Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Hạ Thược cùng với ban lãnh đạo nhà trường và các chuyên gia giám khảo ở một bàn trên ngồi xuống, mọi người xôn xao, tự nhiên không thiếu được một phen mời rượu khen tặng lẫn nhau. Nhưng ngày mai chính là buổi diễn văn nghệ lớn, rượu tự nhiên là không thể uống nhiều, nhưng nói chung không khí khá là náo nhiệt.

Hiệu trưởng trường trung học Thành Thanh Lô Bác Văn nói: “Hạ tổng không chỉ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thành tích học tập cũng rất nổi trội. Lúc trước ở thành Đông khoa thi đổ thủ khoa! Trường học cố ý tuyển nhận nhập học .”

Lời kia vừa thốt ra, các chuyên gia giám khảo đều lộ ra thần sắc thản nhiên. Ngồi ở một bàn khác nhóm phụ huynh của đám hội học sinh trong lúc đó nhìn thoáng qua, sắc mặt có hơi thay đổi.

Có người liền nâng ly đứng lên.

“Nói như vậy, Hạ tổng thật đúng là giỏi nhiều mặt a! Thân là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ lớn như vậy, còn có thành tích học tập tốt, thật sự hiếm thấy a!”

Nói chuyện là một người nam khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt cùng Trình Minh có vài phần tương tự, đích xác là phụ huynh của hội trưởng Trình Minh. Ông ta nâng ly rượu cười nói: “Giống đứa nhỏ nhà ta, từ nhỏ gia đình cho hắn học đàn dương cầm, bình thường thành tích cũng không tệ, ở hội học sinh lại làm cán bộ, liền cả ngày tính tình cao ngạo. Đêm nay thấy Hạ tổng, cuối cùng đã có người dạy cho hắn bài học, cho hắn biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân*!”

* Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ “vỏ quít dầy có móng tay nhọn” hoặc “cao nhân đắc hữu cao nhân trị”

“Xem Trình tổng nói, Trình Minh đứa nhỏ này không tệ a. So với bạn bè cùng tuổi, có mấy người đạt được thành tích giống như hắn?”

Nói lời này là một người phụ nữ, mặc váy dài, tóc búi cao, dáng người thon thả, thấp thoáng lộ ra tướng giàu sang.

Người phụ nữ này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt. Khi nói chuyện cũng nâng ly, nhìn Hạ Thược cười, “Chẳng qua, thành tựu của Hạ tổng quả thật là không cùng một cấp bậc mà đứa nhỏ nhà ta có thể so sánh . Thiếu niên anh tài, hôm nay xem như là mở thêm tầm mắt.”

“Ha ha, Nghiêm phu nhân quá khách khí. So với khuyển tử nhà ta, lệnh ái mới là tuyệt thế thông minh, tài văn chương dọa người a. Luận cầm kỳ thi họa, hiện tại có mấy đứa nhỏ nào có thể học hết? Lệnh ái từ nhỏ mời được danh sư giảng dạy, trưởng thành đến nay, cũng coi như là rồng phượng trong biển người.” Trình phụ cười ha ha, “Bất quá, Hạ tổng còn trẻ đã thành danh, quả nhiên là đi vạn dặm đường mới gặp được!”

Hai người, chị một câu tôi một câu, thời điểm khen tặng Hạ Thược, cũng không quên khen tặng lẫn nhau. Khen tặng con của đối phương, chẵng qua là nhân cơ hội này giới thiệu cho đối phương biết tài nghệ của con mình. Thời điểm nghe được đối phương khích lệ con mình, đuôi lông mày khóe mắt biểu lộ ra thần sắc kiêu ngạo.

Hạ Thược ngồi, mỉm cười nghe. Cô quay đầu, cười nhìn Trình phụ cùng Nghiêm mẫu, ý cười nhã nhặn, cùng hai người giơ cao ly rượu, ánh mắt nhìn bọn họ, không kiêu ngạo không xiễm nịnh, nhưng ngẫu nhiên hơi cụp mi, cùng khóe môi ẩn hiện ý cười, đều làm cho người ta cảm giác sâu xa khó hiểu.

Loại khí độ này không khỏi làm cho phụ huynh kia một phen kinh nghi, thật sự không thể tin được cô gái này cùng con gái mình cùng tuổi.

“Ha ha, Hạ tổng không phải là người cứ đi vạn dặm mà thấy được, chính là nơi nơi tìm kiếm, cũng khó tìm ra người trẻ tuổi như Hạ tổng lại có được thành tựu bậc này. Cho nên nói, đêm nay nhìn thấy Hạ tổng, nên làm cho bọn nhỏ đều hướng Hạ tổng học tập. Đến đến đến…”

Trình phụ vừa nói vừa nhìn qua đám người Trình Minh ngoắc ngoắc lại.

Nhóm phụ huynh đều đứng lên, đám người Trình Minh liếc mắt dò hỏi lẫn nhau một cái, do do dự dự đứng lên.

Nghiêm Đan Kỳ cúi mắt, nhẹ nhàng cắn môi, trên mặt màu đỏ còn chưa tan hết, vừa rồi nghe mẹ mình không ngừng khen tặng Hạ Thược, trên mặt cô nhanh chóng xuất huyết, trong lòng không biết có tư vị gì.

Không chỉ là cô, nhóm hội học sinh ngồi bảy người, trong lòng tư vị chỉ sợ cùng cô cảm giác còn kém rất nhiều. Trong trường học từng một lần truyền ra tin đồn ở ký túc xá lý làm thần côn cùng bị người khác bao dưỡng, ở trong mắt bọn họ tuyệt đối là khinh thường. Hàng năm hội học sinh tạo dựng ra một phong cách điển hình, đối với học sinh mới rất uy nghiêm, nhưng năm nay người học sinh mới này trở thành một cái cây ngáng đường, trường học đối với cô không ngừng bảo hộ, làm hội học sinh bọn hắn mất hết sĩ diện. Bọn họ kiêu ngạo vì giàu có, gia cảnh lại tốt, thành tích tốt, đa tài đa nghệ, ở trong trường học lại có tiếng nói, luôn luôn được tôn kính cùng sùng bái. Không giống như cô, đủ các loại tin đồn xấu, thanh danh vô cùng không tốt.

Mục tiêu bọn họ hướng tới là làm một nhóm người cao cao tại thượng, nhưng đêm nay mới biết được cảm giác làm người thấp hơn là như thế nào.

Nhìn xem dạng tư thế này, mấy người bọn họ không cần nghĩ cũng biết cha mẹ mình kêu đến là muốn làm cái gì. Mấy người do dự đứng lên, đều cụp mắt xuống, mặt như đưa đám.

Quả nhiên, Trình phụ nói: “Đến đây, đều đến cùng Hạ tổng chào mừng lần gặp mặt.”

Ánh mắt của bảy người thoáng nhìn, khóe miệng trể xuống, cúi đầu tụ tập theo chỗ ngồi đi ra.

