Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Bắc Kinh.

Trong căn nhà u tĩnh, từ xa nghe thấy tiếng mài rất nhỏ. Trong một gian phòng làm việc kiểu xưa, trên bàn đặt một cây đèn, một người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang mài một chiếc vòng ngọc dưới ánh đèn.

Chiếc vòng ngọc này có màu xanh biếc đậm, dưới ánh đèn lộ ra chút xanh đen, mang theo hơi thở cổ xưa. Người đàn ông nhỏ từng giọt nước nhỏ để mài, một giọt nước bắn lên chóp mũi anh, anh cũng không lau, động tác trên tay vẫn không ngừng, vẻ mặt thật giống như vào giờ phút này trong thế giới của anh chỉ có duy nhất chiếc vòng ngọc.

Trên chiếc bàn làm việc bên cạnh, đã có một chiếc vòng ngọc được đánh bóng xong lẳng lặng nằm trên một chiếc khăn trắng nhỏ, chiếc vòng tay kiểu dáng tròn hiện đại mà hiếm thấy. Con gái hiện đại đều yêu thích vòng ngọc, phần lớn mang vòng tay quý phi, hình thức hơi dẹp một chút, ôm sát với cổ tay. Vòng tay tròn rất ít người có thể đeo mà toát lên vẻ đẹp cổ điển, nhưng người đàn ông này lại đang mài một chiếc vòng ngọc kiểu cổ tinh xảo.

Cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đẩy ra, người đi vào cũng không hề gõ cửa, trên mặt đầy ý cười, vừa tiến đến liền hỏi: “Tớ vừa nghe nói, cậu dùng một món tiền lớn mua khối ngọc bích dùng để điêu khắc kia về. Tớ tới xem một cái, có phải là gần đây cậu bị mấy lão sưu tầm đồ cổ kia nói cho choáng rồi hay không”.

Vào, đương nhiên là cháu ruột của phó bí thư, một trong tứ thiếu phong lưu phóng khoáng của Bắc Kinh, Tần Hạn Lâm.

Mà người còn đang cặm cụi mài vòng ngọc trên bệ đặt trên bàn kia, đương nhiên là Từ Thiên Dận.

Tần Hạn Lâm đến đây, Từ Thiên Dận đầu cũng không nâng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, nên làm gì thì vẫn làm, ngay cả câu hỏi của anh ta cũng không trả lời.

Tần Hạn Lâm cũng không trông cậy nhận được câu trả lời từ anh, anh ta cũng có chân, sẽ đi tới xem. Đi đến bên cạnh bàn, anh ta đảo mắt qua chiếc bàn làm việc mấy lượt, đâu còn thấy khối ngọc bích thời Minh dùng để điêu khắc? Chỉ có một đôi vòng tay hình tròn, còn có một ít mảnh bột vụn trên bàn.

Tần Hạn Lâm không phải đứa ngốc, vừa thấy liền biết Từ Thiên Dận đang làm cái gì, lập tức chịu không nổi vỗ trán, “Người anh em! Đó là cổ ngọc đời Minh đó, đồ cổ đấy! Người khác mua về hận không thể thờ, còn cậu mua về lại mài nó ra thế kia ..”.

Tiếng kêu rên của anh ta trong căn phòng im lặng vô cùng chói tai, Từ Thiên Dận vẫn là một bộ như anh ta không hề tồn tại, vùi đầu mài giũa.

“Thiên Dận, cậu như vậy là không được đâu!” Đoán ra tâm tư của Từ Thiên Dận, Tần Hạn Lâm một bộ bất đắc dĩ cùng với giọng nói của người lớn, vỗ bờ vai của anh, “Theo đuổi con gái, không phải là theo đuổi như vậy! Loại sinh vật mang tên con gái, quà tặng mà cậu muốn tặng cho cô ấy, thứ nhất, phải bọc xinh đẹp! Thứ hai, phải nói giá cho cô ấy! Nếu cậu đưa hàng hiệu cho cô ấy, thì để cho cô ấy xem nhãn. Nếu cậu muốn đưa đồ cổ, vậy phải để cô ấy nhìn ra được nó là đồ cổ! Cậu xem cậu phá hỏng khối ngọc cổ đời nhà Minh này rồi … Không còn nhìn ra nguyên hình nữa”.

Tần Hạn Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bắt đầu truyền thụ bí quyết tán gái của mình, “Nếu cậu muốn theo đuổi cô sư muội của mình, tiêu một số tiền lớn để mua món đồ cổ có khả năng không đấu giá được của công ty cô, là chuyện tốt. Nhưng mà cậu hẳn là nên bọc thứ này thật xinh đẹp, đợi đến khi gặp cô ấy, nghĩ ra những lời nói cảm động, hẹn cô ăn cơm ở một nơi lãng mạn, trực tiếp đưa vật này cho cô ấy. Cô trong lòng tràn đầy vui mừng mở ra, vừa thấy… Tớ cam đoan là cô ấy sẽ cảm động chảy nước mắt! Sư muội của cậu còn nhỏ, đang ở tuổi yêu đương mộng mơ, nhất đinh sẽ vô cùng cảm động, như vậy là cậu có thể nắm được cô trong tay rồi! Hiểu hay không! Cậu nhìn cậu bây giờ xem … Người anh em, tớ thật là muốn bóp chết cậu mà! Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi đó!”

Tần Hạn Lâm mỗi khi bắt đầu lảm nhảm là không yên, Từ Thiên Dận cũng không ngại anh ta ầm ỹ, vẻ mặt của anh, hoàn toàn coi như anh ta không hề tồn tại

Cũng khó cho Tần Hạn Lâm, tự nói tự nghe, còn không biết là xấu hổ. Anh ta thấy Từ Thiên Dận không để ý tới mình, cũng không so đo, liếc mắt khối cổ ngọc đầu thừa đuôi thẹo kia, lắc đầu thở dài, “Ai! Uổng phí mất cơ hội tốt như vậy, người như cậu chắc hẳn sẽ không thèm giải thích, sư muội cậu mà có thấy cũng chưa chắc nhận ra đây là khối cổ ngọc đó”.

Anh ta liếc nhìn Từ Thiên Dận một cái, đối phương vẫn không quan tâm tới mình. Tần Hạn Lâm vẫn chăm chú nhìn, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười, “Lại nói tiếp, tay nghề mài ngọc này của cậu đúng là không tồi, vượt qua cả bậc thầy thủ công rồi! Nếu không, hôm nào tớ cũng mang khối ngọc tới, cậu giúp tớ điêu khắc một chiếc! Tớ muốn như vậy!”

Anh ta miêu tả, hai tay chụm lại, vung vẩy ra một hình khối hồ lô, cười say mê, “Tớ muốn ngực lớn, mông nhỏ! Dáng người tinh tế, phong tình vạn chủng … Thứ này mà dùng đặt trên bàn làm việc của tớ, tớ nhất định sẽ hoàn thành công việc một cách nhanh chóng nhất! Nếu về sau có thể lấy được người vợ như vậy, cũng ôm tới văn phòng, tớ làm, cô ấy ngồi, cuộc sống nhất đinh là vô cùng tốt đẹp ..”.

Tần Hạn Lâm ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, ai biết từ khi anh ta bước vào vẫn không được Từ Thiên Dận để ý, lúc này lại mở miệng, vừa mở miệng liền phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của anh ta.

“Sẽ không”.

Tần Hạn Lâm giật mình ra khỏi mộng đẹp, lập tức nhớ tới lúc trước ở trong nhà Đường Tôn Bá, Hạ Thược nói tương lai mình sẽ lấy phải một người vợ hung hãn, không khỏi lập tức hỏi: “Đúng rồi, lần trước sư muội cậu có nói với tớ, tương lai tớ sẽ lấy về một người phụ nữ đanh đá! Cô ấy gạt tớ đúng không? Hoặc là, cô ấy nhìn nhầm rồi. Sư muội mà, tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi tay nghề không hoàn thiện”.

Tần Hạn Lâm dịch từng bước đến trước mặt Từ Thiên Dận, ngồi xổm người xuống để tầm mắt của mình ngang bằng với anh, sau đó chỉ chỉ mặt mình, cười hì hì hỏi: “Tớ không tin sư muội, tớ tin sư huynh . Đến xem, sư huynh, nhìn xem một cái. Nói cho mình biết, tương lai mình sẽ cưới một người phụ nữ phong tình vạn chủng”.

Từ Thiên Dận lúc này mới keo kiệt nhìn anh ta một giây, sau đó lại cúi đầu tiếp tục mài vòng ngọc.

“Vợ hung hãn”.

Giọng nói của anh thong thả không có gợn sóng, Tần Hạn Lâm lại như bị sét đánh, lúc này cường điệu nhảy dựng lên, che lấy trái tim của mình, giống như mất mạng tại chỗ, ngã ngay xuống mặt đất.

Anh ta ngã xuống mặt đất thật sự, Từ Thiên Dận đi ra từ sau bàn, muốn đến bàn bên kia tìm thứ gì đó, thấy anh ta phơi thây che đường đi, mặt không chút thay đổi bước qua thi thể của anh ta.

