Phóng Túng Yêu Em


Phạm Thái Thiên nghe thấy tiếng Triệu Diệp Nhi kêu lên do đau, anh liền cảm thấy có gì đó không đúng, mau chóng nắm lấy tay còn lại của Triệu Diệp Nhi, giữ cô lại, sau đó chặn ở trước mặt của cô, đối diện với Huỳnh Thanh Tuấn mà chất vấn, “Huỳnh tổng giám đốc, tôi không biết mối quan hệ giữa anh và các thực tập sinh tốt đẹp như thế nào, nhưng hiện giờ tôi đang rõ ràng nhìn thấy anh đối xử không đúng đối với bạn tôi?”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt đầy sắc lạnh, đối diện với vẻ mặt điềm đạm nghiêm nghị của Phạm Thái Thiên, hướng về Triệu Diệp Nhi, hững hờ nói một câu, “Triệu Diệp Nhi, bạn của em nói tôi đối xử không đúng với em kìa? Có thật không?”
Triệu Diệp Nhi cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ không ổn, cô liền cầm lấy tay của Phạm Thái Thiên mà nói, “Không phải như anh nghĩ đâu Thái Thiên à, không có gì nghiêm trọng ở đây hết, chỉ là em có chuyện chưa giải quyết xong cho nên anh ấy mới….


“Chuyện chưa giải quyết xong là chuyện gì, không thể để đến ngày mai sao?”, Phạm Thái Thiên nghiêm túc nhìn cô nói, “Triệu Diệp Nhi, có phải Huỳnh Thị bọn họ đối xử với thực tập sinh bọn em không tốt hay không, em nói cho anh nghe đi…”
Triệu Diệp Nhi cảm thấy có chút đau lòng vì Phạm Thái Thiên bao giờ cũng lo lắng cho cô như vậy, nhưng lần này tuyệt đối cô không thể để anh vì cô mà đắc tội với Huỳnh Thanh Tuấn được, cô hướng về anh khổ sở giải thích, “Thật sự không có đâu, Thái Thiên à, em vẫn rất tốt, Huỳnh Thị cũng không có làm gì bọn em cả…”
“Vậy tại sao đã quá bảy giờ rồi mà tổng giám đốc của bọn họ còn đến đây kéo em đi làm việc, không những thế, chân của em thương tích như vậy mà vẫn phải đi làm cả hôm nay, Triệu Diệp Nhi, anh không hiểu?”, Phạm Thái Thiên vô cùng nghi vấn, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Diệp Nhi, giống như một người thầy đang chất vấn học trò của mình.

“Cậu không cần hiểu đâu Phạm Thái Thiên, cậu nên lo cho bản thân mình cho tốt là được rồi!” Huỳnh Thanh Tuấn cuối cùng cũng không nhịn nổi, hướng về phía Phạm Thái Thiên, nói một câu đầy sát khí, “Chuyện của tôi và Triệu Diệp Nhi, không đến lượt cậu quản!”

Phạm Thái Thiên càng nghe càng cảm thấy tên tổng giám đốc họ Huỳnh này quả thật là một người không nói lý lẽ, anh cảm thấy Triệu Diệp Nhi chắc chắn là đang bị anh ta ăn hiếp, nếu đã như vậy, anh lại càng không thể để Triệu Diệp Nhi đi với anh ta được.

“Tôi cảm thấy anh đang có hành vi bắt ép người khác!”, Phạm Thái Thiên đầy nghiêm túc nói, “Triệu Diệp Nhi, có anh ở đây, không cần sợ, cũng không cần đi với anh ta!”
Huỳnh Thanh Tuấn bật cười một tiếng, cảm thấy vô cùng nực cười, bao nhiêu lạnh lẽo đều đổ lên hết người của Phạm Thái Thiên, mang theo u ám, nhấn mạnh từng chữ của mình, “Cô ấy là tình nhân của tôi, không đi cùng tôi, chẳng lẽ lại đi với cậu?”
Phạm Thái Thiên hai mắt đầy ngỡ ngàng, không tin được những lời bản thân vừa nghe, anh trợn trừng mắt nhìn Triệu Diệp Nhi mà hỏi, “Diệp Nhi, rốt cuộc anh ta vừa nói cái gì vậy?”
Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy bàn tay Triệu Diệp Nhi đang bất động, kéo một cái, ôm cô sát lại thân mình, còn khoa trương khoác tay lên vai cô, khẳng định lại một lần nữa, “Tôi nói cô ấy chính là tình nhân của tôi, cậu nghe không hiểu sao?”
Phạm Thái Thiên dường như không nghe thấy câu nói của Huỳnh Thanh Tuấn, không ngừng hoang mang nhìn Triệu Diệp Nhi, kêu tên cô đầy nghi vấn, “Triệu Diệp Nhi?”
“Em sẽ nói vấn đề này sau, Phạm Thái Thiên, làm ơn đừng tranh cãi nữa…”, Triệu Diệp Nhi hai mắt không dám nhìn thẳng vào anh, “Em cầu xin anh đó, em không muốn đề cập đến vấn đề này ở đây bây giờ…”
Phạm Thái Thiên thở hắt ra một hơi, gật đầu coi như chấp nhận lời của cô, “Được… được, coi như anh không cần nghe lời của anh ta, bây giờ, em chỉ cần nói với anh, không muốn đi cùng anh ta nữa, anh liền mang em trở về!”
Bàn tay của Huỳnh Thanh Tuấn đột ngột siết chặt mấy ngón tay lạnh cóng của Triệu Diệp Nhi, ánh mắt đầy âm u gửi đến cô một lời ẩn ý, “Em nghe cậu ta nói rồi đó, nếu muốn, có thể ngay lập tức buông tay tôi mà đi với cậu ta…Tôi tuyệt đối không ngăn cản!”
Triệu Diệp Nhi bị khống chế trong cánh tay rắn chắc của Huỳnh Thanh Tuấn, cảm thấy bí bách không thể chịu nổi nữa, cô đẩy cánh tay của hắn ta ra, sau đó xoay người nói với Phạm Thái Thiên, “Em tự lo được cho bản thân, anh không cần lo cho em đâu!”, lời vừa dứt, cũng không thèm nhìn hai người đàn ông kia phản ứng như thế nào, lập tức cầm túi xách, bước thẳng về phía trước.


Bởi vì chân đang bị thương, cho nên tốc độ cũng không nhanh, chẳng mấy chốc đã bị mấy sải bước chân của Huỳnh Thanh Tuấn đuổi kịp, cô bị anh kéo giật về phía sau, đứng đối diện với ánh mắt xám xịt của anh.

“Triệu Diệp Nhi, thái độ của em như vậy là sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn tức đến nổi hai mắt cũng đỏ lên, anh không thể tin nổi, nhìn vẻ ngang ngược của cô mà chỉ trích, “Đáng lẽ người phải nổi giận ở đây phải là tôi mới đúng chứ? Thái độ của em như vậy là sao?”
“Ừ, đúng vậy đó, tôi chính là thứ người ngang ngược đó…”, Triệu Diệp Nhi cũng đầy bức bối trong lòng, không nể nhịn gì ở trước đám đông mà lớn tiếng với anh, “Tôi thích gì làm nấy đó, không coi anh ra gì đó, anh tính làm gì tôi chứ?”
“Em!” Huỳnh Thanh Tuấn chỉ tay về phía Triệu Diệp Nhi, nhìn gương mặt đầy thách thức của cô, cảm thấy kiên nhẫn cũng đã đạt đến cực điểm, anh không còn lời gì để nói, lập tức hai tay mạnh mẽ ôm lấy cô, nhấc bổng lên, vác trên vai, mặc cho cô quẫy đạp như thế nào, vẫn bước chân lạnh lùng đi đến ghế sau xe Roll Royce, ném cô vào đó, sau đó bản thân mình cũng ngồi bên cạnh cô.

“Trở về!”, hai từ mang theo phẫn ý ngập trời, tài xế A Tài cũng không dám chậm trễ, lập tức đạp ga xe, chiếc xe Roll Royce phóng đi như một mũi tên, chẳng mấy chốc đã đậu lại trước cổng biệt thự Huỳnh gia.

Xe vừa dừng lại, Huỳnh Thanh Tuấn liền bạo lực đá cửa xe một cái, sau đó từ bên trong lôi ra Triệu Diệp Nhi đang trong thái độ không chịu hợp tác, xềnh xệch kéo cô vào trong biệt thự.


“Bỏ tôi ra!”, Triệu Diệp Nhi tức tối kêu, phần vì tức giận bởi cách hành xử của Huỳnh Thanh Tuấn, phần vì chân của cô vì đi nhanh mà vô cùng đau nhức, giống như muốn lìa ra thành mấy khúc.

Huỳnh Thanh Tuấn vẫn không nhận ra tiếng kêu của cô là bởi vì đau đớn, vẫn lạnh lùng kéo tay cô đi qua đài phun nước ở giữa sân, tiến vào phòng khách của biệt thự, cảm giác giống như chưa bao giờ có một người phụ nữ dám khiêu khích sự chịu đựng của anh như cô, hết lần này đến lần khác vì người đàn ông khác mà lớn tiếng với anh.

“Huỳnh Thanh Tuấn…”, Triệu Diệp Nhi bị kéo đi đến muốn rụng chân, cảm giác không thể nào đi nổi nữa, nhưng cánh tay của Huỳnh Thanh Tuấn vẫn không hề có chút nào buông lỏng, vẫn ép cô đi về trước, cuối cùng, ngay ở tầng cấp bằng đá thạch cẩm trước cửa biệt thự, cô bị mất thăng bằng, ngã sầm xuống đất.

Huỳnh Thanh Tuân cũng cảm giác Triệu Diệp Nhi bị mất đà, muốn quay người đỡ cô, không ngờ không kịp, Triệu Diệp Nhi rốt cuộc ngã sõng soài, ngồi ở trên bậc cấp, không ngừng nhăn mặt nhăn mày kêu đau.

“Diệp Nhi, em không sao chứ…”, anh vừa mở miệng kêu tên cô một cái, không ngờ đã bị Triệu Diệp Nhi đẩy một cái, cô vô cùng hận thù nhìn anh, hét lớn đầy thương tâm, “Anh muốn hành hạ người khác như thế mới vui hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn bây giờ mới cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, anh mở miệng ra muốn xin lỗi một tiếng, đã thấy Triệu Diệp Nhi hùng hổ, lôi một chiếc giày cao gót ra khỏi chân, ném về phía anh, “Đồ độc ác nhà anh, nói mà không giữ lời, tôi thực sự hối hận vì lúc đó đồng ý làm tình nhân của anh!”
Huỳnh Thanh Tuấn bị mấy lời đả kích của Triệu Diệp Nhi làm cho đứng hình, anh quỳ một chân trên mặt đất, cảm giác giống như không có lời nào để biện hộ, một chiếc giày cao gót khác bay đến, anh cũng không thèm tránh, cứ để nó phi thẳng vào ngực mình, cũng không cảm thấy đau một chút nào.


Triệu Diệp Nhi cắn môi, vừa đau đớn vừa phẫn uất, cô chỉ thẳng mặt anh mà mắng, “Huỳnh Thanh Tuấn, sao anh lại im lặng, anh nói đi, tại sao anh lại đi nói với Phạm Thái Thiên chuyện mối quan hệ của chúng ta, tại sao tôi cảm thấy càng lúc càng lúc anh càng phá hủy đi những lời mà chúng ta giao kèo với nhau vậy hả?”
“Diệp Nhi, nếu em không cùng hắn ta thân mật như vậy, tôi cũng không có kích động đến như thế!”, Huỳnh Thanh Tuấn thở dài, não nề nói ra một câu trần tình.

“Anh nhìn thấy chúng tôi làm cái gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi hét lớn, vì quá tức tối mà nước mắt cũng đã chảy ra, “Cho dù anh nhìn thấy cái gì cũng không được biến thành loại người thất hứa như vậy, anh chỉ đang bao biện thôi!”
Huỳnh Thanh Tuấn thấy Triệu Diệp Nhi nói đến nước mắt cũng đã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, phòng tuyến trong anh đều sụp đổ từ giây phút này, anh cúi đầu, thực sự không biết nói cái gì để cứu vãn tình hình nữa.

Triệu Diệp Nhi nước mắt uất ức rơi ra, nghĩ đến có thể ban nãy Phạm Thái Thiên đã hiểu lầm cô như thế nào, cô càng nghĩ càng hận người đàn ông này, “Tại sao bây giờ tôi mới nhìn thấy những điểm này của anh chứ? Tôi ghét nhất chính là loại người tự cho bản thân mình là đúng! Nếu anh không có niềm tin với tôi như vậy, chúng ta liền kết thúc, không cần dằn vặt bản thân mình như vậy đâu! Tôi nghĩ anh cũng không mong muốn một mối quan hệ giống như thế này, có đúng không Huỳnh Thanh Tuấn?”
“Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại vấn đề giữa chúng ta, thực sự tôi bắt đầu sinh ra cảm giác không đúng rồi!”, lời này nói ra, Triệu Diệp Nhi nén lại cơn đau, vịn cửa đứng dậy, không thèm nhặt lại giày, đi hai chân trần cà nhắc trên sàn nhà lạnh lẽo, từng bước từng bước đi lên cầu thang xoắn ốc, đi đến phòng ngủ, sau đó đóng sầm lại cánh cửa.

Huỳnh Thanh Tuấn ngồi bệt ra giữa sàn nhà, thực sự bị những lời nói của Triệu Diệp Nhi làm cho vô cùng đau lòng, anh không ngừng suy nghĩ, thực sự ban đầu anh chỉ vì những cảm xúc bồng bột, muốn có một người phụ nữ như Triệu Diệp Nhi ở bên cạnh mình để mua vui, nhưng bây giờ chính anh cũng không biết những điều đó có còn như ban đầu hay không?
Vì càng lúc càng ở bên cô, anh lại càng sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu cô làm riêng, muốn cô mãi mãi chỉ ở bên cạnh anh mà thôi, cho dù anh biết rằng cô không thích những điều đó, nhưng anh vẫn cố chấp làm, bởi vì anh không kiềm chế được bản thân, Huỳnh Thanh Tuấn, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận