Tiếng nhạc khiêu vũ bên ngoài cũng đã kết thúc, Huỳnh Thanh Tuấn đỡ lấy eo của Triệu Diệp Nhi, âm trầm hỏi:
“Có thể đi được chưa, Triệu thực tập sinh?”
Triệu Diệp Nhi nhìn ánh mắt đầy thâm tình của anh, đang không biết phải trả lời như thế nào, thì đột nhiên nhận ra đang có người tiến về phía họ.
“Không phải là Huỳnh tổng hay sao?”
Hiệu trưởng Lê tiến đến chỗ Huỳnh Thanh Tuấn, dùng giọng điệu rất thân tình để chào hỏi, còn bắt tay nồng nhiệt với anh:
“Huỳnh tổng đến chỗ chúng tôi tham quan, tại sao lại không báo trước để chúng tôi còn chuẩn bị tiếp đón…”
Huỳnh Thanh Tuấn nở nụ cười khách sáo, bắt tay với ông ta, đáp lời:
“Tôi chỉ là nghe Triệu thực tập sinh thông báo hôm nay đại học X mở tiệc kỉ niệm cho sinh viên, tiện đường ghé qua ôn lại chút kỉ niệm thời sinh viên mà thôi, không cần rình rang như vậy…”
Lê Văn Tấn cười khà khà, giả lả nói:
“Sao có thể như thế được, cũng nhờ Huỳnh tổng chiếu cố đến chúng tôi, tạo điều kiện cho không ít sinh viên được gia nhập Huỳnh Thị danh tiếng ngút trời, anh chính là khách quý của đại học X, không tiếp đón nồng hậu không được!”
Nói rồi, ông ta gọi thư kí rót rượu ra ly, đưa cho Huỳnh Thanh Tuấn:
“Anh đã đến đây, chính là niềm vinh hạnh lớn của Lê Văn Tấn tôi rồi…”
Huỳnh Thanh Tuấn bị mời rượu, đương nhiên không còn cách nào, cũng phải cầm lấy, tiếp chuyện với ông ta và một vài quan chức của đại học X nữa.
Triệu Diệp Nhi biết ý, liền lui về phía sau, không có tâm trạng đứng ở đó nghe đám đàn ông nói chuyện đại sự, cô tiến về một chỗ trống, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Hà Thảo Ly, không biết người bạn này ở đâu, hay là đã kiếm được đối tượng tốt để vui vẻ khiêu vũ rồi nữa.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, Triệu Diệp Nhi vẫn không thể nhìn thấy cô ấy, mà đột nhiên, lại phát hiện ra một bóng dáng khác khiến cô có chút đứng hình.
Phạm Thái Thiên đứng ở một góc tối, dường như cách biệt với đám đông, ánh mắt anh chứa đầy buồn bã và đau thương nhìn về một phía, giống như vừa trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng vậy.
Hướng theo ánh mắt của anh, đó là hình ảnh Lê Mỹ Nhung đang cụng ly vui vẻ cùng với đám bạn của mình, nụ cười của cô ta vẫn chói lọi như vậy, dường như chưa bao giờ vì ai mà vụt tắt, mà thế giới của cô ta cũng giống như không cần có Phạm Thái Thiên vậy.
Triệu Diệp Nhi toàn thân giống như cũng bất giác bị ai châm lửa, đầy lo lắng nhìn về phía anh, lại nhìn thấy cảnh anh uống rượu trên bàn không ngừng, uống từ ly này đến ly khác, một người bạn tiến đến ngăn anh ấy lại, Phạm Thái Thiên cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục uống bán sống bán chết.
Triệu Diệp Nhi không thể tin nổi, người đàn ông ấy tại sao lại cư xử như vậy chứ?
Phạm Thái Thiên dường như rất đau khổ, anh đặt chai rượu rỗng xuống trên bàn, sau đó một mình đi ra khỏi hội trường, bạn bè ngăn lại anh cũng không nghe.
Triệu Diệp Nhi đứng ở phía xa, đương nhiên không chịu được, lập tức nhấc váy lên, đi về hướng mà Phạm Thái Thiên vừa đi khỏi, càng đi càng lo lắng.
Bên ngoài hội trường buổi tiệc, ánh đèn không còn rực rỡ và chói lóa, chỉ còn lại một chút ít ánh sáng tỏa ra từ những chiếc đèn đường trong sân trường, cùng với ánh trăng hiu quạnh, tiếng nhạc càng lúc càng nhỏ dần, Triệu Diệp Nhi đi trong hoang mang, hai mắt không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm Phạm Thái Thiên.
“Anh Thái Thiên…”
Triệu Diệp Nhi kêu lên mấy tiếng, sân trường vắng lặng không có ai, bởi vì mọi người đều đã tập trung ở sảnh tiệc, cô ánh mắt mông lung, một cảm giác bất an ùa vào da thịt, phía trước chính là sân vườn trước cửa thư viện, cô tự nhớ lại, không phải Phạm Thái Thiên đã đi về phía này hay sao.
“A..”
Triệu Diệp Nhi không khỏi kêu lên một tiếng, bởi vì vừa có một bóng trắng xuất hiện trước mặt cô, cô còn tưởng đó là ma cỏ gì, không ngờ mở mắt nhìn lại, mới phát hiện đó chính là Phạm Thái Thiên.
Anh ngồi trên ghế đá trong vườn trường, dưới ánh đèn mờ mờ, còn cầm một chai rượu trong tay, dường như còn không nhìn thấy Triệu Diệp Nhi vừa mới đến.
“Anh Thái Thiên, tại sao anh lại uống nhiều như vậy?”
Triệu Diệp Nhi tiến đến ngồi bên cạnh cô, không khỏi sốt sắng kêu lên.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cô vừa nói vừa lau mồ hôi cho anh, cảm thấy cả người anh đều nóng lên như lửa đốt, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Phạm Thái Thiên hai mắt mơ hồ, ngước lên nhìn gương mặt của Triệu Diệp Nhi, dường như cảm giác có gì đó không đúng, anh liền gạt tay cô ra, lạnh lùng nói:
“Em để anh yên, mau đi đi…”
Triệu Diệp Nhi hai mắt không thể tin nổi, từ trước đến nay cho dù tức giận, Phạm Thái Thiên cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói với cô, chứ đừng nói đến quát nạt cô, anh vốn dĩ không phải là loại người như vậy:
“Anh Thiên, tại sao anh lại ra nông nỗi này chứ, có chuyện gì, cũng có thể từ từ giải quyết, tại sao lại uống đến bết bát như vậy chứ?”
“Anh nói em mau tránh ra, Triệu Diệp Nhi à, bây giờ anh không có khả năng kiềm chế bản thân mình, em mau đi đi!”
Phạm Thái Thiên ôm đầu, lớn tiếng nói với Triệu Diệp Nhi, đến cả nhìn thẳng vào mắt của cô, anh cũng không dám, bởi vì anh biết bản thân anh hiện tại vô cùng tồi tàn, anh không muốn cô nhìn thấy những điều tệ mạt về anh như thế này.
Triệu Diệp Nhi không hiểu ý của Phạm Thái Thiên, lại càng kiên quyết mà đáp:
“Anh không nói rõ anh đã gặp phải chuyện gì, em sẽ không đi! Thái Thiên, chúng ta là bạn, anh quên rồi sao? Em nhìn anh như vậy, trong lòng em có thể chịu nổi hay sao?”
Phạm Thái Thiên nghe xong, bất giác cười một tiếng đầy mỉa mai, xen lẫn sự bất lực khốn cùng.
“Nói ra thì sẽ giải quyết được gì sao? Không có, Diệp Nhi à…”
Anh cầm lấy chai rượu mà uống ừng ực, uống đến cổ họng chuyển động dữ dội.
Triệu Diệp Nhi giật lấy chai rượu vào tay mình, còn nắm cổ áo anh, tức tối nói, “Anh đừng có uống nữa có được không? Anh thực sự muốn chết rồi có đúng không? Vì cô ta mà anh trở thành loại người như thế này?”
Phạm Thái Thiên một mực giành lại chai rượu trong tay cô, giành lại được rồi, anh lại uống ừng ực như sắp chết khát.
Anh uống nhiều đến thần hồn điên đảo, hai mắt mơ mơ màng màng, nhìn Triệu Diệp Nhi ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy có chút quái lạ, đôi mắt ấy, bờ môi ấy, thậm chí khuôn mặt ấy, tại sao lại giống Lê Mỹ Nhung đến vậy.
Anh cầm lấy cổ tay của cô, tha thiết gọi một tiếng:
“Mỹ Nhung, anh thực sự không có điên, anh chỉ không muốn xa em…”
Triệu Diệp Nhi rơi một giọt nước mắt, chua chát cười một tiếng, đến rốt cuộc trong mắt anh cũng chỉ có Lê Mỹ Nhung mà thôi, cô hoàn toàn thất vọng, gỡ bàn tay của anh ra khỏi tay mình:
“Phạm Thái Thiên, anh say quá rồi…”
“Không, Mỹ Nhung, đừng bỏ anh..”
Phạm Thái Thiên bị men say làm chủ, anh đột nhiên trở nên hung dữ, cầm cứng ngắc cổ tay của cô, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.
“Thái Thiên, anh mau bình tĩnh lại, anh định làm gì vậy chứ?”, Triệu Diệp Nhi hoảng sợ kêu lên, ôm lấy thân thể.
Nhưng bây giờ, trong mắt của Phạm Thái Thiên tuyệt nhiên chỉ còn hình ảnh của một Lê Mỹ Nhung mà thôi, anh từ từ tiến đến, ánh mắt đầy bi thảm, trực tiếp đẩy Triệu Diệp Nhi ra, đè lên người cô, vô cùng đau đớn mà gọi:
“Mỹ Nhung..
đừng rời xa anh…”
Triệu Diệp Nhi bị dọa sợ, liền vùng vẫy đẩy anh ra, nhưng cô càng giãy giụa, Phạm Thái Thiên lại càng đè mạnh xuống, dường như chưa bao giờ, cô nhìn thấy một hình ảnh Phạm Thái Thiên bạo lực như vậy.
Phạm Thái Thiên đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, nỗi tuyệt vọng trong anh đã chiếm lấy mọi giác quan, anh chặn lại hai tay đang giằng co của Triệu Diệp Nhi, đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Triệu Diệp Nhi cả người giật bắn, nước mắt cũng chảy ra, không ngừng giãy đạp hai chân, tránh né nụ hôn kia, kêu gào thảm thiết:
“Đừng mà, Thái Thiên, anh không thể làm như vậy được… Aaaaa…”
***
Ly rượu đột nhiên trong lơ đễnh rơi xuống đất, Huỳnh Thanh Tuấn giống như sực tỉnh, cảm giác có chút hoang mang, nói chuyện xã giao một lúc, nhìn lại liền phát hiện Triệu Diệp Nhi đột nhiên đã đi đâu mất, anh tìm nãy giờ trong buổi tiệc vẫn không thấy cô.
Một bàn tay nõn nà cầm lên ly rượu rơi ở dưới đất, đặt lên bàn lớn, sau đó người đó hướng về phía Huỳnh Thanh Tuấn mà nói, “Ly rượu xinh đẹp như vậy, không nên bỏ phí…”
Người mới đến là một cô gái xinh đẹp, tên gọi Trần Hồng Ngọc, chính là bạn thân của Lê Mỹ Nhung, người ban nãy đã cố ý làm đổ rượu lên áo của Triệu Diệp Nhi, cô ta nhìn thấy Huỳnh Thanh Tuấn đứng một mình, liền nhanh chóng tiếp cận.
“Em tên là Hồng Ngọc, chính là sinh viên cùng khoa với Triệu Diệp Nhi…”
Cô ta nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, đầy thâm ý, ưỡn ẹo thân hình bốc lửa áp sát anh, “Được gặp anh hôm nay quả là vinh dự mà…”
Huỳnh Thanh Tuấn chỉ cười một cái lấy lệ, nhã nhặn đáp:
“Ừm, chào cô, không biết cô nãy giờ có nhìn thấy Triệu Diệp Nhi đã đi đâu hay không?”
Trần Hồng Ngọc đung đưa ly rượu trong tay, cười xinh đẹp đáp:
“Hình như ban nãy em nhìn thấy bạn ấy đi phía sau thủ thư Phạm, hai người đó vốn dĩ tình cảm khó nói lắm, đều đã có ý chung nhân mà cứ dây dưa với nhau như vậy, anh thấy có đáng nghi hay không?”
Cô ta thâm tình cầm lấy tay của Huỳnh Thanh Tuấn uyển chuyển mở lời:
“Em vẫn cứ thấy bạn học Triệu không có xứng đáng với tổng giám đốc Huỳnh đâu…”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe đến Triệu Diệp Nhi cùng Phạm Thái Thiên đi cùng nhau, hai mắt bỗng chốc tối sầm lại, nghiêm túc nhìn Trần Hồng Ngọc hỏi lại, “Bọn họ đã đi về phía nào?”
Trần Hồng Ngọc có chút giật mình trước thái độ sốt sắng của anh, nhưng vẫn vui vẻ trả lời:
“Em nhìn thấy bọn họ đi về phía vườn hoa của trường, một trước một sau, mờ ám lắm…”,
Nói xong cô ta lại bĩu môi:
“Mà em thiết nghĩ, anh cất công đi tìm bạn ấy làm gì chứ? Người như anh, búng tay một cái, không phải sẽ có hàng ngàn bông hoa khác còn xinh đẹp hơn xuất hiện trước mặt hay sao?”
Cô ta nói xong, muốn chạm vào ngực của Huỳnh Thanh Tuấn một cái.
Không ngờ Huỳnh Thanh Tuấn đã ngăn bàn tay của cô ta lại, rồi trực tiếp xoay người bỏ đi, trước ánh mắt ngỡ ngàng không cam tâm của người đẹp.