Phong Tự Chi Âm

Tư Không Tình vô ý vô tứ lắc lắc đầu, nhếch môi "Ta đương nhiên không muốn chết" sau đó nàng quay sang hắc hồ đang ngồi co ro đằng xa, ra lệnh "Hồ! Ra chiến!"

"Ách xì!"

Hắc hồ run rẩy đứng dậy, sau đó lại bất lực ngồi xuống, giọng run run "Chủ nhân...không mấy...người cho ta nợ đi a...Ách xì..." thật sự rất lạnh a, chủ nhân thật sự muốn thu phục tảng băng di động này?

"Không có tiền đồ!" Tư Không Tình xoay người, mắt nhìn đối diện với phượng hoàng, ngọn lửa từ từ rực cháy nơi bàn tay nàng định hình thành một cây trường thương, đúng là tỳ bà rất thích hợp cho việc tấn công diện rộng, nhưng mà những lúc trực chiến thế này thì chẳng được tích sự gì...

Hắc hồ đang nằm co ro cũng không quên trợn tròn mắt nhìn trường thương trong tay Tư Không Tình.

"GÉC.... ........"

Phượng hoàng bị hành động của Tư Không Tình khiến cho tức giận, dang rộng đôi cánh ra phóng những chiếc đinh băng về phía nàng, nó muốn lấy mạng nàng...


Tư Không Tình dùng trường thương rực lửa xoay tròn trước mặt, những chiếc đinh băng chạm vào nó đều biến mất (nói đúng hơn là tan chảy), nhưng cũng có vài chiếc bay xẹt qua, tạo thành các vết cắt dài trên thân thể Tư Không Tình...

"GÉC.... ....ĐI CHẾT ĐI...."

Phượng hoàng nổi giận (máu điên), đôi cánh to lớn ra sức tạo thành những cơn cuồng phong mang theo bão tuyết bao quang Tư Không Tình, vết cắt trên cơ thể càng chảy máu lợi hại hơn...

Tư Không Tình tưởng chừng như đang bị cơn bão tuyết nuốt chửng thì lại đang nở một nụ cười lạnh băng, nàng quăng trường thương đang cháy rực lên cao, niệm vài câu chú ngữ nhỏ, lập tức, ngọn lửa bao quanh trường thương phực cháy nuốt chửng lấy cơn bão tuyết của phượng hoàng, bây giờ, trong không gian, tràn ngập lửa và lửa...

Hắc hồ tiếp tục trợn tròn mắt đến lợi hại...

"GÉC....GÉC.....GÉC"


Phượng hoàng bị ngọn lửa vây quanh, đốt cháy cả lông vũ phía ngoài, làm nó kêu lên thống khổ....

Ngọn lửa rực cháy bao lấy trường thương trên tay Tư Không Tình từ từ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn, trường thương cũng theo đó mà tan biến vào không khí, nàng xoay người, hướng phượng hoàng đang gào thét mà đi tới...

Nàng đứng trước mặt phượng hoàng, mái tóc đen dài ba ngàn sợi xõa bay trong gió, đôi huyết mâu lạnh lẽo liếc nhìn phượng hoàng đang tràn đầy thống khổ, suy nghĩ một hồi, nàng đưa ngón tay lên giữa không trung, bắt đầu niệm chú...

Phượng hoàng trừng mắt nhìn Tư Không Tình, càng cố gắng kháng cự, la hét, chú ngữ thu phục, bắt buộc kéo thần thú vào không gian của triệu hồi sư, quả nhiên...nhân loại đều bỉ ổi như nhau, giọt nước mắt từ khóe mắt nó rơi xuống...

"I....u......."

Phượng hoàng hóa thành một cơn gió màu xanh lam rồi tan biến, Tư Không Tình thở ra một hơi dài, nàng không muốn phí lời với những kẻ cứng đầu, có những lúc, dùng phương pháp bạo lực thì hữu hiệu hơn cả...

"Hồ, về thôi!"

Nàng xoay người, bước nhanh đi, coi bộ phải tốn thời gian dài dài rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận