Lư Gia trấn vốn không gọi là Lư Gia trấn, Tô Gia trấn cũng vốn không gọi là Tô Gia trấn.
Do mấy năm trước oan án của Lư Đông Ly được rửa sạch, Lư Tô hai nhà được triều đình hậu đãi gấp bội, hai tộc có không ít người bởi vậy được công danh, có chức quan, tuy nói phần lớn đều chỉ là chức suông, nhưng nhất nhất liệt kê, cũng đủ để làm rạng rỡ tổ tông.
Nhân tiện, hai trấn cũ trăm năm liền nhau này, tên cũng được ngự ban đổi thành họ của hai gia tộc này.
Cả trấn Lư Gia cấp cao nhất, kỳ thật phải là quả phụ Tô Uyển Trinh của Lư Đông Ly.
Nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình đặc chỉ khâm phong.
Chẳng qua bởi vì nàng là một nữ tử, lại là quả phụ, sau khi hồi hương, chỉ một lòng đóng cửa dạy con đọc sách, rất ít lộ diện, cho nên người uy vọng cao nhất, quyền lực lớn nhất trấn Lư Gia, mọi việc đều có thể một lời mà quyết, lại là tộc trưởng tộc Lư thị hiện giờ, tuổi đã ngoài bảy mươi, Lư Tư Lân Lư lão gia tử.
Vị lão thái gia này đọc nhiều thi thư, vai vế rất cao, ngay cả Lư Đông Ly cũng phải gọi ông ta một tiếng tam thúc công.
Hiện giờ được triều đình ân phong, có cái chức suông tam phẩm, xem như là người hiển hách nhất Lư gia.
Chỉ là hiện tại, vị lão nhân gia đức cao vọng trọng, quan viên bản quận nhậm chức đều tất phải tự mình đến gặp này, ôm chặt trọng chất tôn nhi trong lòng, chỉ run lẩy bẩy.
Từ hơn một tháng trước, Tô Uyển Trinh bỗng nhiên bệnh nặng liệt giường, hết thảy liền rối loạn cả.
Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm đương triều bệnh nặng, trăm dược vô hiệu.
Quan địa phương không dám chậm trễ, lập tức báo lên triều đình, cơ hồ không mảy may trì hoãn, cả Triệu quốc nơi nơi treo đầy cáo thị cần y.
Ngay sau đó mấy chục sứ giả trong cung liền vào ở ngay Lư phủ.
Trong những người này, có nam có nữ có già có trẻ, nghe nói không phải Thái y, chính là những cung nhân cực có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Họ mang theo hàng loạt dược vật trân quý ngự ban nghe nói là có thể làm người chết sống lại xương trắng sinh thịt, còn có thánh chỉ của Hoàng đế đến trông nom Lư phu nhân.
Vừa đến Lư gia, họ lập tức khống chế khu viện Tô Uyển Trinh ở, sau khi Thái y chẩn trị cho Tô Uyển Trinh, nói đây là bệnh hiểm nghèo cực nghiêm trọng, mà còn có khả năng truyền nhiễm, thế là phong tỏa ngay nội viện.
Hạ nhân bên cạnh Tô Uyển Trinh đều bị đuổi đi, tất cả việc chăm sóc đều do những người này tiếp nhận.
Ngay cả người trong Lư phủ muốn đi thăm hỏi, cũng chỉ có thể trong khoảng thời gian ngắn quy định, và được họ cho phép, mới có thể xa xa thoáng nhìn Tô Uyển Trinh bệnh nặng một cái.
Lão thái gia trải hết tình đời, mấy bận phong ba, láng máng phát giác sự tình có hơi không đúng.
Nhưng vô luận thế nào, đối với người Lư gia từng gặp phải khổ nạn như địa ngục mà nói, đây đến từ ý tốt của Hoàng đế, họ không thể có gì không biết điều, không thể có bất cứ kháng cự nào.
Lão thái gia dằn xuống nghi ngờ trong lòng, toàn lực phối hợp với sứ giả trong cung, cũng áp chế tất cả chỉ trích trong tộc.
Nghiêm lệnh bất cứ ai đều không thể đem bệnh tình cụ thể của Tô Uyển Trinh truyền ra ngoài.
Đương nhiên, lão thái gia cũng có sự kiên trì của chính mình.
Đó là ông ta liều chết giữ trọng chất nhi Lư Anh Nhược nhỏ xíu kia bên cạnh, sứ giả trong cung mấy phiên muốn đón đi chăm sóc, đều bị vị lão nhân này nghiêm nghị cự tuyệt.
Tuy nói là mẫu tử liền tâm, nhưng ác tật của nàng dâu của chất tôn đã có thể truyền nhiễm, sao có thể để tiểu tôn nhi mạo hiểm như vậy? Tuy rằng Uyển Trinh nhất định nhớ con, nhưng nàng cũng sẽ không nguyện ý để Đông Ly thân dưới cửu tuyền có nỗi nguy hiểm tuyệt hậu chứ? Xin các vị chuyên tâm chăm sóc Uyển Trinh là được.
Hài tử này, cứ do người Lư gia chúng ta dẫn theo là được rồi.
Ông ta tuổi tác lớn, uy vọng cao, lại là tộc trưởng Lư gia, có chức quan tam phẩm, râu tóc bạc trắng, nói đến chỗ xúc động, lại lệ rơi đầy mặt.
Ông ta chiếm chết một chữ lý, cho dù Triệu vương đích thân tới, đối mặt với tình hình kiểu này, trừ phi trở mặt, thật sự chẳng có lý do gì để kiên quyết cướp tiểu hài tử mới bảy tám tuổi của người ta đi từ trong lòng thân nhân.
Cuối cùng đám sứ giả đến từ trong cung kia chỉ đành hết cách mà từ bỏ.
Mà hiện tại, sự thật chứng minh, lúc trước kiên trì giữ lại trọng chất tôn nhi tuyệt đối là chính xác.
Đám cung sứ kia, quả nhiên không có hảo tâm gì!
Sau khi họ khống chế khu viện của Tô Uyển Trinh, ngăn cách mọi người Lư thị, lại phái người tiếp quản công tác trông coi mấy cửa ngõ đại trạch môn Lư gia, còn trường kỳ đóng ở mấy chỗ cao cao trên đại tửu lâu đại khách trạch ngoài Lư phủ, có thể vừa nhìn là thấy toàn bộ phòng ốc Lư phủ, lý do là phòng ngừa có kẻ đục nước béo cò, thừa loạn lấy danh nghĩa trị bệnh cứu người ra vào Lư phủ tác loạn gì đó.
Mà trên thực tế, tất cả danh y yết bảng tới cửa đều bị họ nhều lần vặn hỏi rõ ràng, nào có cơ hội đục nước béo cò?
Chẳng qua, họ làm việc rất bí ẩn cẩn thận, tuyệt không rêu rao, mà Lư phủ đại trạch rộng, chân chính phụ trách quản lý đều là mấy người cực có thể diện uy vọng trong dòng họ, chỉ cần họ ngậm miệng không nói gì, tộc nhân Lư thị khác lại có thể nhìn ra điều gì cổ quái.
Dù sao nếu ác tật của Tô Uyển Trinh quả thật có khả năng truyền nhiễm, sứ giả trong cung ngoài mặt cẩn thận đủ điều, cũng có thể nói thông được.
Lư lão thái gia không biết những người này rốt cuộc muốn làm gì, cũng không định đi tra hỏi cho rõ ràng.
Chuyện trên đời, rất nhiều thời điểm, thông minh không bằng hồ đồ.
Ông ta chỉ hy vọng, vô luận mục đích của những người này là gì, sớm ngày đạt thành, sớm ngày rời khỏi, sớm ngày trả Lư phủ sự thanh tĩnh tự tại.
Nhưng mà, thế giới này, thất vọng vĩnh viễn đều đến dễ dàng hơn nhiều hy vọng.
Ông ta không đợi được những người đó rời đi.
Ông ta đợi được chính là một đêm này, thình lình từ trung tâm, truyền đến tiếng hô giết.
Thanh âm kia đến quá đột ngột, vàng sắt vang lên, kinh tâm động phách, kêu khóc thê lương, chấn tâm phách người.
Giống như có một trường sát phạt tranh đấu kinh hiểm tột cùng, khủng bố tột cùng đã triển khai, rồi lại trong nháy mắt, vạn vật lặng thinh, không nghe tiếng động.
Lão thái gia run rẩy rời giường, vừa an ủi Tiểu Anh Nhược mấy ngày nay vẫn sống cùng mình, vừa gọi lớn: “Người tới, xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân cũng mù tịt: “Không rõ lắm, hình như là bên trong có người đang đánh nhau, nhưng thoáng cái đã không còn tiếng động, có lẽ không còn đánh nữa…”
Lão thái gia giậm chân gầm lên: “Thứ đồ khốn nạn! Mau đi tìm hiểu xem đó rốt cuộc là viện nào cho ta?”
Kỳ thật không cần tìm hiểu, ông ta cảm giác được rõ ràng, thanh âm kia, hẳn là từ trong viện của Tô Uyển Trinh truyền đến, chỉ là chung quy tâm tồn may mắn, nếu thật sự là khu viện đó, hiện giờ bỗng nhiên không còn âm thanh, chẳng phải nói, mấy chục người ra từ trong cung ở nơi đó, toàn bộ đã…
Trong lòng đang khẩn trương, gian ngoài lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của hạ nhân, rồi sau đó, cả đại môn nổ tung thành bốn năm miếng, Lý đại nhân nhã nhã nhặn nhặn gọi là Ngự y trong cung, đến trị bệnh cho Tô Uyển Trinh kia, hiện giờ mình đầy máu tươi, vẻ mặt dữ tợn bổ đến!
Mắt hắn nhìn chòng chọc hài tử lão thái gia trong lúc hoảng sợ đang bảo vệ sau người, như ác lang nhìn thịt tươi, lại như người chết đuối nhìn một chiếc phao cuối cùng.
Lực lượng của lão nhân căn bản không thể bảo vệ được đứa trẻ hoảng sợ.
Trong tiếng thét chói tai của hài tử, Lý thái y kia đã kéo người vào lòng, đưa tay bóp cần cổ nhỏ xíu mà mềm mại kia, ánh mắt khủng hoảng mà hung ác nhìn bốn phía, vừa xông ra ngoài, miệng vừa kêu to điên cuồng: “Không được giết người của ta nữa, các ngươi dừng tay hết cho ta.
Ta biết các ngươi là ai! Nếu không dừng tay, ta sẽ giết…”
Thanh âm bỗng ngừng bặt, lão thái gia tay chân mềm nhũn lảo đảo chạy ra ngoài, không nhìn người hầu ngã ngay đơ dưới đất một thoáng, xông thẳng ra ngoài cửa, lại thấy dưới trăng sao, Lý thái y kia nằm sõng soài dưới đất, mà thủ cấp thì đã lăn ra mấy bước.
Trọng chất tôn nhi tâm can bảo bối kia đang được một người lạ ôm trong lòng, mắt bị người nọ lấy một tư thế cực dịu dàng che lại, không nhìn thấy huyết *** khủng bố này.
Cách khá xa, lão nhân lại hoa mắt, không nhìn rõ khuôn mặt người nọ, chỉ nhận ra đêm tối như vậy, người nọ bạch y sáng chói, trở thành sự tồn tại lóa mắt nhất trong bóng tối.
Người nọ ánh mắt thản nhiên, nhìn nhìn miếng ngọc bội nhiều năm qua vẫn đeo trước ngực hài tử, vẻ tươi cười trên mặt cực ôn hòa, ngữ khí nói chuyện cũng ôn nhu dị thường: “Tiểu Nhược ngoan, đừng sợ, không sao rồi.
Gọi thúc thúc, ngoan, gọi ta một tiếng thúc thúc, ta dẫn con đi gặp mẫu thân.”
Hài tử bảy tám tuổi đã hơi hiểu chuyện, biết tình hình đêm nay không thích hợp, người chợt đến này cũng cực kỳ xa lạ.
Chỉ là, tiểu hài tử nào không yêu mẹ.
Bởi vì mẫu thân sinh bệnh, trong ngoài cách tuyệt, nó không được phép đi thăm, ngày ngày khóc lóc ồn ào cũng chẳng cách nào khiến những trưởng bối sủng ái mình trong gia tộc này mềm lòng.
Lúc này vừa nghe nói có thể gặp mẹ, lập tức quên sạch tất cả sợ hãi, ngẩng đầu dứt khoát gọi một tiếng: “Thúc thúc.”
Người nọ buông tiếng cười dài, vang vọng mây trời, quay người ôm đứa trẻ bước đến nơi sâu trong trạch viện.
Lão thái gia ngơ ngác nhìn, muốn hô hoán, lại không phát ra tiếng, muốn ngăn trở, lại cảm thấy tay chân bủn rủn, không thể động đậy.
Người nọ từ đầu chí cuối, thậm chí chưa hề nhìn qua bên này một thoáng, nói một câu, lại tự tự nhiên nhiên có một cỗ uy thế bức tới, khiến vị lão nhân dám kháng cung sứ để bảo vệ trọng chất tôn nhi nhà mình này, từ đầu chí cuối chẳng thể có một chút xíu hành động ngăn chặn.
Ông ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn người nọ cứ thế dẫn đi huyết mạch duy nhất Lư Đông Ly lưu lại nhân gian, dẫn đi chỗ dựa lớn nhất của Lư thị tông tộc mai sau.
Không lâu sau, bốn phương tám hướng bỗng nhiên vang lên tiếng thanh la chói tai, gõ một hồi kinh thiên động địa, cho dù là người ngủ say như chết, chưa bị trận rối loạn cực ngắn ban đầu kia đánh thức, lúc này cũng phải tỉnh lại toàn bộ.
Mà sau tiếng thanh la, lại là tiếng hô to cực vang dội: “Anh hùng Thương Thiên trại đặc biệt đến cầu tài, không có ý đả thương người! Cả trấn trên dưới, không cần nhiễu loạn! Trộm đạo chúng ta cũng có câu, chỉ lấy của phú hộ lắm tiền, tuyệt không bóc lột bách tính cùng khổ, các nhà các hộ, cứ việc đóng chặt cửa nẻo, an tâm chờ đợi, trong một hai ngày, chúng ta tất tự tan đi.
Nhưng nếu như có người cả gan mật báo, phản kháng lộn xộn, thì đừng trách chúng ta thủ hạ vô tình!”
Trước sau trái phải, nhất thời không biết có bao nhiêu thanh âm đang hô cùng một nội dung, phối hợp với tiếng thanh la, xa xa đi đến các phương hướng trong toàn trấn.
Lão thái gia tay chân lạnh ngắt đứng đực ra trong viện, chẳng bao lâu nghe bên ngoài rối loạn, mười mấy con em tông tộc quần áo không chỉnh sắc mặt hoảng sợ lao vào: “Thúc công, xảy ra đại sự rồi, cường đạo ở lại trong nhà chúng ta, giờ phải làm sao đây?”
Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, ba hồn không thấy sáu phách mà nói mấy lời nội dung tương đồng.
Lão thái gia chỉ ngây người nghe, rồi lại thấy chỗ cửa viện phía trước, tiến lên ba người hắc y, tay cầm đao bén, lập tức ép tiếng kêu la cả viện lặng thinh.
Một cường đạo cười cười, lại rất quy củ mà hành lễ: “Thật ngại quá, đã quấy nhiễu các vị.
Xin yên tâm, chúng ta tuy là nhân vật lục lâm, cũng biết kính trọng trung thần nghĩa sĩ.
Các vị đã là tộc nhân của Lư nguyên soái, chúng ta tất nhiên không dám mạo phạm.
Chúng ta cũng thật sự là nghèo đến khó sống, nghe nói trấn Lư Gia thường được triều đình ban thưởng, lại được ân điển miễn thuế, giàu có cực kỳ, bèn đến kiếm một khoản nhỏ.
Một hai ngày này, chúng ta chỉ ra vào các nhà giàu trong trấn, lấy mấy thứ đáng giá rồi đi, tuyệt không tùy ý đả thương người.
Nếu như có đệ tử của chúng ta không giữ quy củ, vũ nhục nữ tử, sát hại bách tính, các vị cứ việc đến nói cho ba vị đương gia chúng ta biết, Thương Thiên trại ta tất cho các vị một công đạo.
Còn hiện tại, xin các vị phối hợp một chút, không có việc thì đừng đi loạn làm bậy, đương nhiên, mọi người nếu như nhớ thân nhân, muốn đến thăm vợ con, thúc thúc bá bá, chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép giam giữ ai.
Chỉ là phải báo cho huynh đệ của chúng ta, nghe an bài của chúng ta mới có thể đi lại, hiện nay, xin lão tiên sinh cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta có mấy huynh đệ ở đây trông, mọi người có cần gì, cứ việc phân phó họ là được.”
Mọi người không ai ngờ được, một đám thổ phỉ thình lình chui ra lại khách khí nói đạo lý dễ nói chuyện như vậy.
Nhất thời lại ngây ngẩn hết cả..