Xác chết Tần Hạn Lâm giống như vùng dậy ngao một tiếng, sắc mặt thay đổi mấy lần, tức giận chỉ Từ Thiên Dận, “Cậu cậu cậu, cậu lại dám bắt mình chịu sự nhục nhã dưới háng của cậu! Cậu cậu, cậu quá là tà ác! Mình sẽ tố cáo với sư muội!”

Người bị uy hiếp một chút phản ứng cũng không có, Tần Hạn Lâm cuối cùng cũng náo loạn đủ, lúc này mới thu lại vẻ gây náo loạn, thoáng mang chút nghiêm túc hỏi: “Cậu nói cậu muốn đến quân khu nhậm chức, rốt cuộc muốn đến quân khu nào vậy, quyết định rồi sao? Lão gia tử an bài tốt chứ”.

Từ Thiên Dận không trả lời, rút một tấm bản đồ trên giá sách quăng cho anh ta, còn mình thì quay về bàn làm việc, tiếp tục vùi đầu mài ngọc.

Tần Hạn Lâm nhìn chằm chằm bản đồ, bật cười ha một tiếng, đúng như dự kiến.

Trên bản đồ, một chỗ bị khoanh vòng tròn bằng bút đỏ.

Thanh thị.



Khi Từ Thiên Dận cùng Tần Hạn Lâm đang ở trong phòng làm việc, Đông thị, Đào Viên khu.

Trong căn nhà ba gian thấp thoáng cảnh trí khu vườn nhỏ, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười từ bên trong.

Trong sân, Hạ Chí Nguyên, Hạ Thược cùng một ông lão ngồi trên xe lăn ngồi dưới tàng cây, ông lão ấy đang kể lại những chuyện Hạ Thược tính toán cò con khi ở trên núi, tính kế sư phụ, khiến Hạ Chí Nguyên không nhịn được mà trừng mắt nhìn con gái một cái, nhưng trên mặt cũng tràn đầy ý cười.

Nơi này là căn nhà mà Hạ Thược mua cho sư phụ Đường Tôn Bá, cách nhà cô cũng gần, cũng chỉ mất mười mấy phút đi bộ là đến nơi. Bởi vì căn nhà này được xây dựng theo kiểu truyền thống, bên trong được bố phong thủy cục theo yêu cầu của sư phụ, như vậy lão nhân gia không chỉ cảm thấy quen khi ở đây, hơn nữa còn thực vui vẻ. Ít nhất, mỗi ngày Hạ Thược đều đến chơi với ông, không đến khi đi ngủ tối thì không về nhà. Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên có việc gì đều là đi mua thức ăn, đến nơi này của ông nấu nướng, sau đó bốn người cùng nhau ăn.

Đường Tôn Bá mới đến đây tuy chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng đã xảy ra một chuyện rất thú vị.

Hạ Chí Nguyên trước kia chưa từng gặp qua ông, sau khi biết ông là sư phụ về huyền học của con gái, mỗi khi nói chuyện phiếm không khỏi tò mò hỏi về huyền học hai câu. Quan điểm thâm căn cố đế rất khó thay đổi, anh vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng Đường Tôn Bá từ khi hơn mười tuổi thời dân quốc đã xem phong thủy cho không ít người, sự từng trải trên giang hồ cực kỳ phong phủ, mà ông còn là chưởng môn Huyền Môn, tri thức phong phú, khi giải thích một vấn đề, cũng thấu triệt hơn so với Hạ Thược. Chỉ hai ba ngày, liền nói khiến Hạ Chí Nguyên tâm phục khẩu phục! Liên tục gật đầu, nói “Có đạo lý” !

Hiện tại, Hạ Chí Nguyên không chỉ là tin, hơn nữa còn cảm thấy có hứng thú, thường xuyên thảo luận cùng với Đường Tôn Bá. Anh cảm thấy cách nói của ông rất bất phàm, có khí độ của cao nhân, dưới gối không có con cái, thật sự là tiếc nuối, cho nên thường cùng vợ tới chơi với ông. Lý Quyên thấy ông không tự cao tự đại mà lại sĩ diện như bố chồng Hạ Quốc Hỉ, khi ở chung cũng không hề có áp lực. Vợ chồng hai người ngược lại ở chung với Đường Tôn Bá vô cùng tốt.

Hạ Thược thấy tình huống như vậy, trong lòng liền yên tâm.

Cuối cùng cô cũng đã có thể thanh thản yên tâm đi Thanh thị học.

Không còn những chuyện phiền toái, cô mỗi ngày đều bị mẹ kéo đi mua sắm những đồ dùng đến trường, đồ dùng rửa mặt, quần áo, thậm chí mẹ còn mua cả chăn đệm mới! Đối với điều này, Hạ Thược dở khóc dở cười, “Mẹ, bao lớn bao nhỏ, mang làm gì mà lắm thế chứ? Gần trường học rất vắng vẻ sao? Chẳng lẽ không có bán ? Con có thể đến đó mua cũng được mà?”

Hạ Thược không tính ngồi xe công ty đến Thanh thị, cô tính đi xe lửa, ven đường còn có thể ngắm phong cảnh. Lý Quyên làm sao yên tâm? Chị vốn muốn đưa con đi, nhưng chồng lại đồng ý để con đi một mình, nói là để rèn luyện, nếu ngay cả chuyện đến trường một mình cũng không xong, thì làm sao có thể quản lý tốt được công ty?

Lý Quyên đau lòng con gái, lúc này liền giận trừng mắt chồng một cái, “Anh đã quên những lúc đau lòng con rồi sao”. Nói xong lại quay đầu lại bắt đầu gói ghém một ít đặc sản linh tinh gì đó, để Hạ Thược mang tới trường cho bạn học mới. Sau đó lại nhắc đi nhắc lại con đi rồi đại khái lúc nào về nhà, cũng phải mấy tháng nữa, thời tiết lạnh phải mặc thêm quần áo gì đó.

Thấy Lý Quyên cằn nhằn một hồi, Hạ Chí Nguyên cùng Hạ Thược cha và con gái nhìn nhau một cái, nhún vai cười khổ.

Khi Lý Quyên chuẩn bị đồ cho con gái đến trường, Hạ Thược lại cùng cha ngồi đối diện trong phòng trà. Cuối cùng cũng phải đi, cô muốn nói chuyện về quỹ từ thiện.

“Ba”. Hạ Thược đưa qua mộ tấm thẻ, “Trong thẻ này có ba trăm ngàn. Đây là số tiền khoảng thời gian trước con xem phong thủy cho người ta thu được. Khoản tiền này con không tính dùng vào công ty, cũng không tính lấy ra buôn bán, con tính xây dựng một quỹ từ thiện. Giúp một số người cần giúp, tích một ít thiện đức phúc báo”.

Hạ Chí Nguyên sửng sốt, anh biết mức giá con gái xem phong thủy cho người khác xa xỉ thế nào, nhưng thật không ngờ chỉ trong thời gian một năm, cô thu được nhiều tiền như vậy, anh nhìn tấm thẻ con gái đưa qua, “Quỹ từ thiện? Tính chất phi lợi nhuận?”

“Đương nhiên là phi lợi nhuận, nhưng bản thân quỹ hội cũng cần kinh doanh, nếu không cũng khó mà duy trì được. Đông thị chúng ta không có quỹ từ thiện, chuyện này con đã hỏi qua thị trưởng Lưu, ông ấy rất tán thành, tỏ vẻ nếu chúng ta nguyện ý thành lập quỹ hội, phương diện công việc sẽ không có trở ngại gì”. Hạ Thược nói.

“Vậy ý của con là?” Hạ Chí Nguyên nhìn con gái.

Hạ Thược cười, “Ba không phải luôn muốn tìm việc sao? Con đoán hiện tại người ở Đông thị nhận biết ba cũng không ít? Phỏng chừng không ai dám nhận ba làm nhân viên đâu. Nếu như vậy, không phải ba vẫn nói muốn làm việc gì đó sao? Nếu không ba thay con quản lý quỹ hội đi”.

Lời này là sự thật, từ khi thân phận Hạ Thược sáng tỏ, Hạ Chí Nguyên cũng thành người nổi tiếng, đi đến bên ngoài, không ít người nhận ra, ai dám nhận anh làm nhân viên ? Nhận về để cung, hay là dùng đây? Mà trong khoảng thời gian này, chuyện trong nhà náo loạn, Hạ Chí Nguyên cũng không còn tâm tư mà đi làm, lúc này con gái lại nói vậy, anh mới cảm thấy quả thật là có chuyện như vậy.

“Nhưng ba sao có thể quản lý được chứ? Quỹ từ thiện này sẽ làm gì ba cũng không biết”. Hạ Chí Nguyên không dám nhận tấm thẻ này, con gái vất vả kiếm tiền, chẳng may mình làm lỗ thì sao?

