Phóng Túng Yêu Em


Triệu Diệp Nhi trân trân hai mắt nhìn Lưu Cẩm Lệ tự biên tự diễn ra kịch bản hoàn hảo như vậy, hoàn toàn không có chỗ để cô phản bác, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng không biết phải nói làm sao.
Đặng Thái Thư quả thật rất quý Triệu Diệp Nhi, bởi vì cô dùng mắt thường cũng biết được cô gái này là một người có tài năng xuất chúng, nếu cứ như vậy mà bị đuổi ra khỏi Huỳnh Thị, chẳng khác nào một mất mát rất to lớn, sẽ uổng phí nhân tài cho người khác, cho nên cô kiên trì đứng dậy, dùng thân phận phó phòng để thương lượng với Lưu Cẩm Lệ, “Chị Lưu, cô gái này dù sao cũng chỉ mới là thực tập sinh, chị đừng khắt khe như vậy, giơ cao đánh khẽ, coi như cho mình cho người một cơ hội…”, nói xong liền quay sang Triệu Diệp Nhi để thuyết phục, “Diệp Nhi, bây giờ em mau xin lỗi trưởng phòng Lưu, nhanh lên, nếu không, đến cả tôi cũng không cứu nổi em nữa đâu!”
Triệu Diệp Nhi nghe những lời của Đặng Thái Thư nói, bỗng nhiên trong lòng đột nhiên nhớ đến lúc bị Lê Mỹ Nhung đánh cắp bản thảo ở hội thi lần đó, cô cũng hàm một nỗi oan như lúc này, nhưng không hề có ai nghe cô nói, còn liên tục bắt cô phải xin lỗi cô ta, nhưng cô là loại người gì chứ, tại sao cô phải xin lỗi vì chuyện mình không làm chứ.
“Em không có sai, em không cần xin lỗi!”, Triệu Diệp Nhi hai tay nắm chặt, gương mặt kiên định, nhìn thẳng về ánh mắt đầy thách thức của Lưu Cẩm Lệ.
“Diệp Nhi…”, Đặng Thái Thư kêu lên một tiếng, nhưng đã bị Lưu Cẩm Lệ cắt ngang, cô ta nét mặt giống như rất hả hê, dường như đã đoán trước được phản ứng này của Triệu Diệp Nhi, mỉa mai nói, “Đủ rồi, được thôi, cô không có lỗi, lỗi là ở Huỳnh Thị chúng tôi, không hiểu tại sao lại ngu ngốc đi nhận một người tính cách lưu manh như cô vào làm thực tập sinh, bây giờ tôi nói thẳng với cô phòng Đồ họa Kiến trúc này không chứa chấp nổi cô nữa, cô mau dọn hết đồ đạc, biến khỏi mắt tôi!”
Triệu Diệp Nhi nuốt không trôi cục tức này, nước mắt đã tràn ra đến khóe mắt nhưng vẫn rất kiên định không rơi ra ngoài, liếc Lưu Cẩm Lệ một cái, quay trở lại bàn làm việc, lập tức dọn dẹp đồ đạc cá nhân ở trên bàn cho hết vào túi xách, sau đó cầm túi xách đi qua ánh mắt ái ngại của tất cả mọi người, đi thẳng ra cửa phòng.
Không ngờ, cánh cửa phòng Đồ họa Kiến trúc vừa mở ra, một bóng người cao lớn đã xuất hiện trước mặt cô, suýt nữa đã đâm sầm vào bước chân vội vã của Triệu Diệp Nhi.
“Có chuyện gì?”, Huỳnh Thanh Tuấn thân hình mặc tây trang cao lớn, đứng ở đối diện Triệu Diệp Nhi, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, biết là đã có chuyện rồi, cũng may mà tai mắt báo cáo cho anh chuyện này sớm, nếu không, đợi cô đi khỏi cánh cửa này, anh cũng không có cách nào hồi vãn được nữa mất.
Triệu Diệp Nhi cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Huỳnh Thanh Tuấn, nhưng bởi vì quá ấm ức cùng tức tối, không có cách nào nói nên lời, chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống mũi chân của mình.

