Edit by Hà Đoàn
Beta: MinnaminNgày thứ hai mừng năm mới, hai cô về nhà chúc tết.Vừa vào cửa, tất nhiên là mội hồi chúc mừng, sau đó là phần mà trẻ con chờ đợi nhất mỗi năm mới – mừng tuổi. Tuy lúc bấy giờ một gia đình bình thường không kiếm được nhiều lắm, nhưng năm mới đến ai cũng muốn vui vẻ, tiền mừng tuổi trên danh nghĩa là cho đứa nhỏ, nhưng rất nhiều cha mẹ đến cuối cùng vẫn sẽ thu lại, nói cho cùng thì cũng chỉ là thân thích trao đổi một chút tiền mà thôi, không tổn thất gì. Cho nên người lớn cũng không để ý gì mà hào phóng một phen.
Hạ Thược cười nhận lấy hai trăm đồng tiền mừng tuổi của cô nhỏ Hạ Chí Lan, ngọt ngào cảm ơn, “Cám ơn cô ạ!”.
Hạ Chí Lan cười nhéo nhéo hai má Hạ Thược, trong mắt tràn đầy yêu thương cười nói, “Nhìn Hạ Thược nhà chúng ta này, trắng trắng mềm mềm thật là thích! Vài năm nữa chắc chắn sẽ thành một thục nữ nho nhã. Không giống đứa nhỏ nhà cô này, suốt ngày ở ngoài nghịch ngợm, phơi nắng đến đen thui, cứ như một thằng con trai ấy!”.
Trong lòng Hạ Thược không khỏi nổi lên vạch đen, cũng đã gần ba mươi, bị người khác nhéo má, loại cảm giác này thật sự… thật quỷ dị! Nhưng rất nhanh cô đã thu hồi suy nghĩ, nhìn qua một bên.
Mẹ cũng đang đưa tiền mừng tuổi cho em họ – Trương Nhữ Mạn, cười nói: “Cô nói cái gì vậy kìa, Mạn Mạn nhà chúng ta có gì không tốt? Quả là giống ba! Có phong phạm của quân nhân, nói không chừng khi trưởng thành sẽ là một nữ sĩ quan nha!”.
Chú ba Trương Khải Tường hiện là sĩ quan còn tại ngũ, là một cán bộ, cách làm người cùng xử sự luôn luôn mang tính quân nhân cứng rắn. Chịu ảnh hưởng của chú mà con gái chú từ nhỏ tính tình hoang dã, đánh nhau với mấy cậu bé khác cũng là chuyện thường xảy ra, ai gặp em ấy cũng đều nói giống con trai.
Thấy con gái được khen, cô nhỏ Hạ Chí Lan liền cười cười nhìn về phía con mình.
Cô lớn Hạ Chí Mai đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi liếc trắng mắt một cái, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói, coi như quan hệ giữa hai nhà các cô tốt!
Mẹ Hạ Thược – Lý Quyên cùng Hạ Chí Lan cùng là công nhân viên chức trong cùng một nhà máy, quan hệ giữa hai người quả thật là rất tốt. Chỉ là tính tình Hạ Chí Lan nhu nhược hơn Lý Quyên nhiều, nói trắng ra chính là người không hề có chủ kiến, nhưng con người thực sự là rất lương thiện.
Hơn nữa, cha mẹ Hạ Thược từ quen biết cho đến yêu nhau chính là nhờ Hạ Chí Lan se tơ hồng! Cô ấy chính là bà mối cho mối nhân duyên này, cho nên không chỉ hai nhà có quan hệ tốt, mà quan hệ giữa Hạ Thược và em họ Trương Nhữ Mạn lại càng thân thiết như chị em ruột thịt!
Trương Nhữ Mạn chỉ kém Hạ Thược một tuổi, tính cách hai người lại khác nhau một trời một vực, nhưng quái dị là hai người chơi với nhau rất hợp! Mặc dù sau này mỗi người mỗi việc, không thể lúc nào cũng cùng một chỗ, nhưng vẫn thường gọi điện nói chuyện với nhau, có thể nói không có gì giấu nhau.
So với nhà cô lớn Hạ Chí Mai, trong trí nhớ của Hạ Thược có vẻ không thân thiết cho lắm.
Không nói cái khác, chỉ cần từ việc mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ khi qua năm mới thôi cũng có thể thấy được.
Chỉ thấy cô lớn Hạ Chí Mai bất đắc dĩ nói: “Chị dâu, em à, không phải em đã nói rồi sao. Đã nói hai người bao nhiêu lần rồi, hàng năm đều nói, sao lại không có ai nghe vậy? Chuyện cho đứa nhỏ tiền mừng tuổi không cần làm làm gì cả! Mới tý tuổi đầu, năm mới mà lúc nào cũng nghĩ đến tiền mừng tuổi, vậy còn ra gì nữa? Trong mắt chỉ nhìn chút tiền như vậy, lớn lên thì có thể có tiền đồ gì chứ!”.
Hạ Chí Mai là giáo viên trung học trong thị trấn, ở thời kỳ này nghề giáo viên trung học cũng coi như một công việc ổn định, lại có văn hóa, người ngoài nhìn vào đều vô cùng hâm mộ. Phong cách nói chuyện của cô lớn vẫn luôn là răn dạy học sinh, người trong nhà mỗi lần qua năm mới đều nghe một bài phát biểu của cô, cũng thành thói quen.
Thấy cô lại bắt đầu, Lý Quyên cùng Hạ Chí Lan rất ăn ý đưa mắt nhìn con gái mình một cái, muốn bọn nhỏ đi ra ngoài chơi.
“Chị! Chúng ta đi ra ngoài đốt pháo đắp người tuyết đi”. Trương Nhữ Mạn đã sớm không kiên nhẫn, giờ lại nhận được ánh mắt của mẹ, lập tức liền vọt lại đây, lôi kéo Hạ Thược chạy ra ngoài sân.
Hạ Thược bị lôi đi, trong lòng cười khổ. Mới trước đây không biết là như thế nào, lúc này lại bị một đứa nhỏ kéo đi chơi, đầu cô đúng là có vài vạch đen.
Nhìn lại thời thơ ấu thấy em họ ở trong sân đốt pháo, rồi lại chạy đến đống tuyết nặn quả cầu tuyết, Hạ Thược bỗng nhiên lại có loại cảm giác thời gian thực là xa xôi.
Đúng, chính là một loại cảm giác không chân thật, thật xa xôi.
Lúc này em họ cũng không hay biết, cha em ấy vào năm em ấy học trung học chuyển nghề về nhà, sau đó công việc được phân công cũng không được như ý, điều kiện của gia đình cũng không như mọi năm, cuối cùng đến tận trung niên mà vẫn phải đi nơi khác làm công, cho dù có xuất thân từ quân đội, thân thể có được rèn luyện hàng ngày, cũng bởi vì mỗi ngày phải dỡ hàng hóa, mệt mỏi khiến thân thể sinh bệnh. Mà cô nhỏ Hạ Chí Lan lúc ấy cũng bởi kinh tế của nhà máy bị đình trệ mà rời đi, cùng chồng mình ra ngoài làm công, cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền, cung cấp cho em ấy làm nghiên cứu sinh ở đại học Bắc Kinh. Mà cuối cùng em họ cũng không thể thi đỗ vào Học Viện Ngoại Giao mà em ấy tha thiết mơ ước, do đó lựa chọn hệ pháp luật. Tuy rằng người ngoài nhìn vào thấy như vậy là không tệ rồi, nhưng em ấy vẫn luôn buồn bực vì thất bại của mình, lại càng bởi vì từ nhỏ tính tình em ấy như đứa con trai, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi cũng chưa có yêu qua, tuy có thích một vài nam sinh nhưng bọn họ đối với tính tình này của em ấy đều phải lắc đầu, khiến cho em ấy thường xuyên gọi điện tố khổ với Hạ Thược.
Nghĩ lại những ký ức kiếp trước, Hạ Thược nhìn bầu trời tân xuân năm 1992 rét lạnh mà hiu quạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn tay chân của mình, chậm rãi cười cười. Cảm giác vô ưu vô lự thời thơ ấu thật là tốt đẹp. Mà cô, lại có thể quay trở lại thời thơ ấu sống thêm một lần nữa, cũng đã cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Nhưng lúc này cô lại có linh hồn của một người trưởng thành, mà không thể chân chính trở nên vô ưu vô lự, cô có rất nhiều chuyện phải làm, có yêu cầu bức thiết là thay đổi vận mệnh! Không chỉ là của cô, mà còn là những người thân cô yêu quý!
Đến tận khi ăn cơm trưa, Hạ Thược mới cùng em họ Trương Nhữ Mạn quay về phòng.