“Điều này ba không cần lo lắng, con đã bảo tổng giám đốc Tôn tìm một người, trước kia từng làm trong hội Chữ Thập Đỏ, có kinh nghiệm về phương diện này, con đã gặp người này rồi, đáng tin cậy. Để anh ta cùng ba quản lý, ba chỉ cần học hỏi ở anh ta là được. Ba chỉ cần nhớ kỹ, quỹ từ thiện cũng không phải là ai cũng giúp, tiền của chúng ta cũng không phải là gió tây bắc, tình thương phải dùng ở người đáng giá nhận lấy tình thương này. Giúp người đáng giá giúp, cứu người đáng cứu “.

Hạ Chí Nguyên nghe con gái nói vậy, cẩn thận suy nghĩ một lúc, thử hỏi: “Ý con nói là trường học hi vọng, hoặc là viện dưỡng lão gì đó ?”

“Đó chỉ là một bộ phận trong đó”. Hạ Thược cười gật đầu, “Nếu ba có thể làm tốt một phần, cũng là công đức vô lượng. Ba, nhà tích thiện, tất có dư khánh. Con để ba quản lý quỹ này, cũng là hi vọng ba khi làm những việc này, có thể tích phúc đức. Ba với mẹ có thể sống dài trăm tuổi, phúc báo viên mãn, là nguyện vọng lớn nhất của con”.

Hạ Chí Nguyên nhìn con gái, không nói lời nào, chỉ gật đầu, thoạt nhìn như bị chấn động mạnh. Một người đàn ông vẫn luôn hàm hậu hiền lành, giờ khắc này trong mắt có chút phiếm hồng, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: “Tốt! Tích thiện nhà, tất có dư khánh. Lời này nói rất đúng! Ba cũng đã nhìn ra, con đã thật sự tươnrg thành rồi. Nếu như vậy, ba đời này cũng không cầu gì khác, ba sẽ giúp con xây dựng quỹ từ thiện này thật tốt, giúp được nhiều người, cũng hy vọng có thể tích phúc thay con!”

Thấy cha trịnh trọng nhận tấm thẻ, Hạ Thược chậm rãi nở nụ cười.

Cuối cùng cũng đến ngày khởi hành, Hạ Thược lại không thể như ý nguyện ngồi xe lửa đi, bởi vì trước một ngày phải đi, cô mới nhận được điện thoại của Nhất Trung Thanh thị, nói là trường học sẽ cử người tới đón.

Hạ Thược không biết nói gì, xem ra thanh danh của cô cũng đã truyền tới Thanh thị, nơi đó rốt cuộc có bao nhiêu người biết, hiện tại cô không biết, nhưng ít ra trường học đã biết được. Cho nên mới đặc biệt phái người tới đón.

Chuyến đón đặc biệt này cũng bao gồm cả Nguyên Trạch, cậu ta dù sao cũng là con cháu quan chức, cha là chủ tịch tỉnh kiêm phó bí thư tỉnh ủy.

Cứ như vậy, Hạ Thược cùng Nguyên Trạch đi cùng nhau, đi theo chuyến đón đặc biệt của nhà trường đến Thanh thị.

Điều này khiến Lý Quyên vô cùng vui mừng, bởi vì bao lớn bao nhỏ chị chuẩn bị cho con gái cũng có thể mang hết theo.

Vì thế, vào ngày đến trường, Hạ Thược liền giống như chuyển nhà được cha mẹ mang theo bao lớn bao nhỏ đưa tới trường chờ chuyến đón đặc biệt kia, lưu luyến không rời vẫy tay chào cha mẹ …

~ Hết chương 68 ~____ HOÀN QI ____

Phía dưới, là tiểu kịch trường 【 Phượng Kim 】 người này  【 muốn vé tháng :

Thược tỷ ( cười tủm tỉm ): sư huynh, ngày mai chúng ta gặp nhau rồi.

Từ Thiên Dận ( mặt than ): Ừ.

Thược tỷ ( tiếp tục cười ): sư huynh, có nhớ sư muội đáng yêu hay không?

Từ Thiên Dận ( mặt than ): Ừ.

Thược tỷ ( Cười xấu xa ): Nhớ sư muội, vậy có quà gặp mặt không?

Từ Thiên Dận ( mặt than ): Em nói.

Thược tỷ ( giơ tay cười ): cho em đi!

Từ Thiên Dận (! ): … Không được.

Thược tỷ ( nhíu mày ): vì sao?

Từ Thiên Dận ( quay đầu ): chờ em trưởng thành.

Thược tỷ (! ): … Ngã! Muốn vé tháng chờ cọng lông trưởng thành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui