là tình yêu hay tình bạn.
Nhưng nếu em cảm thấy em thiên vị đối phương hơn những người bạn khác thì chắc hẳn là em đang yêu họ.
Phong Túc: Em biết rồi anh đừng lo lắng.
Sau khi nhấn gửi tin nhắn đó thì trong đầu cậu có chút suy nghĩ.
Hình như gần đây cậu quá dính với Trì Hạc rồi phải không? Gần như là đi đâu cũng nghĩ đến việc rủ cậu ấy đi đầu tiên.
Tự nhiên giờ lại cảm thấy cứ dính với cậu ấy thì có chút kì lạ.
Đôi khi lại còn làm ra vài hành động mờ ám với nhau nữa chứ.
Bây giờ cậu mới để ý đến hành vi kì lạ của Trì Hạc đối với cậu.
Đối phương ban đầu vô cùng cự tuyệt cậu, luôn bắt lỗi cậu.
Bây giờ cậu ấy lại đang khá dung túng cho cậu.
Cái này có phải là thiên vị không? Trì Hạc nổi tiếng là một bảng nội quy biết đi, ban kỷ luật gặp lúc nào là bắt lỗi lúc đó.
Nhưng mà trừ mấy ngày đầu ra thì sau đó cũng không bắt lỗi cậu nữa.
Trì Hạc vì cậu mà cúp học cả ngày, cậu rủ ra ngoài đi ăn thì cũng bật tường ra cùng.
Đây là thiên vị cậu rồi đúng không?
Phong Túc vừa nghĩ đến đây gương mặt không tự chủ được mà hơi đỏ lên.
Hình như trước giờ hắn đều chiều theo ý cậu cả, không phàn nàn chút nào.
"Hình như Trì Hạc thật sự rất tốt."
Phong Túc nằm trên giường cầm điện thoại lướt Facebook, đột nhiên fanpage Vui cùng Đào Niên bay lên phần đề cử.
Cậu có hơi tò mò mà ấn vào xem thử.
Toàn là tin lá cải xung quanh, hoặc là những hoạt động thường niên của nhà trường mà thôi.
Không có gì đặc sắc cả.
Nhưng tính hiếu kỳ giết chết con voi, lúc lướt xuống thêm vài cái nữa lập tức thấy một post liên quan đến cậu và Trì Hạc.
Trên đầu post còn hiện lên dòng chữ 'Trì Hạc đã bình luận bài viết này'.
"Mấy bài post ship CP này mà Trì Hạc cũng bình luận sao?"
Trong đầu cậu hiện lên hàng loạt kiểu bình luận như 'đừng nói linh tinh' hoặc đại loại như kiểu chỉ chấm một cái cho có mặt mà thôi.
Lúc cậu mở lên xem, bình luận nổi nhất chính là cái bình luận khiếm nhã về cậu.
Còn Trì Hạc chính là rep lại cái bình luận đó.
Đọc bình luận của Trì Hạc xong thì cả người cậu đều cảm thấy hắn có chút không đúng.
Con người hắn ta đâu phải loại để tâm người khác đâu, bây giờ lại lên tiếng bảo vệ cậu là sao? Cứ cảm thấy đối phương có chút đần độn thế nào ấy.
Nhưng cậu cũng không tự chủ được mà vui mừng, rõ ràng ban đầu không thân thiết.
Bây giờ lại giống như hiểu rõ nhau đến từng chân tơ kẽ tóc vậy đấy.
Phong Túc không thèm quản nữa, lập tức ôm chăn đi ngủ.
"Phong Túc."
Bên tai cậu vang lên tiếng của Trì Hạc, mở mắt ngồi dậy lờ mờ nhìn đối phương, mở miệng phàn nàn: "Còn sớm mà."
Đối phương không nói gì cả, chống tay lên mép giường đưa mặt sát lại gần mặt cậu.
Cậu chẳng kịp phản ứng gì cả, chỉ nhìn thấy hai hàng lông mi dài dần dần phóng to trước mặt cậu.
Sau đó là xúc cảm mềm mại xuất hiện trên đầu môi.
Đầu óc Phong Túc nhất thời trống rỗng, gương mặt đỏ bừng lên như trái cà chua.
Xúc cảm nhanh chóng biến mất, đối phương cười vui vẻ đến khó hiểu, cất giọng nói.
"Phong Túc, cậu bị đần sao?"
Phong Túc lúc này bật dậy khỏi giường, miệng không quên chửi thề: "Đm, đm, đm."
Mẹ nó, mơ cái quái gì thế?
Cậu đột nhiên thẹn quá hoá giận, cầm lấy điện thoại tìm Trì Hạc nhắn cho hắn ta một câu: "Biến thái."
Trì Hạc bên này vừa mới đặt một gối lên giường chuẩn bị đi ngủ, thấy màn hình sáng lên thì cầm lên xem.
Trì Hạc:???
Uống nhầm thuốc sao?.