Nhìn bộ dáng đám hội học sinh, nhóm phụ huynh đều sửng sốt, một vị phụ huynh cười, nói: “Đây là làm sao? Bình thường một đám không phải rất hay sinh sự? Đêm nay còn ra vẻ ngại ngùng! Ha ha, đến đây, mau tới! Ngại ngùng cái gì? Đều là bạn cùng trường. Cùng Hạ tổng nhận thức, về sau ở trong trường học là bạn bè, cùng Hạ tổng học tập lẫn nhau.”

Hiệu trưởng Lô Bác Văn và giáo vụ chủ nhiệm Tiền Hải Cường biết rõ nội tình, hai người cười ha ha, ở ngoài mặt không nói cái gì, chỉ để ý nhìn Hạ Thược. Thấy nàng ngồi ngay ngắn, cũng không có ý mượn cơ hội này để trả thù, thấy vậy mới thả lỏng tâm tình.

Nhóm phụ huynh hội học sinh đem con cái của mình lại đây, chung qui cũng là vì ban giám khảo, chuyên gia làm lễ ra mắt. Tuy nói ban khảo biết tên của bọn họ, nhưng đây đều là chuyên gia ở tỉnh, trong giới học thuật đều là những người có uy tín và danh dự, có người sẽ không thèm để ý, cũng có người sẽ cho ít điểm mặt mũi, thời điểm chấm thi sẽ nới tay một chút, bởi vì đại đa số chuyên gia là những người có tên tuổi, sẽ không vì bọn họ mà làm quá lố. Nếu người dự thi tài năng quá kém, thì cũng không có biện pháp cho điểm cao được. Dù sao hàng năm tác phẩm đoạt giải đều được báo tỉnh biểu dương, nếu một tác phẩm quá kém lại đoạt giải, còn không phải là làm trò cười cho người trong nghề?

Nhưng đêm nay đến đây là mấy người trong hội học sinh, tài năng cá nhân là có, nên chuyện mất mặt xấu hổ sẽ không xảy ra. Chỉ sợ là khó tránh khỏi trong nhóm học sinh báo danh dự thi có người tài nghệ đặc biệt tốt, cho nên nhóm phụ huynh hội học sinh mới mang theo con của mình hướng đến ban giám khảo cùng nhà tài trợ thương đánh tiếng, hy vọng nếu như có xảy ra trường hợp như vậy, ban giám khảo sẽ cấp cho chút mặt mũi, chấm cho con mình được giải nhất. Dù sao liên tục ba năm có thể đạt được giải nhất, liền có được hai danh ngạch tuyển thẳng vào đại học Bắc Kinh.

Đại học Bắc Kinh là trường đại học danh giá nhất quốc gia, nếu đạt được hai danh ngạch này, giáo viên giảng dạy cũng có nhiều vinh dự, đối với hội phụ huynh hội học sinh mà nói cũng là chuyện đại sự, tự nhiên là muốn tranh giải nhất.

Đêm nay, các phụ huynh hội học sinh đem con mình đến ra mắt ban giám khảo là muốn trước mặt ban giám khảo, chuyên gia lưu lại chút ấn tượng tốt, cũng thuận tiện giới thiệu tài năng của đứa nhỏ mình, làm cho nhóm chuyên gia trong lòng lưu ý.

Bảy người nhóm Trình Minh đêm nay ăn mặc rất lịch sự, nam sinh mặc tây trang, nữ sinh mặc lễ phục, cầm trong tay sâm banh, bị phụ huynh kéo đến trước mặt Hạ Thược.

Trình Minh cùng Nghiêm Đan Kỳ bị kéo đến đứng đằng trước, mặt đỏ lên, cụp mắt, mắt nhìn lỗ mũi thành mục tiêu, chính là không dám nhìn Hạ Thược. Biểu tình rất là cứng ngắc, khẽ gật đầu, cử chỉ mất tự nhiên lên tiếng, “Hạ tổng.”

Xưng hô này từ lúc thốt ra, Trình Minh liền cảm giác có điểm không nhịn được. Khi ở trường học, hắn vài lần ám chỉ chính mình là thân phận hội trưởng hội học sinh, còn triệu tập cô đến hội học sinh, cố ý ở trước mặt cô thể hiện quyền uy. Hiện tại hồi tưởng lại, thật sự là ngu xuẩn, cô khi đó không chừng đang chê cười hắn?

Nghiêm Đan Kỳ đi theo phía sau Trình Minh, nghe thấy hắn xưng hô như vậy, mặt trầm xuống,  lạnh băng, môi mấp máy vài lần, không thể mở miệng.

Phía sau đi theo một đám, xấu hổ cười, không khí trầm mặc.

“Ai nha, thật đúng là ngại ngùng….. ngại ngùng! Cái tụi nhỏ này…” Có vị phụ huynh vừa nói vừa đem đứa con của mình phía trước kéo lên, hy vọng con nhà mình có thể hợp mắt của Hạ Thược, nhiều phần quan hệ, qua lại. Đây chính là nhà tài trợ nha, cùng nàng có quan hệ tốt, so với cho giám khảo ấn tượng tốt đều dùng được! Hơn nữa, đều là bạn cùng tuổi, lại cùng trường, quan hệ này thật tốt nha? Tại sao không biết nắm chắc?

Nhóm phụ huynh hội học sinh gấp đến độ không bình tĩnh, Nghiêm mẫu hướng lưng con gái mình đẩy hai cái, thấy nàng quay đầu lại, liền cho nàng một ánh mắt nghiêm khắc—— bình thường cao ngạo còn chưa tính, hôm nay còn ra vẻ  ngạo khí cái gì? Nếu chỉ so với người cao hơn một chút, không cho chút mặt mũi đó cũng được, bất quá so với ngươi cao hơn không biết bao nhiêu lần, cũng không phải là người mà ngươi có thể phân cao thấp! Còn bày ra cái tư thái ấy? Còn không mau lăn?

Trình phụ cũng nháy mắt với con mình, tuy nói là cho con chào hỏi Hạ Thược, nhưng thủy chung thấy như thế là chưa đủ —— cho dù tập đoàn Hoa Hạ lần này không phải là nhà tài trợ chính đi nữa, thì ngươi cũng phải làm ra được một mối quan hệ tốt nha. Lâu dài mà nói, cùng một tập đoàn lớn có mối quan hệ, đối với sinh ý của nhà mình có chỗ tốt? Đứa con này bình thường thấy con gái nhà người ta là trổ tài ve vãn, làm sao đêm nay lại luống cuống? Nói như thế nào thì Hạ tổng cũng chỉ là một cô gái trẻ, có người trẻ tuổi xuất chúng, tướng mạo cùng khí chất là vô cùng tốt, đứa nhỏ này lại ngay lúc này lại làm ra cái vẻ không chịu thua kém? Cho dù người ta không chướng mắt ngươi, con gái người ta tự nhiên phải giả ra cái bộ mặt như vậy! Nam sinh ưu tú ở trước mặt người ta phải thể hiện ra được phong độ của mình, là cô gái trẻ tự nhiên luôn có điểm hài lòng với ngươi. Có hảo cảm, không phải dễ nảy sinh tình cảm hay sao?

Không chỉ có Trình phụ cùng Nghiêm mẫu đối với đứa nhỏ của nhà mình đêm nay biểu hiện không hài lòng, các phụ huynh khác biểu tình cũng là giống nhau. Liều mạng ở phía sau đẩy con mình đi lên, ánh mắt cứ một lần lại một lần nhìn con của mình, lần sau so với lần trước càng nghiêm khắc.

Có mấy người cùng Hạ Thược chưa từng có xung đột trực tiếp , kiên trì tiến lên, cùng Hạ Thược làm ra đánh ra tiếng chào hỏi, “Hạ tổng, sức khỏe tốt. Ách… Về sau xin chiếu cố nhiều .”

Hạ Thược trầm ổn ngồi ở ghế dựa, nhìn vài tên cán bộ hội học sinh đối với nàng có ý mời sâm banh, nàng như trước bên môi lộ vẻ cười yếu ớt, thần thái thanh thản, cũng không có ý tính nợ cũ, nhưng mà vững vàng ngồi ở ghế dựa không đứng dậy.

Đêm nay thân phận của nàng là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, lần này là nhà tài trợ chính cho chương trình văn nghệ, tự nhiên phải nhận được sự kính trọng từ  bọn họ. Không cần đứng dậy, đồng thời đối với bọn họ nâng nâng ly rượu, đã xem như thực nể tình.

Đêm nay đám người Trình Minh cùng Nghiêm Đan Kỳ biểu hiện đều thực ngại ngùng, không khí có chút xấu hổ, nhóm phụ huynh hội học sinh tuy rằng là trong lòng bất mãn với biểu hiện của đứa nhỏ nhà mình, nhưng dù sao cũng là những cao thủ trong nghệ thuật giao tiếp, loại không khí xấu hổ này, rất nhanh liền bị bọn họ lấp đi. Khi nhìn thấy không khí có vẻ không ổn, liền lên tiếng giảng hòa đuổi hết bọn hội học sinh trở về bàn của mình.

Sau đó, Trình phụ, Nghiêm mẫu liền cùng vài vị phụ huynh khác cùng nhau mời rượu Hạ Thược. Lúc này Hạ Thược đứng lên, cười với vài vị phụ huynh, nhấm nháp ít rượu sâm banh. Nàng vẫn mang theo phong thái yên tĩnh thanh nhã, không mất lễ phép, cũng không mất đi vẻ trầm ổn.

Xem khí độ này, hai vị lãnh đạo trường học là Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường ra vẻ không để trong mắt, nhưng thật ra lại âm thầm gật đầu, trong lòng than thở không thôi. Bọn họ biết Hạ Thược vốn cùng hội học sinh xảy ra một ít tranh chấp, với độ tuổi của cô, có chút kiêu ngạo của người trẻ tuổi cũng không ai trách được, đêm nay thân phận công khai ra, cho dù đổi lại là một người trưởng thành, cũng khó mà bỏ qua được dịp trả thù. Không nghĩ tới cô có thể trầm ổn, tuyệt không có ý định như vậy, bề ngoài một chút cao ngạo đều nhìn không thấy. Tâm tính khí độ như vầy, khó trách được tại sao tập đoàn Hoa Hạ lớn mạnh.

Nhóm chuyên gia, giám khảo của tỉnh cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, bọn họ đối với phương diện đồ cổ tuy không hiểu biết nhiều, nhưng ngoại giới trong khoảng thời gian này đối tập đoàn Hoa Hạ đưa tin cùng tán dương bay đầy trời, là cá nhân đều khó tránh khỏi có điểm kiêu ngạo, huống chi cô lại là một thiếu nữ tuổi còn nhỏ? Nhưng đêm nay xem ra, khí độ này tuyệt đối không làm nhục thân phận chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ.

Nhóm chuyên gia này, nhất là vị chuyên gia về phương diện thi họa, bởi vì cùng Chu Hoài Tín là thân tình, biết trong nhà hắn gần đây có việc, lại nghe hắn thường xuyên nhắc Hạ Thược, cho nên đối với Hạ Thược vốn có chút hảo cảm, hôm nay gặp mặt, hảo cảm càng cao hơn. Mà không ít giám khảo khác, hoặc bởi vì thân phận của Hạ Thược, hoặc là vì khí độ của nàng, đều đối với nàng mười phần nhiệt tình.

Trình Minh cùng bảy người ngồi trở lại bàn mình, hội trưởng cùng nhóm cũng mời rượu nhau, thức ăn đã đem lên, muốn hay không vẫn phải ngồi tại chổ này, liền an ổn ngồi tại chỗ, trước là ăn một ít, tiếp theo là mời rượu lẫn nhau.

Không khí trên bàn im ắng, bàn của nhóm hội học sinh đều im lặng, nói là dùng yến hội, kỳ thật đều dựng thẳng lỗ tai nghe giáo viên, lãnh đạo cùng chuyên gia, giám khảo thảo luận đề tài.

Nhóm chuyên gia đang ngồi ở đây, đều là những học giả nổi danh, đề tài thảo luận tự nhiên là có chút chiều sâu, phần lớn là học thuật chuyên sâu. Nhưng làm người ta ngạc nhiên là, Hạ Thược thế nhưng có thể tiếp chuyện, cách nói năng bất phàm, rất có kiến thức cùng kiến giải. Không chỉ có là về phương diện đồ cổ cùng thi họa, lịch sử nàng biết thật nhiều, ngay cả một vài  lĩnh vực một ít người không hiểu rõ, nàng đều có thể nói ra được nông sâu trong đó. Điều này làm cho không ít chuyên gia học giả đều là gương mặt sáng lên.

Có chuyên gia hỏi, “Hạ tổng đối với thi họa, đồ sứ, sách cổ…. phương diện chuyện này biết được nhiều, cũng có thể lý giải. Nhưng về phương diện lịch sử, có chút dã sử bình thường mọi người đều học không tới. Chính là học thuật lý số, Hạ tổng theo thế nào nghe tới?”

Hạ Thược nghe vậy không khỏi cười, “Trước kia ở Chu giáo sư một thời gian giảng dạy, được lão nhân gia hun đúc, nghe không ít về phương diện học thuật này. Bất quá, cũng chỉ là nghe một chút, chưa chắc đã hiểu, hôm nay ở chỗ này coi như là bêu xấu “

Hạ Thược kỳ thật không có nói ra hết, cô sở dĩ biết nhiều như vậy, cùng sư phụ Đường Tôn Bá có chút liên hệ, thời điểm sư phụ tuổi trẻ vào Nam ra Bắc,  thượng vàng hạ cám chuyện gì mà sư phụ không biết, vài cố sự sau này cũng trở thành quá nổi danh. Ông biết đến kỳ văn dị sự không ít, nàng trước kia đều nghe chuyện xưa do sư phụ kể.

“Chu giáo sư? Vị Chu giáo sư nào?” Nhóm chuyên gia trước mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

Hạ Thược cười, cũng không giấu diếm, “Chu Bỉnh Nghiêm, Chu giáo sư.”

“Chu, chu lão giáo sư?” Hạ Thược tuy nói thực bình tĩnh, nhưng làm nhóm chuyên gia lại đứng ngồi không yên, ngay cả Lô Bác Văn cũng cả kinh, giương mắt nhìn về phía Hạ Thược.

Chu lão giáo sư, mấy năm trước nghỉ hưu ở đại học Bắc Kinh, ở trong giới học giả quốc tế đó là một thân danh vọng a! Ở trong nước, lão giáo sư về quốc học  là ngôi sao sáng! Mấy năm nay ở kinh thành, lại đưa ra một ít lý luận nghiên cứu về 《 dịch kinh 》, thành quả rõ rệt, phát biểu không ít luận văn, khiến cho rất nhiều đại học coi trọng. Học thuật lý số đang ở giai đoạn tranh luận, muốn hay không ở đại học mở ra chương trình phong thuỷ giảng dạy!

“Hạ tổng nói thật sự là Chu lão giáo sư? Hắc… Ngài như thế nào cùng Chu lão giáo sư nhận thức?” Chu Hoài Tín đối với Chu Bỉnh Nghiêm đó là sùng kính vô cùng, vừa nghe lời này, không khỏi kích động.

“Chu bộ trưởng có điều không biết, quê của Chu lão giáo sư ở ngay tại thành Đông, ta đi theo lão giáo sư học tập hơn năm sáu năm về quốc học, là học sinh.” Hạ Thược cười giải thích.

“Cái gì? Học sinh? Ai u!” Chu Hoài Tín kích động, cầm tay Hạ Thược, “Hạ tổng là học trò của Chu lão tiên sinh? Này, này thật đúng là… Chu lão gần đây khỏe chứ? Có cơ hội mời Hạ tổng giới thiệu một chút, ta muốn gặp lão nhân gia đã rất nhiều năm!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Có hai vị chuyên gia của tỉnh về phương diện quốc học cũng liên tục gật đầu.

Bữa ăn còn chưa diễn ra được bao lâu, không nghĩ tới liền hỏi ra sự kiện như vậy. Hạ Thược thân là học sinh của Chu Bỉnh Nghiêm, thân phận mới này không khỏi khiến cùng nhóm học giả thu hẹp khoảng cách, không phải vì là cô mang thân phận liên quan đến Chu giáo sư, mà là người có học thức, đối với một người có học thức khác mang một loại tâm lý thân cận. Hạ Thược tuy rằng không chính thức là học giả, nhưng nàng là học sinh của quốc học đại thụ, được Chu lão coi trọng là học sinh, tự nhiên là có thiên phú. Đây là một loại đối với “Người một nhà” thân cận, cùng phần tử trí thức và thương nhân người đầy hơi tiền loại này xã giao, rõ ràng là không giống nhau.

Không khí đột nhiên chuyển biến, làm nhóm hội học sinh đều giật mình không ít! Có người nghe nói qua Chu lão, có người bình thường không chú ý phương diện này, cũng không rõ lắm, nhưng tại hiện trường không khí chuyển biến vẫn có thể cảm giác được.

Nhìn thái độ nhóm chuyên gia giám khảo luôn không lạnh không nóng, đảo mắt liền đối với Hạ Thược vô cùng khách khí, trở nên thực hiền hoà, quả thực xem nàng là hậu sinh vãn bối đối đãi bình đẳng, điều này càng làm cho nhóm phụ huynh hội học sinh nhận định một sự kiện —— đêm nay có thể không thu phục được nhóm chuyên gia học giả, nhưng nhất quyết phải thu phục vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Hoa Hạ!

Nhưng với loại không khí chuyển biến, đối với nhóm hội học sinh bảy người mà nói đó không thể coi là chuyện tốt.

Yến hội tiến hành thời gian càng dài, càng có người đứng ngồi không yên.

Hứa Viện lòng tràn đầy lo lắng, trên mặt nét lo âu cũng càng ngày càng nhiều, liều mạng kéo tay Nghiêm Đan Kỳ, sự tình chuyển biến ra như vậy, Nghiêm Đan Kỳ  rốt cuộc nhìn về phía cô, hai người khẽ liếc mắt nhau một cái, trong mắt đồng thời hoang mang lóe lên.

Nghiêm Đan Kỳ liền đứng dậy đi đến bàn mẹ mình, nói muốn đi toilet, Nghiêm mẫu dặn: “Đi nhanh về nhanh, trở về lại đi mời rượu, biểu hiện tốt một chút! Hôm nay nhóm của ngươi đều có mặt ở đây, tại sao đứa nào đứa nấy lại không có chút tầm nhìn?”

Nghiêm Đan Kỳ phụng phịu, đối diện mẹ mình gật đầu một cái, liền đi ra ngoài. Thời điểm cô đi ra ngoài, Hứa Viện cũng theo đi ra.

Hai người tới tầng một khách sạn này trên hành lang có phòng rửa mặt, đóng cửa, Hứa Viện liền lôi kéo Nghiêm Đan Kỳ vội la lên: “Làm sao bây giờ đây phó hội trưởng? Ngươi xem tình huống đêm nay, ngày mai cô ta có trả thù hay không?”

Nghiêm Đan Kỳ mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Hứa Viện tiếp tục nói: “Chúng ta nhiều lần đắc tội cô ta! Ở trong trường học đánh một trận, ngày hôm qua ta còn nói cô ta một câu, thù này đã sớm kết! Nếu ngày mai cô ta nói một câu, giám khảo không cho chúng ta qua thì làm sao bây giờ? Năm trước ngươi ở thư pháp cùng đàn tranh chiếm được hai giải nhất! Ta ở môn vũ đạo củng đạt được giải nhất. Chúng ta lại kiên trì hai năm, đến tốt nghiệp năm nay, nói không chừng có thể cướp được hai danh ngạch tuyển thẳng của đại học Bắc Kinh! Nếu ngày mai bị hủy đi ở trong tay cô ta, hai năm rèn luyện văn nghệ chẳng lẽ phải uổng phí?”

Nghiêm Đan Kỳ vẫn là không nói lời nào. Các cô ở mặt tài nghệ từ nhỏ liền được gia đình coi trọng, quả thật tốn nhiều tâm huyết khổ luyện, cũng có bản lãnh thật sự. Bây giờ thời điểm sắp gặt hái thành tích, có thể nào trơ mắt nhìn nó bị hủy đi?

Nếu là bị hủy, mấy năm nay cố gắng lại là vì cái gì?

“Phó hội trưởng ngươi nói câu gì đi!” Hứa Viện vội muốn chết.

Nghiêm Đan Kỳ liếc mắt một cái về phía Hứa Viện, cô ta lập tức cả kinh, im miệng. Nghiêm Đan Kỳ thế này mới mặt lạnh lùng nói: “Đã biết. Quả thật không thể để hủy ở trên tay của ả, có một biện pháp…”

“Là biện pháp gì?” Hứa Viện thử thăm dò nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Đan Kỳ cúi mắt, thần sắc biến ảo, thực rõ ràng đang vội vã suy nghĩ.

Đúng lúc này, cửa phòng rửa mặt bỗng nhiên bị người khác mở ra!

Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện cả kinh, suýt nữa hét lên, nhưng khi hai người quay đầu lại, thấy người mới tới, liền nhẹ nhàng thở ra.

Người đến là hội trưởng hội học sinh Trình Minh.

“Các ngươi muốn làm cái gì?” Trình Minh nghiêm mặt, sắc mặt không tốt. Hắn nhìn ra hai người thần sắc không thích hợp lắm, vì thế liền theo đi ra, vừa rồi ở cửa đã nghe thấy được các cô nói chuyện, thế mới tiến vào hỏi.

“Đương nhiên là muốn có biện pháp vượt qua kì thi ngày mai! Chẳng lẽ hội trưởng không nghĩ đến sao?” Hứa Viện ra vẻ đương nhiên nói.

“Các ngươi nghĩ ra cái chủ ý điên khùng gì? Còn ngại chưa đủ loạn! Cô ấy là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, lần văn nghệ này lại là nhà tài trợ lớn!” Trình Minh nổi giận nói.

Không nghĩ tới hắn thế lại không đồng ý, Nghiêm Đan Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tức giận, trách cứ nhìn cô, cô chau mày, tiếp theo, lại nhẹ nhàng nở ra nụ cười.

Nghiêm Đan Kỳ bình thường đều thể hiện một gương mặt băng giá, rất ít khi mở miệng cười, lúc này cười lại không đẹp, ngược lại còn có chút âm trầm, ” Chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ? Chủ tịch liền rất giỏi? Có nhược điểm ở trong tay chúng ta, ả tự nhiên là ngoan ngoãn nghe theo chúng ta bài bố!”

Trình Minh sửng sốt, Hứa Viện trên mặt lộ ra ý mừng, vội hỏi: “Phó hội trưởng đã nghĩ ra biện pháp?”

Nghiêm Đan Kỳ không nhìn nàng, chỉ nhìn Trình Minh, “Tất nhiên là có, chỉ còn xem ý hội trưởng của chúng ta có chịu giúp đở hay không.”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Trình Minh nhíu mày hỏi.

Nghiêm Đan Kỳ lại cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Hứa Viện cũng ghé tai đến, nghe Nghiêm Đan Kỳ một phen phân phó.

“Ngươi điên rồi?!” Trình Minh bất khả tư nghị nhìn cô ả.

“Hội trưởng không đồng ý? Việc này thật đúng là kỳ quái. Ngươi không phải tơ tưởng đến ả đến độ ăn không vô ngủ không được sao? Từ khi khai giảng bắt đầu đến bây giờ, mắt thấy liền không thể dứt ra. Tối hôm nay dưới loại tình huống này, còn vụng trộm nhìn vài cái. Không nghĩ ra, tạo cho ngươi một cơ hội, ngươi đành mặc kệ .” Nghiêm Đan Kỳ bĩu môi trào phúng cười nói, “Ta chỉ muốn nắm bắt thời gian chụp ảnh, chuyện tiếp theo, hội trưởng đối với cô ta như thế nào, ta sẽ không quản đến. Ta chỉ cần cầm ảnh chụp trên tay, làm cho ả cam đoan cuộc thi văn nghệ của chúng ta qua sang năm cùng năm sau đều đạt giải thưởng, nói không chừng, ngay cả tuyển thẳng danh ngạch trước tiên cầm tới tay. Chuyện tốt như vậy, đối với hội trưởng một chút tổn thất cũng không có, ngươi thật sự không động tâm chút nào hay sao?”

Hứa Viện liên tục gật đầu, “Đúng vậy, hội trưởng! Ta cảm thấy chủ ý của phó hội trưởng, là tuyệt đối dùng được. Ta cùng phó hội trưởng là học sinh năm hai, hội trưởng là năm ba! Ngươi đã liên tục hai năm đạt giải nhất cấp tỉnh, chỉ cần qua thêm lần này, lấy gia thế của học trưởng, danh ngạch tuyển thẳng khẳng định là của ngươi! Ngươi nguyện ý như vậy lại buông tha? Vất vả hai ba năm, chỉ còn kém một bước chân, ngươi nguyện ý ngày mai tất cả đều bị hủy diệt?”

Trình Minh nghe, đáy mắt thần sắc biến ảo, sắc mặt phức tạp.

“Hội trưởng của chúng ta trừ tính tình phong lưu, quyết định làm người trồng cây si, nói ra, không biết có hay không làm người ta ngất. Dù sao, ta cảm thấy người này như sông chỉ muốn chảy về biển đông. Người ta từ lúc khai giảng đến bây giờ, con mắt cũng chưa từng liếc xem ngươi một cái. Ngươi ở chỗ này ôm mối tình si, cô ta làm sao mà biết được? Không muốn nói đến ả đang suy nghĩ xem ngày mai báo thù như thế nào, ngươi thì ở đây toàn tâm toàn ý đối với ả, kết quả cuối cùng là, người ta còn không thèm nhìn ngươi lấy một cái, còn ngươi ba năm cố gắng này xem ra phải uổng phí. Nữ nhân, tiền đồ, một cái cũng không chiếm được. Ha ha.” Nghiêm Đan Kỳ cười trào phúng nhìn Trình Minh.

Trình Minh sắc mặt biến ảo mạnh mẽ, tâm tình phức tạp. Câu nói của Nghiêm Đan Kỳ “Con mắt cũng chưa nhìn lấy ngươi một cái” tựa như một cây kim đâm mạnh vào lòng, cô quả thật cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn qua  hắn. Đêm nay chứng thật cô là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, hai người thân phận lại càng xa cách, vĩnh viễn không có cơ hội ở cùng một chỗ.

Tài sản gia đình hắn bất quá chỉ có vài trăm ngàn, lấy cái gì xứng đôi với cô?

Có lẽ, đêm nay chiếm đoạt lấy cô,… Cô ấy về sau sẽ đi theo chính mình?

Dù sao, cô ấy chỉ là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi luôn luôn có một mặt nhược  điểm nào đó, khi mình trở thành nam nhân của cô ấy, có lẽ, cô ấy liền đối với mình tốt hơn?

Chuyện này, cha có lẽ cũng mong muốn? Dù sao hắn nếu chiếm đoạt được chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, đối với gia đình hắn cũng có trợ giúp rất lớn.

Trọng yếu nhất là…

Trình Minh nhắm mắt lại, Nghiêm Đan Kỳ luôn lãi nhãi thúc giục hắn, nhìn hắn giãy dụa đấu tranh tu tưởng, nhưng kỳ thật từ lúc nghe thấy chủ ý của ả, liền tất cả trong đầu đều là bộ dáng của Hạ Thược. Lúc trước ở cửa trường học nhìn thấy một cô gái quần áo trắng đẹp kinh người, sau lại ở trong trường học đánh ngã một đám hội học sinh thể hiện tư thế oai hùng, lại đến đêm nay, một bộ quần áo sườn xám đỏ tươi cổ điển mang theo vài phần thành thục, mọi hình ảnh đều như thuốc phiện trào dâng trong lòng hắn, dứt đi không được.

Cứ như vậy suốt nửa học kỳ tới nay làm hắn mong nhớ cô ngày đêm, cô đối với hắn mà nói giống như là một đỉnh cao không thể chinh phục, đôi khi hắn thực mong muốn, hắn muốn cô tự cởi hết quần áo, ở dưới thân mình hầu hạ, dục vọng kia là thứ mà hắn muốn tìm…

Trình Minh hít sâu một hơi, chính là nghĩ đến, thân dưới đã có phản ứng. Hắn  xoay người sang chỗ khác, cố gắng bình tĩnh, nói cho chính mình, làm như vậy, quả thật giống với chủ ý của Nghiêm Đan Kỳ, đối hắn mà nói cũng không có thiệt hại, nói không chừng là một mũi tên trúng hai con chim. Hắn thế này mới xoay người lại, ánh mắt tối tăm, u ám nhìn hai người liếc mắt một cái, gật mạnh đầu.

Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện trở về trong sảnh yến hội, Trình Minh bỏ đi ra ngoài thời gian có hơi lâu, khi trở về, Trình phụ có chút sốt ruột, thấy hắn liền không khỏi trừng mắt liếc một cái, hỏi: “Tại sao đi thời gian dài như vậy!”

Trình Minh sắc mặt có điểm không tốt, chỉ nói là bụng không thoải mái.

Trình phụ nghe xong trừng mắt nhìn hắn vài cái, bộ dáng ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, cảm thấy con mình đêm nay biểu hiện thật sự kém đến mất mặt, “Đi nhanh! Bữa tiệc này đã tiến hành hơn một nửa, đi nhanh lại mời Hạ tổng một ly rượu, tìm cách gần gũi! Việc này, còn phải đợi ta dạy ngươi sao?”

Trình Minh gật đầu đáp ứng. Hắn không chỉ có đáp ứng, còn chủ động gọi  người phục vụ tới, mở một chai rượu vang, tự mình rót rượu quỹ vào một ly rượu mới. Trình phụ thấy thế này mới âm thầm gật đầu, thầm nghĩ ít ra ngươi cũng nên có biểu hiện như vậy.

Nhưng ông nào biết đâu, ở trong một cái chớp mắt, Trình Minh thả một viên thuốc nhỏ vào chén rượu, gặp nước liền hòa tan ngay —— đây là hắn vừa rồi ra ngoài khách sạn, cách đó không xa có một quán bar để mua. Thuốc là dạng thuốc mê, uống vào có thêm tính kích dục. Quán bar kia vốn khoảng cách khá gần, hắn lại còn đi xe, thế này về mặt thời gian mới giấu diếm được Trình phụ, không làm cho ông cảm thấy hắn đi thời gian lâu hơn bình thường.

Khi hắn rót rượu, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện cũng đi qua, hai người cầm ly, chứa sâm banh. Ba người đều đứng ở trước quầy rượu, đưa lưng về phía bàn tiệc, lại lấy động tác rót rượu che lấp, ba người hỗ trợ lẫn nhau, cho nên cả quá trình bỏ thuốc thực thuận lợi, ban lãnh đạo nhà trường cùng chuyên gia giám khảo đang nói về một đề tài, căn bản không chú ý bọn họ, nhóm hội học sinh kia cùng một bàn thật ra có nhìn về hướng bọn họ, nhưng cả ba che dấu cho nhau, nên cũng không có bị ai phát hiện.

Trình phụ, Hứa phụ cùng Nghiêm mẫu còn rất vui mừng, cảm thấy đứa nhỏ nhà mình cuối cùng thông suốt. Phụ huynh khác thấy tình thế như vậy cũng nhanh nháy mắt cho đứa nhỏ nhà mình, chờ nhóm hội học sinh chuẩn bị rượu đầy đủ, Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện mỗi một người bưng hai chén rượu, vội bước tới Hạ Thược kính rượu.

Việc này trước đó bọn hắn đã thương lượng qua, một ly uống với một ly, không cho Hạ Thược có lý do này nọ, để ngừa nàng chỉ uống một ly, lượng thuốc là không đủ tác dụng.

Ba người tới trước mặt Hạ Thược, biểu tình còn có chút xấu hổ, nhưng so lúc đầu gặp Hạ Thược ở yến hội tâm tình cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

“Ách, học muội… Không, Hạ tổng. Ly rượu này là mời ngươi, khi khai giảng liền nghe nói qua chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ ở trong trường học, nhưng vẫn không biết là ai. Chúng ta đối Hạ tổng đều sùng kính, ngươi là tấm gương của chúng ta, đáng giá chúng ta học tập. Một ly này ngươi nhất định phải uống, về sau ở trường học xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn.” Trình Minh thật sâu xa nhìn Hạ Thược một cái, ánh mắt của cô khi nâng lên đột nhiên có chút lóe sáng, tiếp theo lại cười, nâng ly chạm qua.

Hạ Thược nhận lấy ly, tươi cười không thay đổi, chính là cúi mi nhìn ly rượu, liền cùng Trình Minh chạm ly. Trình Minh đáy mắt hào quang chợt lóe, nhanh chóng ngửa đầu đem ly rượu của chính mình uống cạn, sau đó nhìn về phía cô. Hạ Thược cười, nâng ly chạm được đến môi, chính là còn chưa có uống, bỗng nhiên như chợt nhớ tới cái gì nói: “Nhưng thật ra đã quên, ngày mai có cuộc thi văn nghệ, đêm nay vẫn là không nên uống rượu nhiều, miễn cho sáng sớm đau đầu. Học trưởng cũng đừng uống nhiều, chốc lát bảo phục vụ đem một tách trà giải rượu đến, tuy nói rượu vang đỏ độ cồn không cao, nhưng tốt hơn vẫn nên nghĩ sớm, miễn cho bị nhức đầu, ảnh hưởng đến sự phát huy của ngày mai.”

Cô không uống ly rượu này, tuy nói là có vẻ như không nể mặt, nhưng lời nói mang tính quan tâm này so với uống mười ly, trăm ly còn tốt hơn!

Trình phụ nghe được đáy mắt hiện tia vui vẻ, lời này nghe ra thật có điểm thân thiết a! Con trai thật giỏi!

Trình phụ khen ngợi nhìn con trai một cái, Trình Minh đáy mắt thần sắc có chút phức tạp, hướng Hạ Thược gật đầu, thật sâu nhìn cô.

Phía sau Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện cúi mày cười lạnh —— các cô đã sớm nghĩ đến loại tình huống này. Chỉ sợ Hạ Thược không uống rượu vang đỏ, thế nên ba người đều không bưng rượu vang đỏ lại đây, Trình Minh quả nhiên là rượu vang đỏ, hai người là sâm banh.

Cự tuyệt rượu vang đỏ, Hạ tổng không lẽ lại cự tuyệt luôn sâm banh sao?

Hạ Thược quả thật không cự tuyệt, cô thần thái tự nhiên nhận lấy, mỉm cười uống một ngụm. Tuy nói chính là một ngụm, nhưng coi như là có uống.

Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện mời sâm banh, Hạ Thược đều uống một ngụm. Hai người tuy cảm thấy có điểm hơi thiếu, nhưng cũng không dám ép, chỉ sợ cô nhìn ra có điểm không đúng. Thấy cô uống xong, lúc này hai người hơi hơi thả tâm, mới xoay người đi trở về  bàn của mình ngồi xuống.

Ba người không phát hiện là, khi bọn họ xoay người, Hạ Thược quay đầu đi, tay cầm lấy một khăn ướt xoa xoa miệng. Cô động tác tự nhiên, chính là nhẹ nhàng lau lau, người ngồi bên cạnh cũng không thấy ra cái gì.

Nhưng khi lau qua, Hạ Thược cúi mi, ánh mắt hiện ra lãnh ý.

Cô tuy nói là bói toán không thể tính quẻ cho bản thân cát hung họa phúc đến, nhưng trên mặt đối phương hiện ra quỷ kế chi tướng, há có thể nhìn không ra? Ánh mắt lóe ra, thần sắc che che dấu dấu, lộ vẻ gian tà, tâm này tất hung! Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện là như thế, Trình Minh ánh mắt phù phiếm, hai mắt bốn phía phiếm màu hồng, điều này cho thấy cũng không phải là loại tâm tư tốt lành gì!

Hạ Thược giấu giếm dấu vết hí mắt, tự tạo nghiệt là không thể tha thứ.

Hại người, chung qui là hại mình!

Hạ Thược cúi mi, theo sau, vài tên hội học sinh khác cũng đến mời sâm banh, Hạ Thược đồng dạng cùng một người uống một ngụm, những người này mới đi trở về. Chẳng được bao lâu, hội trưởng hội học sinh lại đến mời cô, các ly rượu vây quanh mời lãnh đao trường học  cùng các vị chuyên gia giám khảo.

Thời điểm mời rượu lẫn nhau, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện càng không ngừng nhìn về phía Hạ Thược, cô uống không nhiều lắm, hai người chỉ sợ thuốc mê không có tác dụng.

Nhưng cũng may tác dụng là có, chẳng qua thời gian chậm chút.

Ước chừng nửa giờ, Hạ Thược liền có vẻ choáng váng, cô có bộ dáng này lập tức khiến cho Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường chú ý, “Hạ tổng đây là không thoải mái?”

“Không có gì. Có thể là uống có điểm hơi nhiều, tôi đi toilet, thật xin lỗi mọi người.” Hạ Thược cười, nói xong liền đứng lên. Cô thân mình có điểm đứng không vững, bên kia Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện lập tức chạy nhanh đến.

“Hạ tổng uống có điểm nhiều? Chúng ta cùng ngươi đi toilet.” Vừa nói nói, hai người vừa đỡ Hạ Thược.

Nghiêm mẫu cùng Hứa phụ thần sắc toát ra khen ngợi, Hạ Thược cùng hai người giúp đỡ ra khỏi yến hội.

Đến trên hành lang, Hạ Thược đi hai bước liền có bộ dáng như nhũn ra, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện đỡ lấy cô, hai người liếc mắt xem một cái, người trước ánh mắt nảy sinh ác độc, người sau có ý mừng.

Hai người căn bản là không giúp đỡ Hạ Thược đi toilet, mà là đi tới tầng này vào một gian phòng. Phòng là Trình Minh khi đi ra ngoài khách sạn mua thuốc trở về mướn lấy, ba người mời rượu thành công trở về, vụng trộm đem chìa khóa phòng đưa cho Nghiêm Đan Kỳ.

Đến ngoài cửa phòng, hai người đem Hạ Thược đi vào, đóng cửa phòng, Nghiêm Đan Kỳ nhân tiện nói: “Bỏ cô ta trên giường!”

Nói xong, liền đem Hạ Thược giao cho Hứa Viện, chính mình rất nhanh đi đến bên cửa sổ, kéo lại rèm cửa sổ, quay đầu đi bật đèn.

Ả mở  là đèn ngủ đầu giường, ngọn đèn màu vàng ấm áp nơi phòng the. Ngọn đèn nhất thời cháy sáng, Nghiêm Đan Kỳ liền lộ ra vẻ cười lạnh —— quang cảnh sinh động như vậy,  ảnh chụp chắc là rất đẹp?

Ả càng cười lạnh nhìn trên giường, tính toán làm sao cho Hạ Thược một phen muối mặt, tưởng tượng xem thời điểm mình đưa hình cho cô ta, thì cô ta có bộ dáng như thế nào!

Nhưng mà, khi Nghiêm Đan Kỳ đưa ánh mắt đặt trên giường, thì ngẩn người.

Trên giường…

Trên giường là có người, xxx —— vì sao lại là Hứa Viện? !

Nghiêm Đan Kỳ cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía người vẫn đứng ở bên giường, làm cho ả vừa rồi tưởng là Hứa Viện.

Người nọ không phải Hứa Viện, mà là Hạ Thược.

Cô đứng ở bên giường, bên môi như trước lộ vẻ cười yếu ớt, nhưng ý cười của nàng cho dù là ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng cũng rét run. Cô tư thái  như trước vẫn là nhàn hạ, giọng bình thường như đang bàn luận về thời tiết ngày hôm nay hỏi: “Ngươi cũng muốn lên giường sao?”

Nghiêm Đan Kỳ không còn bình tĩnh, ả quả không rõ lúc mình kéo rèm cửa sổ kia lên, trong phòng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ả chỉ cảm thấy giờ khắc này nhìn Hạ Thược cười thoạt nhìn làm cho ả sợ hãi, há mồm ra nghĩ đến việc hô lên!

Một cái gì mềm mại chợt bay đến, bò lên cổ, làm cho ả trong lúc nhất thời trợn to mắt, thanh âm đều phát không ra.

Vật mềm mại kia chính là áo khoác đêm nay của Hạ Thược, Nghiêm Đan Kỳ căn bản là nhìn không rõ, thứ này như thế nào liền từ trên giường bò lên cổ mình. Ả chỉ nhìn thấy Hạ Thược ôn nhu nhìn mình cười, thân thủ nhanh nhẹn xoay người, ngọn đèn vàng ám muội như con dao mang một cơn kình phong kéo đến.

Nghiêm Đan Kỳ trước mắt phủ một màu đen, ngã xuống.

Ả vừa ngã xuống, áo choàng của Hạ Thược cũng vừa thu lại, khi Nghiêm Đan Kỳ ngã quỵ ở trên giường, cô đã đem áo choàng khoác lên vai,  ngay cả  nhìn cũng không thèm nhìn một cái, liền đi tới cửa phòng sau.

Trình Minh mượn cơ hội ra khỏi tiệc yến hội chạy lại đây.

Hắn gõ cửa, cửa phòng tự nhiên mở ra. Trình Minh chui vào phòng, hơi thở có chút trầm trọng, khẩn cấp nhìn trên giường, hy vọng thấy cô gái làm cho hắn mong nhớ ngày đêm.

Nhưng mà, hắn vừa thấy trên giường, lập tức sửng sốt.

Trên giường, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện có chút  tư thái cổ quái ngã sấp vào nhau.

Trình Minh ngẩn người, tuy mặc dù là cả kinh! Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhưng mà đầu không có chuyển động, cổ đau nhói! Trình Minh hai mắt một màu đen bao phủ, thẳng tắp ngã xuống.

Hắn ngã vào tấm thảm trong phòng, Hạ Thược đứng ở phía sau, lãnh đạm cúi mắt. Một lát sau, mới ngồi xổm xuống hướng thân mình hắn trên người lục lọi.

Cô không xác định người này có quan hệ hay không, nhưng ở thời điểm này hắn xuất hiện, đáy lòng cô là một cơn giận dữ!

Vô liêm sỉ!

Hạ Thược phút chốc đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào một túi ni lông nhỏ, trong đó còn vài viên thuốc. Ánh mắt chậm rãi nhìn thiếu niên trên mặt đất  cùng hai cô gái trên giường.

Cô mím môi, đôi mắt híp lại. Đêm nay, cô chính là nhìn ra ba người không có ý định tốt, nhưng lại không dám cam đoan ly rượu có cái gì hay không, cho nên liền cẩn thận không uống, sau lại giả vờ nhổ đi. Nghiêm Đan Kỳ cùng Từ Viện đột nhiên ân cần, cô liền minh chứng suy nghĩ trong lòng. Nhưng mà cô không tùy ý suy đoán ra loại sự tình như thế này, khó tránh khỏi có suy nghĩ áp đặt. Nhưng giờ  khắc này, ở trên người Trình Minh còn thuốc, đã là chứng cớ.

Thật không nghĩ tới, cô cùng ba người bọn họ vốn cũng không đến nỗi là thâm cừu đại hận, bọn họ đối với cô có địch ý, trong mắt của cô thì giống trò đùa trẻ con, không muốn cùng với họ so đo. Vạn lần không nghĩ, cô không so đo, người khác lại rắp tâm ám hại.

Hạ Thược nắm chặt túi thuốc, hừ lạnh một tiếng.

Muốn hủy trong sạch cả đời người khác sao? Vậy chính mình nếm thử tư vị cả đời hối hận đi.

Cô  đem Trình Minh hất lên giường, tiếp theo cho mỗi người nuốt một viên thuốc, nhét phần còn lại vào áo Trình Minh, sau đó lạnh lùng nhìn ba người liếc mắt một cái, “Hại người chung qui là hại mình, đây tự nhiên là đạo lý đơn giản, chính mình chậm rãi lĩnh hội đi.”

Dứt lời, cô  không nhìn lại ba người, xoay người rời phòng.

Trở lại buổi yến hội, Hạ Thược thoạt nhìn đã tỉnh hơn rất nhiều, nhưng Nghiêm Đan Kỳ và Hứa Viện không cùng cô trở về. Nghiêm mẫu, Hứa phụ rất kỳ quái, nhưng không thể chạy lại đây hỏi. Mãi đến một lát sau, thấy con gái còn không có trở về, hai người liền kỳ quái. Lúc này mới đứng dậy đi tới mời rượu Hạ Thược, thuận tiện hỏi: “Ách, Hạ tổng, hai đứa trẻ kia không phải là đi cùng ngươi…”

“Ân?” Hạ Thược thần sắc như thường, cười cười, “Hai bạn ấy có chuyện riêng muốn nói, tôi quay về trước, bây giờ chắc có lẽ còn ở toilet”

Nghiêm mẫu vừa nghe liền nhíu nhíu mày, mới vừa cảm thấy con gái mình đêm nay có tiến bộ, quay lưng lại sinh chuyện, sợ không đủ loạn? Có chuyện riêng gì so với việc dìu Hạ tổng trở về còn quan trọng hơn?

Trong lòng bà tức giận, nhưng ngoài mặt cười, cùng Hứa phụ quay về ngồi xuống. Hai người đều tính khi con gái mình, nghiêm khắc răn dạy một phen!

Nhưng chờ một thời gian dài, lúc này hội học sinh đã đi qua mời hơn một vòng rượu, hai người còn không có trở về!

Nghiêm mẫu cùng Hứa phụ đứng ngồi không yên. Không chỉ có hai người bọn họ ngồi không yên, Trình phụ cũng có chút ngồi không yên. Con đêm nay tiêu chảy, nói là đi toilet, như thế nào cũng thời gian dài như vậy không trở về?

“Ta đi xem.” Nghiêm mẫu đứng dậy nói.

“Ta cũng đi.” Trình phụ nói.

Hai người đồng loạt ra khỏi buổi yến hội, hướng toilet đi, một người đi tìm Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện, một người đi tìm Trình Minh. Không nói cũng có kết quả, toilet làm sao có ba người trong đó?

Nghiêm mẫu cùng Trình phụ kỳ quái, ở hành lang lại tìm một vòng, quay trở lại buổi yến hội, lặng lẽ cùng Hứa phụ kể ra, Hứa phụ cũng sửng sốt. Ba người lại mượn cớ đi ra ngoài tìm một vòng, vẫn là không tìm được. Ba người thế này bắt đầu nóng nảy! Đồng loạt đi xuống lầu, đến sãnh tiếp tân hỏi thăm, tiếp tân khách sạn nghe  ba người miêu tả, nhớ lại Trình Minh có đến.

“Vị tiên sinh kia vừa rồi đi ra ngoài khách sạn một chuyến, khi trở về có thuê một gian phòng, hẳn hiện tại là đang ở trong phòng?”

“Thuê phòng?” Ba người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, “Thuê phòng ở đâu, mang chúng ta đi! Chúng ta là phụ huynh.”

Tiếp viên đành phải tra lại bản ghi nhớ, mang theo Trình phụ, Nghiêm mẫu cùng Hứa phụ lên lầu. Phòng thuê này cùng nơi yến hội là chung một tầng, khi cửa phòng mở ra, cảnh tượng diễn ra bên trong nhất thời làm cho ba vị phụ huynh đều kinh sợ.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Nghiêm mẫu nổi điên đập cửa kêu một tiếng: “A —— “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui