Một tháng sau…
Kiều Mẫn Hi cả người luôn cảm thấy mệt mỏi, khiến cô nhớ lại lần trước mang thai tiểu Bảo cũng như vậy…
Suốt ngày chỉ muốn được ngủ, ăn cũng nhiều hơn ngày thường, nhưng có một điều khác lần trước, lần này Kiều Mẫn Hi luôn cảm thấy đau đầu, chóng mặt…
Dạ dày cứ cuộn trào lên mỗi khi cô ăn no, vài giây sau đã phải chạy ngay vào nhà vệ sinh để nôn hết ra ngoài, cứ mỗi lần như vậy là cả người Kiều Mẫn Hi luôn mệt mỏi, cơ thể như bị rút cạn sức…
Hôm nay cũng như mọi khi, Kiều Mẫn Hi thức dậy từ sáng sớm, trong khi Phong Vũ Thần vẫn còn đang say giấc…
Kiều Mẫn Hi nhẹ nhàng đi đến bên chiếc tủ đầu giường lấy ra một cái hộp sau đó đi vào nhà tắm, qua một lúc cô mới mĩm cười mà quay về giường, chui vào lòng Phong Vũ Thần hạnh phúc mà ngủ tiếp…
Phong Vũ Thần vẫn như mọi ngày, theo đồng hồ sinh học thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, vệ sinh cá xong thì thay quần áo chỉnh tề rồi chuẩn bị đi làm…
Trước khi rời khỏi phòng không quên hôn nhẹ lên trán Kiều Mẫn Hi một cái rồi mới rời đi, Kiều Mẫn Hi ngủ một lúc cũng thức dậy, thay quần áo xong xuống nhà bắt taxi đến bệnh viện…
Ngồi đợi một lúc cũng đến lượt cô vào khám, Kiều Mẫn Hi sau khi khám xong bước ra khuôn miệng lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ…
Về đến nhà cô cứ cười cười một mình không biết làm thế nào cho Phong Vũ Thần bất ngờ, suy nghĩ mãi một đến một lúc mới nghĩ ra, còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của anh…
Mỗi buổi sáng sau khi Phong Vũ Thần đi làm, còn Kiều Mẫn Hi sẽ đưa tiểu Bảo đi học, thời gian rảnh cô sẽ về biệt thự Phong gia để nhờ mẹ Phong dạy mình làm bánh sinh nhật tặng cho anh…
Ngày sinh nhật cũng đã đến, vẫn như mọi khi Kiều Mẫn Hi sau khi đưa tiểu Bảo đến trường mẫu giáo sẽ đến tìm mẹ Phong, qua nhiều lần thất bại cuối cùng Kiều Mẫn Hi cũng thành công…
Cô vui vẻ mang chiếc bánh quay về nhà, mẹ Phong là người tâm lý muốn Phong Vũ Thần và Kiều Mẫn Hi có không gian riêng tư, bà đã tranh thủ đến trường rước tiểu Bảo về nhà chăm sóc, không quên gọi điện báo cho Phong Vũ Thần biết…
Người làm sau khi giúp Kiều Mẫn Hi chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn, sau đó được cô cho về nghỉ sớm, còn cô một mình trang trí tất cả mọi thứ…
Phong Vũ Thần luôn về nhà trước sáu giờ, vì không muốn Kiều Mẫn Hi ở nhà phải trông ngóng mình về, dù công việc nhiều thế nào anh cũng sẽ mang hết về nhà, nhất định không tăng ca khuya…
Chiếc BMW màu đen bóng loáng từ từ chạy vào trong sân, Phong Vũ Thần ngạc nhiên khi cả căn biệt thự đều tối đen như mực…
Lo lắng không biết Kiều Mẫn Hi có xảy ra chuyện gì hay không, vừa ra khỏi xe đã nhanh chóng bước vào trong, chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ những ánh đèn led lấp lánh được chiếu sáng khắp nơi…
Từ bên trong bếp tiếng hát của Kiều Mẫn Hi với bài hát sinh nhật bất ngờ vang lên…
Sau đó cô từ từ bước ra trên tay là chiếc bánh sinh nhật đang được thắp sáng bằng những ngọn nến lung linh…
“Chồng ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Phong Vũ Thần mĩm cười hạnh phúc nhìn cười Kiều Mẫn Hi, không biết từ bao giờ đối với anh ngày sinh nhật đã không còn quan trọng nữa, nhưng kể từ khi Kiều Mẫn Hi xuất hiện đối với anh nó luôn là kỉ niệm khó quên…
