Trần Tiêu xin lỗi hắn, sau đó nói cho Đồng Nặc Nặc trong khoảng thời gian này không trở lại, là bởi vì Tịch Vân Đình đang dạy hắn thân pháp.
Đồng Nặc Nặc nghe xong tức khắc liền không hề oán trách.
Hắn biết Tịch Vân Đình chịu đem thân pháp Trọng Huyền dạy cho Trần Tiêu, là kỳ ngộ lớn của Trần Tiêu.
So sánh với làm bạn người bệnh, tự nhiên là học tập thân pháp càng quan trọng.
Hắn liền săn sóc nói: "Vậy ngươi đi theo Tịch tiên sư nghiêm túc học tập thân pháp đi, không cần lo cho ta." Nói hắn còn duỗi đầu nhìn phía sau Trần Tiêu, "Sao Tịch tiên sư không đi cùng ngươi?"
Trần Tiêu có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, không rõ Đồng Nặc Nặc là làm sao có cái logic "có hắn xuất hiện Tịch Vân Đình liền nhất định có mặt" vậy không biết.
Hắn nói: "Bởi vì bên ngoài nội loạn còn không có kết thúc, còn phải tiếp tục ở lại trong Phủ Thành Chủ một đoạn thời gian.
Vì thế Tịch đại ca liền đi tìm Hàn tổng quản muốn một khối luyện võ trường, mặt khác hắn nói còn có một ít chuyện khác đi làm."
Đồng Nặc Nặc gật đầu: "Đúng rồi.
Cần phải chuyên môn chuẩn bị một khối luyện võ trường.
Dù sao cũng là dạy thân pháp tiên môn, chú ý nơi sân không cần dễ dàng bị người nhìn lén đi."
Tịch Vân Đình nguyện ý dạy Trần Tiêu là một chuyện, lúc dạy lại bị người học trộm là sẽ nháo ra những việc không thoải mái.
Bọn họ ở Phủ Thành Chủ dù chịu tôn trọng, nhưng cũng là khách nhân.
Thật đến lúc bị người trong Phủ Thành Chủ lén lút học đi, đều không tốt đi so đo.
Cho nên, dứt khoát liền ở ngay từ đầu ngăn chặn loại khả năng này.
Trần Tiêu xem Đồng Nặc Nặc lập tức liền ý thức được dụng ý của Tịch Vân Đình, không khỏi có chút cảm thán.
Dù hắn lại nỗ lực học tập hòa vào thế giới này, hòa vào giới Tu Tiên, nhưng muốn lập tức căn cứ góc độ người tu hành làm ra phán đoán, lại không phải một chốc một lát có thể bồi dưỡng ra tới.
Như là ngay từ đầu hắn còn ngây thơ cho rằng giống ở Trúc Sơn Cư, tìm một khối đất trống gần phòng Tịch Vân Đình là được.
Thậm chí trên đường trở về, hắn còn nói với Tịch Vân Đình là cảm thấy gần chỗ hành lang hoa hắn hay đọc sách mỗi ngày sáng sớm cũng không tồi.
Lúc ấy Tịch Vân Đình chỉ là nói: "Nếu Tiêu đệ thích nơi đó, vậy cứ tiếp tục ở nơi đó đọc sách đi.
Chỗ đọc sách yên yên tĩnh tĩnh liền tốt, chờ ta lại cùng Hàn tổng quản nói một tiếng, làm hắn đằng ra một cái luyện võ trường." Trực tiếp lời nói dịu dàng đánh mất ý niệm của hắn.
Người nơi này tương đương coi trọng công pháp.
Chưa bao giờ sẽ xuất hiện vụ có đứa bé không có thân phận địa vị từ bên nhìn lén người ta học tập, rồi sau đó thành tựu phi phàm, truyền vì câu chuyện mọi người ca tụng.
Đoạn này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết, nếu là thật sự đã xảy ra, người bị học lén chắc chắn sẽ truy cứu nghiêm trị.
Mặt khác vừa nói, Tịch Vân Đình đối hắn xưng hô không biết lúc nào liền từ Trần Tiêu biến thành Tiêu đệ.
Phía trước Trần Tiêu da mặt dày leo lên quan hệ, xưng hô đối phương là đại ca, chỉ nói thỉnh đối phương kêu tên của hắn.
Leo quan hệ kêu đại ca là hắn một bên đi thân cận đối phương, đối phương xưng hô hắn như thế nào, thì có thể kết luận hắn ở đối phương trong lòng là cái vị trí gì.
Trần Tiêu cũng không dám làm chủ giúp Tịch Vân Đình, quyết định hắn hẳn là kêu chính mình như thế nào, mà là đem quyền quyết định này giao cho đối phương.
Trong khoảng thời gian này ở chung trong Trúc Sơn Cư, quan hệ giữa hai người thân mật rất nhiều, Tịch Vân Đình sửa lại xưng hô, làm Trần Tiêu còn rất vui vẻ.
Đồng Nặc Nặc buồn rầu mà nói: "Ta không thể luôn là đi phiền toái Đỗ tu sĩ, cả ngày đãi ở một chỗ buồn đều muốn buồn hỏng rồi." Đồng Nặc Nặc chỉ là bị thương ngoài da thịt, cũng không ảnh hưởng hắn tiến hành tu hành.
Nhưng mỗi ngày ngồi nửa ngày, cũng còn có dư lại nửa ngày nhàn rỗi.
Hắn không giống Trần Tiêu như vậy có thể ngồi xuống cầm một quyển sách là có thể tiêu khiển cho qua thời gian, một người nhàm chán cũng chỉ có dựa trò chơi cờ mới có thể qua thời gian, người nghe được đều cảm thấy hắn đáng thương.
Trần Tiêu nghĩ nghĩ, đối hắn nói: "Bằng không ngươi nghiên cứu cơ quan?" Đồng Nặc Nặc bất đắc dĩ nói: "Ta cũng muốn, chỉ là tài liệu trong hộp cơ quan hộp bị xài hết đến giờ vẫn luôn chưa có cơ hội đi bổ sung.
Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, bên khu thương nghiệp nghe nói bị phá hư rất lợi hại."
Trần Tiêu nói: "Không bằng chúng ta đi tìm Hàn tổng quản, nhìn xem có thể mua một ít tài liệu dự trữ trong Phủ Thành Chủ hay không." Đồng Nặc Nặc lập tức gật đầu đồng ý, lại không cho hắn sờ cơ quan, hắn thật rảnh rỗi đến khớp xương cốt đều muốn phát ngứa.
Vì thế hai người liền đi cầu kiến Hàn tổng quản.
Hàn tổng quản nghe xong hai người thỉnh cầu, rất thống khoái mở ra nhà kho tài liệu Phủ Thành Chủ, để Đồng Nặc Nặc đi chọn lựa.
Đồng Nặc Nặc phi thường cảm kích, phải biết rằng Phủ Thành Chủ thành Hàn Sơn chính là thế lực đứng đầu một cái tầng trời nhỏ, tài liệu tất nhiên sẽ rất phong phú.
Đồng Nặc Nặc tìm thấy rất nhiều tài liệu hiếm thấy hắn ái mộ thật lâu, lại không có con đường vào tay, còn không tiếc giá cả tuyển vài loại tài liệu đặc biệt.
Rất nhanh tiền hắn được đến bồi thường cùng bán Giá Huỳnh Thảo phân đến liền như nước chảy lưu đi ra ngoài.
Khó được vào được chỗ tài liệu đầy đủ hết như vậy, Trần Tiêu cũng nhân cơ hội chọn lựa một ít tài liệu sẽ dùng đến khi chế tác giấy bùa.
Bởi vì trước mắt hắn nguyên khí không đủ, chỉ học biết một cái phối phương.
Tài liệu dùng để tạo mực vẽ gì đó hắn liền không tuyển, chỉ là chọn một ít lông tóc trên người hung thú, mềm dẻo có co dãn, là tài liệu chế tác đầu bút lông tốt nhất.
Mặt kháctrong kho còn có một ít trang giấy tốt nhất, chuyên dùng cho Phủ Thành Chủ chính mình sử dụng.
Tuy rằng người tu tiên truyền thừa tri thức, đều là sử dụng ngọc thạch hoặc là thư từ nhỏ nhắn làm từ hàm răng, xương, sừng trên người hung thú.
Nhưng một ít nội dung không đáng tỉ mỉ tuyên khắc như vậy cũng là sẽ sử dụng trang giấy đóng thành sách để ký lục.
Rốt cuộc hai loại phí tổn kém rất lớn, dù trang giấy không dễ bảo tồn, nhưng phí tổn chế tác lại rẻ tiền, có kỹ thuật có thể phê lượng lớn chế tác, cũng khiến cho nó trở thành một trong những vật dẫn lưu chữ người tu hành sử dụng nhiều, chiếm cứ không nhỏ thị trường.
Hơn nữa quốc gia người bình thường nhu cầu trang giấy lớn hơn nữa, mấy ngàn năm nghiên cứu xuống dưới kỹ thuật chế tác trang giấy cùng chủng loại cũng không so kiếp trước kém nhiều ít.
Này liền dẫn tới tồn kho trang giấy chủng loại đông đảo, có đủ loại tài chất, Trần Tiêu một lần tuyển rất nhiều.
Hai người thắng lợi trở về.
Trần Tiêu tuy rằng cũng xài tiền không ít, nhưng xa xa so ra kém Đồng Nặc Nặc.
Hắn không chỉ đem trong khoảng thời gian này được đến linh châu linh tệ xài hết, liền ban đầu trên người có cũng đào đi ra ngoài, hiện giờ chân chính có thể xưng được là thân không một xu.
Loại cách làm không để lại một xu như này, hoàn toàn làm Trần Tiêu hiểu tại sao Đồng Nặc Nặc thân là một người tu tiên kỳ Trúc Cơ, lúc trước lại có thể nghèo đến loại tình trạng này.
Có tài liệu, Đồng Nặc Nặc đóng cửa phòng liền tiến vào trạng thái nghiên cứu quên mình.
Mà Trần Tiêu cũng chuẩn bị tốt mực vẽ, chôn trong một đống tài liệu bắt đầu thí nghiệm lên.
So với trang giấy dễ đến, về bút Trần Tiêu quyết định lấy lông tơ hung thú mới có được định chế một con.
Cho nên, lúc này trước cầm bút lông Phủ Thành Chủ cung cấp để vẽ giấy bùa.
Bút lông Phủ Thành Chủ cung cấp khách nhân sử dụng cũng không kém, ít nhất tốt hơn bút lông cừu lúc ban đầu Trần Tiêu dùng.
Vui sướng tràn trề viết một bộ chữ to, hoạt động hoạt động cổ tay, tìm tìm cảm giác.
Trần Tiêu liền ngồi một lát bình phục tâm tình, an an tĩnh tĩnh, mới bắt đầu chuyên tâm vẽ một trương bùa Dẫn Linh trên tờ giấy đã được cắt tốt.
Hắn hấp thụ giáo huấn một lần kia, lúc vẽ bùa Dẫn Linh đã không khí thế sắc bén như vậy, ngược lại là dùng tâm thái bình thản.
Lúc mới bắt đầu thay đổi còn rất không thói quen, nhung sau đó lại càng vẽ càng tốt.
Đỗ Vinh làm người thể nghiệm mới, cũng đối hắn nói biến hóa rõ ràng, dẫn tới linh khí tuy rằng cũng biến nhiều, nhưng lại vẫn ôn hòa dễ chịu.
Nhìn thành phẩm mới, Trần Tiêu rất vừa lòng.
Chính hắn đều có thể cảm giác được, lúc vừa vẽ xong giấy bùa, khí tràng trong phòng có chút dao động.
Giấy bùa này dùng trang giấy mới chế tạo ra tới, hiệu quả nhất định hơn xa giấy cứng lúc trước dùng.
Chẳng qua bởi vì mực vẽ theo không kịp, nên so ra kém hơn tấm giấy bùa có mực vẽ chế tác bằng tinh hoa tâm quặng.
Nhớ tới cái này, Trần Tiêu lại nghĩ tới Võ Thanh.
Đến bây giờ mới thôi, bọn họ đều còn không biết thi thể Võ Thanh bị xử trí như thế nào.
Mà tấn giấy bùa bị hắn mang ở trên người, cũng không biết hiện giờ lưu lạc tới nơi nào đi.
Võ Thanh chết, là tin người quen chết đầu tiên từ lúc Trần Tiêu đi vào thế giới này.
Cho hắn chấn động mạnh hơn là khi nghe người xa lạ chết, làm hắn trực diện hiện thực tàn khốc.
Cũng nhờ vậy mà giúp hắn thanh tỉnh lại, không được cói thường giới Tu Tiên, dù hắn có thể nhờ vào thuật Phong Thủy thành tiên cũng không thể.
Nếu là có thể, Trần Tiêu vẫn là muốn thám thính xác Võ Thanh ở đâu, tế điện một chút người bạn đã từng cùng đi một đoạn thời gian này.
Trần Tiêu đang ở trầm tư, liền Tịch Vân Đình tới đều không có nghe thấy.
Thẳng đến hắn lại gõ cửa phòng, ở ngoài cửa kêu hắn một tiếng "Tiêu đệ" mới chạy nhanh qua đi nghênh hắn.
Tịch Vân Đình đi vào cửa phòng, liền thấy bên trong cách gian* dùng để làm thư phòng bãi đầy đủ loại trang giấy.
Mỗi một loại đều có mấy trăm tờ.
Cơ hồ đem thư phòng nhét đến tràn đầy.
Nhiều loại trang giấy như vậy, nếu không có Đồng Nặc Nặc hỗ trợ mang về tới, hắn một người căn bản là không có cách nào.
Lông mày Tịch Vân Đình nhướng một chút.
Hắn tập trung nhìn vào, trên bàn còn bãi giấy bút mực vẽ Trần Tiêu chưa có thu thập, liền tờ giấy bùa mới vẽ tốt cũng đang bãi ở trên mặt bàn.
Này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn đến Trần Tiêu chế tác giấy bùa.
Hắn duỗi tay từ mặt bàn cầm lấy giấy bùa, tinh tế nhìn một phen, ngẩng đầu đối một bên Trần Tiêu nói: "Phẩm chất không tồi, tiêu chuẩn thượng giai."
Trần Tiêu tức khắc liền cười: "Đây là dùng trang giấy có tài chất tốt nhất trong nhà kho Phủ Thành Chủ làm ra, có phẩm chất như vậy cũng là đương nhiên."
Tịch Vân Đình chưa nói khác, trực tiếp khen phẩm chất, trên EQ cũng khó được xem như tiến bộ.
Giấy bùa này dù phẩm chất tốt như thế nào, kia cũng là thuộc về tiêu hao phẩm cấp thấp.
Tịch Vân Đình không có lại nói giấy bùa này, hắn nói: "Chế tác giấy bùa có thể rèn luyện tinh thần lực.
Nhưng trong khoảng thời gian này rèn luyện thân pháp, liền tạm thời không cần vẽ." Từ tinh thần lực bám vào bên trên, Tịch Vân Đình có thể phán đoán ra Trần Tiêu tiêu hao nhiều ít chế tác tờ giấy bùa này.
Phương pháp chế tác như vậy, hao hết tinh thần lực của người chế tác, cũng là một loại phương pháp rèn luyện.
Nhưng nếu tinh thần mệt mỏi, luyện tập thân pháp liền sẽ suy giảm hiệu quả.
Trần Tiêu biết đến, hắn gật đầu.
Đây cũng là lý do vì sao trong khoảng thời gian này hắn không có lại vẽ giấy bùa, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức đối mặt cao cường độ huấn luyện, căn bản là không có lực dư.
Tịch Vân Đình nói xong, nhất thời trường hợp an tĩnh trong chốc lát.
Trần Tiêu đang muốn hỏi một chút vụ luyện võ trường, liền nghe Tịch Vân Đình không quá tự tại nói: "Từ lúc quen biết tới nay, Tiêu đệ đối ta trợ giúp rất nhiều, đến nay cũng không có tỏ vẻ cảm ơn.
Phần lễ vật này, làm cảm ơn vụ thôn Thường Gia, còn thỉnh ngươi không cần từ chối." Nói hắn liền đem một cái hộp nhỏ dẹp dẹp chỉ có 3.5 m lớn nhỏ đưa cho Trần Tiêu.
Đây là một cái hộp không biết chế tác bằng đầu gỗ gì, thân hộp được sơn màu đậm xinh đẹp, còn điểm xuyết cả bùa văn phức tạp huyền ảo lại thần bí mỹ lệ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến nó, Trần Tiêu liền liên tưởng đến cái hộp cơ quan Đồng Nặc Nặc cả ngày cõng không rời thân kia.
*Cách gian: 1 phòng dùng 1 tấm bình phong hoặc tấm j lớn lớn để ngăn cách thêm 1 phòng nhỏ, phòng được ngăn cách ra thêm đó dùng làm gì thì là ý của chủ phòng, thường dùng làm thư phòng, phòng tắm cũng có (người thích tắm).
.