Xe taxi phanh gấp một tiếng, Triệu Diệp Nhi cũng vội vàng từ trên xe lao xuống, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ lo lắng.
Cô nhanh chóng bước trên hành lang quen thuộc, nhanh chóng đi đến phòng y tế của trường đại học X.
Phòng y tế sau năm giờ chiều, vắng lặng hẳn đi, Triệu Diệp Nhi có chút nghi vấn nhìn vào, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mặc blouse trắng đi tới đi lui trong phòng, cô nhìn người này, có chút quen, hình như chính là thầy giáo đã băng bó cho cô lần trước.
Trần Thiên Tân cảm thấy có bóng người lấp ló, chỉ đơn giản liếc qua người đứng bên ngoài một chút, hờ hững hỏi, “Đến thăm bạn học Phạm hay sao?”
Triệu Diệp Nhi nghe thấy giáo hỏi như vậy, nhanh chóng gật đầu, “Vâng, anh ấy đang ở bên trong đúng không ạ?”, hỏi xong, nhìn thầy thầy giáo gật đầu một cái, mới tiến vào.
“Gọi tôi một tiếng thầy Trần là được…”, Trần Thiên Tân nhìn cô học sinh có gương mặt vô cùng cá tính này, gọi một tiếng, “Chắc hẳn em chính là Triệu Diệp Nhi nhỉ?”
Triệu Diệp Nhi có chút bất ngờ vì thầy giáo Trần biết tiên của cô, gương mặt ngạc nhiên hỏi, “Vâng, thầy biết em ạ?”
“Sinh viên nữ ở trường này chạy bộ đến ngã rách cả chân cũng không có mấy người…”, giọng nói của thầy Trần giống như đang trêu đùa cô, “Bạn học của em đang ở bên trong, vào xem tình hình một chút…”
Triệu Diệp Nhi nghe thấy Trần nói như vậy, cũng không trễ nải nữa, lập tức kéo rèm đi vào phía trong, quả thật phát hiện Phạm Thái Thiên đang nằm yên trên giường, trong lòng giống như hẫng đi một nhịp.
Mặt của anh vẫn còn hằn rõ vết tích bị đánh, mắt trái có vết bầm, tay chân cũng có nhiều vết sưng đỏ, trông rất thê thảm.
Triệu Diệp Nhi trong lòng đau nhói, khẽ gọi một tiếng, “Anh Thái Thiên, tự nhiên anh lại bị đánh như thế này?”
Phạm Thái Thiên cảm thấy có người gọi mình, hai mắt chầm chậm mở ra, toàn thân đau nhức, muốn cử động cũng có chút khó khăn, anh mấp máy môi nói, “Là Diệp Nhi sao? Không có gì đâu, anh không có sao….”
“Thành ra như vậy rồi còn nói là không sao, anh có phải là bị hâm rồi không hả?”, Triệu Diệp Nhi sốt ruột hỏi, “Rốt cuộc là anh đắc tội với kẻ nào?”
Phạm Thái Thiên nhăn mày đáp, “Anh cũng không có biết.
Vừa bước ra cửa thư viện đã gặp một đám lưu manh…”, anh lắc đầu nói, “Bọn họ chẳng nói chẳng rằng, vừa gặp người là đã đánh, đánh xong cũng liền bỏ đi, bây giờ nghĩ lại, có khi là đánh nhầm người…”
Triệu Diệp Nhi mặt mũi khó coi nói, “Sao tự nhiên lại gặp chuyện xui xẻo như vậy được chứ?”, cô vừa nói vừa nhìn những vết thương trên người anh, “Đánh cũng nặng như vậy, thật là độc ác mà.
Hay là báo công an xử lý đi!”
Phạm Thái Thiên mệt mỏi, xua tay đáp, “Thôi, không cần đâu, lại phiền hà thêm, em nhìn xem, anh cũng có bị gì đâu, không cần báo…”
Triệu Diệp Nhi cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh lúc nào cũng như vậy, bọn hắn đánh anh ra nông nỗi này, cho dù có đánh nhầm người hay không cũng phải truy cứu chứ!”
Phạm Thái Thiên vẫn một mực lắc đầu đáp, “Thôi không cần, chuyện gì bỏ qua được thì nên bỏ qua…”, nói rồi cảm kích nhìn Triệu Diệp Nhi đáp, “Em đến thăm hỏi anh, là anh đã vui lắm rồi…”
Triệu Diệp Nhi nhìn người đàn ông này, không khỏi ngán ngẩm thở dài, anh lúc nào cũng nhân từ rộng lượng như vậy, chẳng trách lúc nào cũng bị người ta ức hiếp.
Cô nhìn anh một lát, mới nghĩ ra một chuyện, đứng dậy nói, “Để em nấu cho anh một chút cháo, coi như bồi bổ vậy….”, sắp sửa thấy phản ứng của anh, liền tiếp lời, “Anh không cần từ chối, không có thay đổi được quyết định của em đâu, chúng ta dẫu sao cũng là bạn…”
***
“Cậu nghĩ xem, Phạm Thái Thiên thì rốt cuộc lại gây chuyện với ai mà lại bị đánh chứ?”, Hà Thảo Ly nhìn Triệu Diệp Nhi cặm cụi ở bếp nấu một nồi cháo loãng với thịt gà, không khỏi nghi vấn hỏi.
Triệu Diệp Nhi vẫn đang tỉ mẩn nấu nướng, nghe câu hỏi của Hà Thảo Ly, cũng nghi ngờ suy nghĩ, mới đáp, “Nghe anh ấy nói thì hình như là đánh nhầm người…”
“Đánh nhầm người sao? Không phải chứ?”, Hà Thảo Ly nheo mày hỏi, “Người như Phạm Thái Thiên cũng nhìn lầm được, thật tài tình… Cậu nghĩ, lỡ không phải nhầm lẫn thì sao?”
Triệu Diệp Nghi nghe bạn thân mổ xẻ vấn đề, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
“Đàn ông đánh nhau, đa phần là đều bởi vì phụ nữ…”, Hà Thảo Ly giọng đầy ẩn ý nói, “Triệu Diệp Nhi, cậu nghĩ xem, không phải lần trước cậu từng nói với mình Huỳnh tổng kia của cậu biết cậu có mối quan hệ với Phạm Thái Thiên hay sao?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy, Huỳnh Thanh Tuấn không phải là loại người đó đâu…”, Triệu Diệp Nhi gạt đi hiềm nghi của Hà Thảo Ly, cương quyết đáp, “Anh ta cũng không có lý do để làm vậy với anh Thái Thiên, cậu có hiểu không?”
“Cậu quen biết bao nhiêu người đàn ông như vậy, mà vẫn chưa biết đáng sợ nhất chính là lòng dạ của bọn họ hay sao?”, Hà Thảo Ly nhìn Triệu Diệp Nhi, thực tình nói, “Người đàn ông giống như Huỳnh Thanh Tuấn, mình nhìn thế nào cũng thấy anh ta có phần đáng sợ, anh ta cũng không phải chưa từng đem Phạm Thái Thiên ra để uy hiếp cậu…”
“Hà Thảo Ly à…”, Triệu Diệp Nhi sắc mặt khó coi, nhìn bạn thân bất lực nói, “Sẽ không phải đâu, cậu đa nghi quá rồi…”, nói xong, cũng đem cháo loãng đổ vào một cái hộp nhựa, đậy lại cẩn thận, cho vào túi xách vải, không quên để vào đó một chai nước sâm, sau đó bước ra cửa, nở nụ cười nói, “Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.
Mình đi đây, dù sao cũng cảm ơn đã cho mình sử dụng nhờ nhà bếp.”
Hà Thảo Ly bước ra cửa, không nhịn được mà nói với theo, “Mình nói vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cậu thôi, Triệu Diệp Nhi cứng đầu kia.”, nói xong, cũng đã nhìn thấy cô rời khỏi hành lang kí túc xá.
Triệu Diệp Nhi mang túi xách đựng cháo gà trở lại phòng y tế của trường đại học X đã là hơn bảy giờ tối.
Cô định bụng sẽ mang cháo này cho Phạm Thái Thiên ăn một chút, bởi vì cô vẫn nhớ rằng, Phạm Thái Thiên lúc nhỏ vẫn hay nói cùng cô, mỗi lúc đau ốm, anh vẫn thích ăn cháo gà nhất.
Không ngờ, vừa bước đến cửa phòng y tế, đã nghe tiếng nói của phụ nữ ở bên trong, cô chậm lại bước chân, chỉ đứng bên ngoài chứ không có vội bước vào.
“Thái Thiên, anh ăn nhiều một chút, đây là canh vịt hầm sâm, em đã nói cô giúp việc hầm cho anh tận ba tiếng đồng hồ…”, giọng nói ngọt ngào của Lê Mỹ Nhung vang lên từ phía bên trong phòng, làm Triệu Diệp Nhi có chút sững người, hình như trong phút chốc, cô cũng chợt quên đi mất, Phạm Thái Thiên cũng có một người bạn gái.
Cô đứng tần ngần như vậy, nhìn túi cháo gà trên tay, phân vân không biết có nên bước vào hay không, không ngờ đã nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng đi ra, ngước đầu lên, phát hiện ra thầy giáo Trần đang dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn mình.
“Không vào sao? Đồ ăn sẽ nguội đó…”, Trần Thiên Tân có chút đồng cảm nhìn cô sinh viên trước mắt, phút chốc cảm thấy bộ dạng cá tính mà anh vô cùng ấn tượng ở cô đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một cô nhóc với nỗi u sầu khó nói.
“Chắc là không cần đâu ạ….”, Triệu Diệp Nhi thở dài một tiếng, hai tay chìa ra túi xách về phía Thầy Trần, nhờ vả, “Thầy giúp em, mang cái này vào cho anh ấy, nếu được, nhắn giúp em một tiếng, em có việc phải đi gấp, dặn anh ấy giữ gìn sức khỏe…”
Trần Thiên Tân gương mặt bình thản, nhận lấy túi xách từ trong tay cô, gật đầu một cái, sau đó âm trầm nhìn cô xoay lưng, bước chân mạnh mẽ, rời khỏi hành lang phòng y tế, không khỏi lắc đầu thở hắt ra một tiếng.
Triệu Diệp Nhi vừa đi trên đường, cảm giác tâm trạng có chút rối loạn, không ngừng nghĩ đến những lời mà Hà Thảo Ly nói với mình.
Không thể nào được, vừa nghĩ đến, cô đã lập tức phủ nhận, Huỳnh Thanh Tuấn không lẽ lại là loại người nhỏ nhen như vậy, cô tiếp xúc với hắn nhiều như vậy, cũng không nghĩ đến hắn lại có cái tính đó.
Nhưng thực ra, lời Hà Thảo ly nói cũng không phải không có chỗ đúng, nếu hắn đã dám dùng Phạm Thái Thiên để uy hiếp cô, thì việc hắn tìm đến anh để gây sự hăm dọa, cũng không phải là chuyện không thể.
Triệu Diệp Nhi đi dọc trên đường lớn, suy nghĩ đến đau cả đầu, cũng không để ý thấy, một chiếc Roll Royce đã đi theo mình một đoạn dài, để tránh làm kinh động cô, đến cả đèn xe cũng không có bật.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi ở trên xe, không giấu được vẻ mặt hứng thú, nhìn Triệu Diệp Nhi vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa đi trên đường, cũng không nhìn thấy đoạn đường phía trước là một đoạn đường đang thi công.
Anh không nhịn được, bấm còi to một tiếng.
Triệu Diệp Nhi giật cả mình, hai mắt mở to, mới phát hiện ra, đoạn đường đi bộ phía trước đã bị niêm phong lại.
Cô xoay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động inh ỏi kia, mới nhận ra chiếc xe Roll Royce của Huỳnh Thanh Tuấn đang ở phía sau lưng mình.
Huỳnh Thanh Tuấn mở cửa xe, trực tiếp bước xuống, đứng ở cửa xe, nhìn về phía cô, chỉ về phía công trường phía trước, đùa cợt nói, “Em có chuyện gì khó nghĩ cũng có thể nói với tôi, cũng không cần nghĩ quẩn như vậy chứ?”
Triệu Diệp Nhi bị anh trêu chọc, sắc mặt xám xịt, liếc xéo anh một cái, vòng sang một đường nhỏ khác mà tiếp tục đi bộ.
Huỳnh Thanh Tuấn không ngờ đến phản ứng của cô lại như vậy, nhanh chóng đóng cửa xe chạy theo cô, hỏi, “Không lên xe sao?”
“Không cần…”, Triệu Diệp Nhi không thèm nhìn anh, tiếp tục bước về phía trước, “Tôi thích đi bộ, có được không?”
“Đương nhiên là được…”, Huỳnh Thanh Tuấn giọng nói ráo hoảnh, hai tay đút vào túi quần, đi bên cạnh cô, “Vậy tôi đi cùng em, để lỡ em có nghĩ quẩn cũng kịp ngăn cản!”
Triệu Diệp Nhi thở dài ngao ngán, tên đàn ông này, chuyện gì cũng có thể nói được.
Vốn dĩ muốn đề cập đến chuyện Phạm Thái Thiên bị người ta gây sự, nhưng nhìn sắc mặt thản nhiên như không của anh, rốt cuộc lời đến miệng, lại tuột xuống.
“Có chuyện gì muốn hỏi sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn ra cô có tâm sự, liền hỏi một tiếng.
Triệu Diệp Nhi lắc đầu, “Không có, có cũng không thèm nói với anh…”
“Được thôi…”, Huỳnh Thanh Tuấn nhún vai, “Vậy còn tình hình bạn của em sao rồi?”
Triệu Diệp Nhi đáp qua loa, “Ừ thì, cũng không có gì nghiêm trọng…”, ánh mắt sắc bén nhìn anh, “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn tỏ vẻ hững hờ nói, “Chỉ là hỏi thăm một chút, có cần bài xích như vậy không?”, anh nhìn cô, sắc mặt dịu đi, giọng nói mềm mỏng nói, “Dù sao em cũng đồng ý làm tình nhân của tôi rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy, thưa Huỳnh tổng!”, Triệu Diệp Nhi ghét bỏ đáp lại, đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện, mới hỏi anh, “Ban nãy anh xuống xe đã khóa xe chưa vậy?”
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, “Hình như chưa…”, nghe vậy, Triệu Diệp Nhi không nhịn được, mắng anh một tiếng, “Tùy tiện như vậy, khu này nhiều ăn trộm lắm, mau quay lại xe đi…”, nói rồi, kéo tay anh trở về lối ban nãy.
Huỳnh Thanh Tuấn bị cô lôi trở lại xe, không nhịn được vui vẻ cười một tiếng, chẳng lẽ đây chính là cảm giác yêu đương mà người đời hay nói hay sao.