“Tiểu Hi, cảm ơn em…”
“Anh mau ước nguyện đi…”
Phong Vũ Thần nhắm mắt ước xong nhìn Kiều Mẫn Hi cười tươi rồi bắt đầu thổi nến…
““Cầu mong người phụ nữ của tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên cạnh tôi, mong em cả đời vui vẻ, không muộn phiền, bên cạnh có anh lúc nào cũng sẽ bảo vệ che chở cho em…””"
“Xong rồi anh mau cắt bánh đi, nếm thử xem bánh em làm có ngon không…”
Phong Vũ Thần vui vẻ cho một muỗng nhỏ vào miệng, ngay lập tức không ngừng khen ngon…
“Ngon lắm, vợ anh làm là ngon nhất…”
“Dẻo miệng thật, ngon vậy anh ăn nhiều vào…”
Cả hai vui vẻ cùng nhau ăn bánh xong thì đến lúc tặng quà, Kiều Mẫn Hi đưa cho anh một chiếc thiệp nhỏ, mĩm cười nhìn Phong Vũ Thần nói …
“Chồng à, tặng anh nè, mau tháo ra xem đi…”
Phong Vũ Thần cẩn thận tháo ra từ từ, sau đó không kìm chế được cảm xúc của mình bây giờ, ngay lập tức ôm chặt lấy Kiều Mẫn Hi mà nói …
“Vợ à cảm ơn em, có lẽ đây là lần sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến nay của anh…”
Bên trong chiếc thiệp là một chiếc que thử thai hai vạch cùng tờ giấy siêu âm hôm trước đến bệnh viện…
“Chúc mừng cô, cô đã có thai được bốn tuần…”
_____________________
Kiều Mẫn Hi mang thai cũng đã đến từng thứ chín, chỉ còn mười ngày nửa là đến ngày sinh nở, bụng to khiến cô đi lại khó khăn…
Phong Vũ Thần lo lắng nên đã quyết định mang hết công việc về nhà làm, chỉ những cuộc họp quan trọng anh mới đến tập đoàn…
Hôm nay tập đoàn Phong Thị có cuộc họp lớn, Phong Vũ Thần là chủ tịch nên không thể vắng mặt được, căn dặn quản gia chăm sóc chu đáo cho Kiều Mẫn Hi rồi mới rời khỏi…
Cứ nghĩ đi nhanh sẽ về nhanh, nhưng Phong Vũ Thần rời đi chưa bao lâu thì Kiều Mẫn Hi đã cảm thấy đau bụng…
Cơn đau mỗi lúc một tăng nhanh, lại nhìn thấy dấu hiệu sắp chuyển dạ, Kiều Mẫn Hi bảo quản gia giúp mình mang theo mọi thứ, sau đó đến bệnh viện ngay…
Trên xe Kiều Mẫn Hi không quên nhờ bác quản gia giúp mình gọi cho Phong Vũ Thần biết…
Phong Vũ Thần vừa nhận được tin liền chạy ngay đến bệnh viện, mặc kệ cuộc họp vẫn còn đang dang dỡ, anh đến nơi thì Kiều Mẫn Hi đã được đưa vào phòng sinh một lúc …
Mọi người hai bên đều đã đến, Phong Vũ Thần lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu la của Kiều Mẫn Hi mà lòng đau nhói…
Nhớ đến lần trước khi cô một mình sinh tiểu Bảo chắc chắn cũng đã phải rất vất vả, đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại, cô Phong nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu, vào trong nói gì đó với bác sĩ…
Sau đó quay ra bảo Phong Vũ Thần mau vào trong, Kiều Mẫn Hi vừa gặp Phong Vũ Thần bước vào cứ như tiếp thêm sức lực, dùng hết toàn bộ sức lực rặn một cái, tiếng oe oe vang lên dữ dội…
Phong Vũ Thần hạnh phúc đến nỗi rơi cả nước mắt…
Kiều Mẫn Hi sinh xong mấy ngày cũng được về nhà, không cần phải làm gì cả, mọi thứ đã có Phong Vũ Thần lo toan…
Rất ra dáng một ông bố bỉm sữa chăm lo cho tiểu Bối cái tên này được anh hai tiểu Bảo đặt, ý nghĩa là bảo bối của cả gia đình…
Cũng bắt đầu từ đó kiếp thê nô của Phong Vũ Thần chính thức bắt đầu, ngày ngày sau giờ làm việc ở tập đoàn về nhà luôn phải phục tùng ba mẹ con Kiều Mẫn Hi…
Nhưng lại không một lời oán than, ngược lại còn rất vui vẻ khi được tự tay chăm sóc gia đình mình…
… …The end….