“Ngẩng mặt lên!”, Huỳnh Thanh Tuấn nói nhỏ, đủ để chỉ hai người nghe thấy, nhưng vẫn để lộ một chút quyền uy ở bên trong, “Chuyện chưa giải quyết xong nhất định không được chạy trốn!”, nói rồi, mặc kệ cô đứng ở đó như trời trồng, trực tiếp tiến vào phòng Đồ họa Kiến trúc.
Mọi người ở bên trong, bao gồm cả Lưu Cẩm Lệ, đều bất ngờ bởi vị khách không mời mà đến này, bọn họ đều ngơ ngác, lục tục đứng dậy hành lễ với Huỳnh Thanh Tuấn.
Anh lướt ánh mắt sắc lạnh qua tất cả những gương mặt ở trong phòng, sau đó dừng lại trên người Lưu Cẩm Lệ, âm trầm hỏi, “Phòng Đồ họa Kiến trúc lại sa thải thực tập sinh sao? Tại sao tôi thấy tháng nào tuyển thực tập sinh vào, các cô đều bị loại hết không còn đến vài người vậy?”
Lưu Cẩm Lệ hít vào một hơi lạnh, không nghĩ đến Huỳnh Thanh Tuấn lại hỏi câu hỏi như vậy, ánh mắt hoang mang, trả lời, “Tổng giám đốc, thật lấy làm ngại quá, bởi vì thực tập sinh nhận vào, làm việc một thời gian, liền lộ ra khiếm khuyết, tôi nhận thấy không có khả năng đào tạo được, cho nên mới…”
Huỳnh Thanh Tuấn tùy ý cầm lấy một tờ tài liệu, vừa lật xem, vừa hờ hững nói, “Vậy ý của Lưu trưởng phòng nghĩa là bộ phận tuyển dụng của Huỳnh Thị không có mắt nhìn người, tùy ý tuyển chọn lung tung, cho nên thực tập sinh không có chất lượng hay sao?”
Lưu Cẩm Lệ có chút hoảng loạn trong lòng, len lén nhìn Triệu Diệp Nhi một cái mới đáp, “Đương nhiên tôi không có ý đó, chỉ là chúng ta làm việc, tuyệt nhiên không thể tránh được thiếu sót, đôi khi lại nhầm lẫn tuyển chọn vào một số người có tài mà không có đức, thậm chí, tài năng cũng chỉ là vặt vãnh, mà cái tôi lại quá cao, không chịu tiếp nhận ý kiến góp ý, tôi thấy những người như vậy, thật sự không có khả năng phát triển!”
Đặng Thái Thư nghe Lưu Cẩm Lệ dùng lời lẽ đổi trắng thay đen như vậy, cũng vô cùng bất mãn trong lòng, chỉ hận không thể bóc trần cô ta trước mặt Tổng giám đốc, cái gì mà gọi là không có khả năng phát triển chứ, cô ta từ trước đến nay không phải vẫn làm việc theo quán tính hay sao, ai hợp mắt thì giữ lại, ai ngứa mắt thì đuổi đi, tưởng bản thân lộng quyền như vậy không ai hay biết, cuối cùng hôm nay cũng có ngày bị chất vấn.
Huỳnh Thanh Tuấn nghe Lưu trưởng phòng trình bày, khẽ nhếch môi một chút nhẹ, mới lãnh đạm đáp, “Lưu trưởng phòng làm việc như vậy, không phải là đã đi trái với tôn chỉ của Huỳnh Thị rồi hay sao? Huỳnh Thị của chúng ta bao nhiêu năm nay có thể đi đến được ngày hôm nay, là bởi vì chúng ta biết cách săn tìm và đãi ngộ nhân tài…”, nói đến đây, giọng nói có chút nghiêm khắc, “Vậy mà, bởi vì tính cách của thực tập sinh có vấn đề, cô liền đuổi họ đi? Như vậy là sao chứ? Bản thân của cô ngồi ở chức vị trưởng phòng, không phải công việc của cô nên là rèn giũa, uốn nắn bọn họ hay sao? Tại sao chỉ lại thấy một chút không vừa mắt, liền muốn sa thải? Lỡ những nhân tài đó sau này đầu quân cho đối thủ của chúng ta, thì cô lấy gì bù đắp vào cho Huỳnh Thị đây hả?”
Lời này của Huỳnh Thanh Tuấn nói ra, giống như một gáo nước lạnh, tạt vào mặt Lưu Cẩm Lệ, cũng như toàn thể những người có mặt ở trong phòng Đồ họa Kiến Trúc.

Đây chính là lần đầu tiên tổng giám đốc của bọn họ khiển trách Lưu trưởng phòng nặng nề như vậy trước mặt mọi người, bọn họ cũng không khỏi ngạc nhiên, bởi vì tất cả đều biết rằng, từ trước đến này, Huỳnh Thanh Tuấn đều có phần nhường nhịn không truy cứu đối với sự lộng quyền với Lưu trưởng phòng của bọn họ, đương nhiên cũng là vì thân phận của cô ta.