Ông nội bà nội cùng bốn người con đều quây quần ngồi trên sập, lò sưởi được đặt gần đó, trẻ con đối với những chuyện trong bữa ăn không hề hứng thú, điều duy nhất nghĩ đến chính là ăn, gà vịt thịt cá này ngày thường khó mà được ăn nhiều như vậy.
Hạ Thược vì không muốn biểu hiện ra là rất thành thục, cũng gắp chút đồ ăn bỏ vài trong bát, nhưng ăn thật sự rất chậm, vừa ăn vừa chú ý tới đề tài mà các trưởng bối đang nói tới. Giữa đàn ông chỉ là những chuyện công việc và làm ăn, còn phụ nữ chính là tâm sự về con cái, ăn mặc, là đề tài mãi mãi không thay đổi.
Lúc này, liền nghe thấy cô lớn Hạ Chí Mai nói: “Chị dâu, chị mặc quần áo gì thế kia, cũng quá đỏ rồi? Màu da chị cũng đã có chút hơi đen, không thích hợp mặc đồ đỏ”.
Lý Quyên vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức trở nên có chút xấu hổ, cười cười nói: “Cô hai, chị thích mặc đồ màu đỏ, năm mới là việc vui mừng, lúc này không mặc, lúc bình thường mặc lại càng chói”.
Hạ Chí Lan nghe vậy chỉ liếc nhìn chị hai lấy một cái, lại không dám nói gì. Thím Tưởng Thu Lâm cười liếc nhìn quần áo của Lý Quyên, cũng không nói gì, vẻ mặt xem trò vui thực rõ ràng.
“Vậy thì cũng không thể mặc màu đỏ chói như vậy, da đã đen mặc lại càng trở nên quê mùa. Nói thế nào cũng là người làm việc trong thị trấn, mặc quần áo phối hợp với màu sắc cũng nên chú ý một chút”. Hạ Chí Mai ngày thường dạy trung học, dạy người khác đến dạy quen rồi, trên cơ bản đều phải nói khiến người khác không nói được gì nữa, cô mới bỏ qua.
Cuối cùng vẫn là bà nội nhìn không được, khụ một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, có làm sao đâu? Lúc này đã sang năm mới rồi! Ăn cơm đi”.
Hạ Chí Mai thấy thế mới bĩu môi, năm mới cũng không muốn chọc bà cụ mất hứng, vì thế mới bỏ qua việc này, cũng không nhắc lại nữa.
Hạ Thược ngồi một bên yên lặng nghe, trong lòng cũng vô cùng chua xót. Cái thời mẹ được sinh ra vô cùng khổ, khi đó đất nước còn rối loạn, cơm ăn không đủ no áo mặc không đủ ấm. Quần áo mà mẹ mặc trước đây đều là của chị gái sửa nhỏ lại, rất hiếm khi được mặc quần áo mới, mẹ thích quần áo có màu tươi, nhưng tính tình mẹ dịu dàng lại mang theo chút ngại ngùng, bình thường không dám mặc, sợ mặc đi ra ngoài người khác chê cười. Cho nên cũng chỉ ở thời điểm qua năm mới, mẹ mới dám mặc quần áo màu mình yêu thích nhất, nhưng mỗi lần như vậy, lại còn bị cô lớn ở trước mặt tất cả mọi người trong nhà chèn ép.
Hạ Thược trong lòng oán giận vô cùng, vẻ mặt lại vẫn thản nhiên như cũ, nơi đáy mắt lại sớm mang theo tia nhìn kiên định. Đời này, cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ phải chịu tủi nhục như vậy nữa!
Lúc này, cha cũng mở miệng, cha nhìn về phía em gái Hạ Chí Mai, cười nói: “Cô hai nói cũng không sai, làn da mà đen thì mặc đồ đỏ đúng là có chút khó coi. Nhưng mà anh thích nhất là chị dâu cô mặc như vậy, anh cảm thấy rất đẹp”.
Lý Quyên nghe xong khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trong mắt lại mang theo vẻ cảm động.
Hạ Thược gắp thức ăn vào miệng, đáy mắt xẹt qua ý cười. Mãi một lát sau, cô mới lại ngước mắt lên nhìn cô lớn Hạ Chí Mai và chồng cô là Lưu Xuân Huy.
Nhà bọn họ lập nghiệp từ việc gia công dầu, sau này lại mở nhà xưởng, sản xuất một số linh kiện ô tô cho các công ty trong nước, trước khi Hạ Thược trọng sinh, lúc ấy nhà bọn họ cũng đã tiết kiệm được một chút thành lập công ty nhỏ, bất động sản cũng không hề ít, ở trong thị trấn cũng được cho là gia đình nổi danh.
Anh họ Lưu Vũ Quang ỷ vào việc buôn bán của nhà có chút tiền lời, khi đi học thì thay bạn gái như thay áo, sau này kết hôn, vợ là người dẫn chương trình ở đài truyền hình của thành phố Đông, cha vợ lại là phó thị trưởng thành phố. Người một nhà này ánh mắt đều cao hơn đầu, một nhà thân thích Hạ gia bên này chị dâu họ đều thấy chướng mắt, bình thường nói chuyện đều là thanh cao, hiển nhiên là khinh thường.
Cho dù Hạ Thược hiểu con người là sinh vật có dục vọng, ai cũng đều có khát vọng đứng cao hơn bất kỳ kẻ nào, được người khác nhìn lên tôn kính, nhưng đối với loại cao sang mà dẫm đạp lên người thân của mình, thật sự là không thể nào mà có ấn tượng tốt cho được, lại càng đừng nói đến chuyện tôn kính.
Ông nội bà nội sinh được bốn người con, cũng chỉ có hai nhà cô lớn và chú út là kinh tế không tồi, nhưng tiếc là cả hai nhà đều không quá hiếu thuận.
Khi bà nội bệnh nặng, vốn dĩ là con cái nên thay nhau chăm sóc, mẹ Hạ Thược – Lý Quyên lại không nói hai lời nhận bà cụ về trong nhà chăm sóc, trông nom, mà cô lớn thân là con gái chỉ đến thăm có một hai lần, mang theo vài thứ, hàn huyên một chút rồi liền đi. Đến tận khi bà nội qua đời, cũng không được con gái chăm sóc một ngày.
Hạ Thược rũ mắt xuống, khóe miệng hơi hơi lạnh lùng. Tục ngữ nói, người làm gì ông trời đều nhìn, phong thuỷ thay phiên chuyển! Chỉ tiếc, hiện tại cô lại trọng sinh, đời trước cũng không có thấy được một nhà Hạ Chí Mai sẽ rạng rỡ đến cùng hay không?
Cô nhìn chằm chằm vợ chồng Lưu Xuân Huy và Hạ Chí Mai, nội tâm ấm ức thay bà nội.
Cũng vào lúc này, một chuyện khiến Hạ Thược khiếp sợ xảy ra.
Trong đầu cô, đột nhiên xuất hiện những hình ảnh liên tiếp!
Đó là buổi tối, ánh lửa đỏ thiêu bầu trời đỏ hừng hực, hoàn cảnh thực hỗn loạn, nơi nơi là bóng người đang chạy cứu hỏa, hơn nữa nơi bị cháy thoạt nhìn là một công ty sản xuất con.
Sau đó, cô thấy một bóng người buồn bã, đoạt lấy vòi nước trong tay nhân viên cứu hỏa muốn xông lên, bộ dáng người kia rõ ràng chính là chú hai của Hạ Thược – Lưu Xuân Huy!
Sau đó, hình ảnh lại thay đổi, lúc này chú Lưu Xuân Huy và cô Hạ Chí Mai hai người đến nhà ai đó thăm hỏi, vẻ kiêu ngạo ngày xưa hoàn toàn không thấy đâu, dường như còn ăn nói khép nép làm ơn cái gì. Lúc này chú hai tóc cũng đã bạc rất nhiều dường như trở nên già hơn rất nhiều!
Sau đó, anh họ và chị dâu không ngừng cãi nhau, chị dâu ôm lấy con mở cửa rời đi.
Hạ Thược trợn to mắt, khiếp sợ nhìn những hình ảnh này, những hình ảnh này rõ ràng chân thật như ngay trước mắt, cuối cùng, cô cảm giác có người đẩy cô.
Hình ảnh này liền biến mất, Hạ Thược quay đầu, liền thấy mẹ đang kỳ quái nhìn mình, “Đứa nhỏ này, không ăn đi nhìn cô lớn và chú làm gì?” Vừa nói vừa gắp miếng thịt cá bỏ vào trong bát cô, “Nhanh ăn đi”.
Hạ Thược gật gật đầu, cầm lấy bát rũ mắt xuống, trong lòng lại không ngừng kinh hoảng.
Thứ mà cô nhìn thấy vừa rồi là cái gì?