Nhưng hôm nay, đúng là tổng giám đốc đã không còn để cho cô ta chút mặt mũi nào nữa rồi.
Lưu Cẩm Lệ tức giận trong lòng, hổn hển thở, cầm lấy tờ bản thảo mà cô ta vừa mới tịch thu của Triệu Diệp Nhi, đưa đến cho Huỳnh Thanh Tuấn, làm ra vẻ oan ức nói, “Tổng giám đốc cũng nên xem lại, đối với những thực tập sinh thiếu nền tảng cơ bản, đến cả bản thảo cũng có thể vẽ sai sót đến mức này, tôi thiết nghĩ, giữ lại cũng không để làm gì…”
Huỳnh Thanh Tuấn nhận lấy tờ bản thảo thiết kế trong tay của Lưu Cẩm Lệ, hai mắt có chút dao động, Triệu Diệp Nhi nhìn thấy biểu cảm của anh, đang suy nghĩ có nên phân trần với anh hay không, thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh lên tiếng, “Lưu trưởng phòng, tôi hỏi cô, cô giao cái này cho cô bé thực tập sinh kia hoàn thành trong thời gian bao lâu?”
Lưu Cẩm Lệ chớp mắt một cái, đáp gọn lọn, “Một ngày!”
“Đã đến hạn hay chưa?”, Huỳnh Thanh Tuấn tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa, tôi giao cho cô ta vào chín giờ sáng hôm nay!”, Lưu Cẩm Lệ nghi ngờ đáp.
“Vậy, vẫn chưa đến giờ giao hạn, làm sao cô biết cô ấy định giao nộp cho cô cái gì?”, Huỳnh Thanh Tuấn bắt bẻ lại Lưu Cẩm Lệ, “Tại sao cô có thể dựa trên một tờ bản thảo còn chưa hoàn thành, để đánh giá năng lực của một người chứ?”
Đến nước này, Lưu Cẩm Lệ cũng hoàn toàn cứng họng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trân trối nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, “Tổng giám đốc?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn khoanh tay, ánh mắt đầy nghiêm khắc nhìn cô ta, “Cô làm việc như vậy, không phải là làm khó người khác hay sao?”, quở trách Lưu Cẩm Lệ xong, anh hướng về phía Triệu Diệp Nhi, giọng nói ổn định kêu một tiếng, “Thực tập sinh Triệu?”
Triệu Diệp Nhi lấy lại tinh thần, lén nhìn về gương mặt đầy oán hận của Lưu Cẩm Lệ, sau đó mới đáp, “Vâng, có tôi, tổng giám đốc!”
Huỳnh Thanh Tuấn chìa tay về hướng Triệu Diệp Nhi, trên tay chính là bản thảo mà anh lấy từ tay Lưu Cẩm Lệ, giọng nói trầm ổn, ra lệnh cho cô, “Cô nhận lấy bản thảo này, về tiếp tục hoàn thành đi, đúng hạn hãy mang lại nộp cho trưởng phòng của cô.

Lưu trưởng phòng của cô tính toán thời gian có chút sai sót, coi như tôi thay mặt cô xin thêm một cơ hội!”
Triệu Diệp Nhi tâm trạng khó diễn tả, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Huỳnh Thanh Tuấn, cuối cùng cũng bước đến, nhận lấy bản thảo kia, sau đó, cũng biết điều, đứng trước mặt Lưu Cẩm Lệ mà nói, “Cảm ơn Lưu trưởng phòng đã giơ cao đánh khẽ!”
Lưu Cẩm Lệ đương nhiên không dám thể hiện thái độ gì, chỉ phẩy tay một cái, ý bảo cho phép Triệu Diệp Nhi trở về lại bàn làm việc.

Triệu Diệp Nhi hít một hơi dài, không ngờ hôm nay cô cũng đã hiểu rõ lòng người chính là như thế nào, cô vừa nghĩ vừa đi về bàn làm việc, nhìn Lâm Thu Thảo cười một cái, cũng không nghĩ đến Lâm Thu Thảo vừa mới cười niềm nở giống như mừng lây cho cô, quay mặt đi đã thể hiện nét mặt ghét bỏ.
***
Đêm khuya, ở biệt phủ Huỳnh gia.
Một mình Triệu Diệp Nhi đem bản thảo ra bàn đá ở ban công, không ngừng viết viết vẽ vẽ, trong lòng vẫn không ngừng ấm ức, suy nghĩ không hiểu bản thân đã làm gì sai, mà Lưu Cẩm Lệ đối với cô ta lại thù hắn và bất công đến như thế.
Cô chìm đắm trong những suy nghĩ lan man, không phát hiện ra đáp án câu hỏi của cô đã đứng ở phía sau lưng tự phía nào, suýt nữa đã bị anh dọa cho hết hồn.
“Làm việc ở một môi trường đầy tính cạnh tranh chính là như vậy, ở Huỳnh Thị chúng tôi, không có cái gì gọi là nhường nhịn và khoan dung, chỉ cần anh có tài, anh muốn ngang tàng như thế nào, phải có tài, anh mới có tiếng nói, nếu không, chẳng mấy chốc anh sẽ bị loại bỏ!”, Huỳnh Thanh Tuấn mặc áo ngủ, chắp tay sau lưng, khẽ nói với Triệu Diệp Nhi, “Em rốt cuộc có hiểu chưa?”
“Anh bỉ ổi thủ đoạn như vậy, chẳng trách nhân viên của anh cũng thế, tôi cũng không có lấy làm ngạc nhiên?’, Triệu Diệp Nhi nhún vai ghét bỏ nói, cô vẫn chưa quên được vụ anh hại Phạm Thái Thiên của cô suýt phải vướng vào vòng lao lý, càng gần anh, cô mới hiểu được thì ra thế giới tranh đấu bên ngoài trường đại học chính là như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui