Phong Vân Tế Hội FULL


Trương Mẫn Hân rất hiếu kỳ Khinh Trần và Kính Tiết hai người này rốt cuộc sẽ làm nên trò trống gì.

Ngô Vũ nghĩ nghĩ, mới nói: “Sở quốc hiện tại lại vừa vặn thích hợp lợi dụng các lộ chư hầu để đạt thành cân bằng trên triều đường, chế hành vương quyền.

Ngay cả sau khi Tần Húc Phi rời đi, Khinh Trần có thể dùng uy tín và cường quyền của cậu ta để khống chế cục diện, tương lai chậm rãi phát triển thành na ná chế độ quý tộc nghị chính đó cũng không phải là không có khả năng.

Về phần Kính Tiết, cậu ta ở Triệu quốc có được thương mạch và nhân mạch giang hồ lớn như vậy, sau khi chỉnh hợp hai loại này, lợi dụng vũ lực để bảo đảm sự an toàn của thương nhân, vượt qua thời kỳ nhỏ yếu ban đầu, lại lợi dụng lực lượng của thương nhân để chế hành triều đình, tìm kiếm người phát ngôn giữa trường quyền lực, chế hành người thượng vị, cũng là đường phát triển rất thuận lợi, chỉ là…”
Trương Mẫn Hân cười: “Đúng vậy, Phương Khinh Trần vừa chết, Sở quốc tất nhiên sẽ có một vòng tẩy bài mới, người thắng lợi cuối cùng, sẽ xác lập hoàng quyền mới.

Mà cục diện của Phong Kính Tiết bên kia cũng không ổn định, nếu có cậu ta, người ta không thể nổi sóng, nhưng chờ cậu ta không còn…”
Cô nàng hơi ác ý mà nhìn từng màn hình trước mắt, từng trường nhân thế biến ảo, hồng trần đổi thay bên trong: “Cho nên, những điều họ kỳ vọng đó, cuối cùng đều chỉ có thể là bọt nước.

Những thứ thuần lấy lực lượng cá nhân của họ mà liều lĩnh thúc đẩy, rời khỏi họ thì không còn chỗ dựa.

Chẳng qua, nếu nói gieo mầm, ảnh hưởng một số hậu nhân, cũng vị tất không được.”
Ngô Vũ cũng ngưng mắt nhìn mỗi một học trò trong màn hình, mỉm cười nói: “Thế thì sao.

Họ vốn chính là thuần vì tâm tư trút giận càng sâu, lúc có thể tại thế, ức chế hoàng quyền, đạt thành mục đích là đủ.

Sau khi chết, đâu quan tâm nước lũ ngập trời.”
Mọi người bất giác cùng bật cười.

Ôi, nói trắng ra, đám người trong Tiểu Lâu họ đây, chẳng qua là một đám học sinh chưa chân chính thành niên thôi.

Vai Chúa cứu thế thánh nhân nọ kia, vốn chẳng thích hợp để họ đóng.

“Nực cười! Khinh người quá đáng!”
Theo một tiếng gầm phẫn nộ, tất cả công văn bút nghiên trên ngự án, đều bị hất rơi xuống đất.

Ngoài ngự thư phòng, đám thái giám đang trực nhìn nhau nơm nớp lo sợ, trong lòng vô cùng vui mừng vì thông lệ mỗi lần Lục tiên sinh đến mật đàm với Hoàng đế, họ sẽ bị đuổi ra.
Trong thư phòng, Lục Trạch Vi trầm mặc ngồi xổm xuống, nhất nhất nhặt những tờ giấy rơi vãi đầy đất lên, ánh mắt thản nhiên đảo qua nghiên mực và đồ chặn giấy bằng ngọc vốn giá trị xa xỉ, hiện giờ đều vỡ thành mấy mảnh.

Cuối cùng nhịn không được hơi thở dài một tiếng.
Quả thật là nhà dột mưa suốt đêm, gần đây chẳng có chuyện gì hài lòng.
Đầu tiên là hai tháng trước, kế hoạch bắt Lư Đông Ly vốn mười phần chắc chín kia bị phá hủy triệt để, người phái ra tử thương gần hết, mẫu tử Tô Uyển Trinh hành tung không rõ.

Triệu vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải con cháu Lư gia đột nhiên du học tứ phương hàng loạt, tứ tán các nơi, không chừng y thực sự sẽ trong cơn giận dữ phái đại nội cao thủ đi giết cả nhà.
Đương nhiên, y cuối cùng không làm như vậy, cũng là bởi vì Lục Trạch Vi khuyên giải.

Bất kể những thân nhân này đối với Lư Đông Ly rốt cuộc còn bao nhiêu khả năng kiềm chế, chỉ cần một ngày chưa triệt để trở mặt, giữ họ lại, một ngày còn có đường xoay sở.

Huống chi người Lư gia đều rất thức thời, nhao nhao từ đi quan chức thực khuyết, cũng không chướng mắt Hoàng đế y.
Triệu vương vốn là người khôn khéo, xưa nay lại muốn thành tựu một phen đại nghiệp, cường quốc phú dân, hành sự cũng chẳng dám không kiêng nể gì, luôn lo trái tính phải, hơi ác khí này, chung quy đã nuốt xuống.

Chẳng qua y một mặt mỉm cười hạ chiếu trấn an Lư gia, một mặt lấy thế lôi đình hạ mật chỉ, khi dốc sức cả nước để tìm kiếm gia đình Lư Đông Ly, vẫn rất cho rằng hơi này rất nhanh chóng có thể tìm được chính chủ để trút.
Cho dù Lư Đông Ly có cao nhân tương trợ, nhưng một nhà ba người kia đều là thân văn nhược, cộng thêm một đám giang dương đại đạo, quân ô hợp chẳng đâu vào đâu giúp đỡ, cùng nhau đào vong, nào có chuyện không lộ hành tích.

Tìm được họ hẳn là rất đơn giản.

Thế nhưng y đâu ngờ được, hai tháng này Triệu quốc không còn một ngày an bình.
Ba ngày hai đầu có mệnh quan triều đình gặp chuyện, dăm ba hôm là có cả đống tham ô bê bối chứng cứ vô cùng xác thực, bị những kẻ gọi là hiệp sĩ lai lịch không rõ tố giác.

Nha môn các nơi thường có người gây rối, sai dịch quan binh bình thường hay hiếp đáp bách tính, hở ra là có kẻ bị đánh gần chết.

Thậm chí kho lương phủ khố các nơi đều có người xông vào làm càn, đợi người truy tập tiến vào, mới phát hiện thương khố vốn đầy ắp trên sổ phần lớn đều bị đám quan sâu mọt gặm hết.

Đến cả kinh thành dưới chân thiên tử này, cũng từng phát sinh ba bốn vụ án na ná.


Thậm chí có người nửa đêm vào hoàng cung, phi đao bắn tên ghi chép việc ác của không ít quan viên làm xằng làm bậy.
Trong nhất thời triều đình trên dưới lòng người hoảng sợ.

Làm quan, làm sai, người người tự nguy, quan viên các nơi đều liều mạng tìm kiếm kẻ gọi là hiệp khách trong tối, về phần thánh chỉ tìm người gì đó Hoàng đế phát xuống, cứ tạm thời ứng phó vậy.

Dù sao làm khiến Hoàng thượng bất mãn, tối đa là biếm quan bị giáo huấn, nhưng nếu để đám gọi là giang hồ hiệp khách gì đó tìm tới, bắt thóp công khai ra, vinh nhục cả đời này thôi xong luôn.
Bách tính hoặc giả người người vỗ tay tỏ ý vui mừng, âm thầm thán phục những đại hiệp không biết tên kia, thân là quân chủ, Triệu vương lại không thể không vì lực lượng cường đại đáng sợ và còn không thể do y khống chế này mà cảm thấy rất đỗi sầu lo.
Vì việc đám quan viên làm xằng làm bậy, y cũng giận đến nổi trận lôi đình.

Không phải bởi vì họ tham ô, không phải y không biết đạo lý nước quá trong ắt không có cá, thật muốn nghiêm túc đi tra, toàn thiên hạ trừ hai tên đần Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đó, tìm đâu ra mấy thanh quan sạch sẽ.
Song đám quan viên này, không phải không cho các ngươi tham, nhưng các ngươi sao có thể tham quá đáng như vậy, điên cuồng như vậy, ngu xuẩn như vậy! Đây không phải tát ao bắt cá sao? Càng bực hơn là, y rõ ràng hận đến gần hộc máu, nhưng cũng không thể giết chết toàn bộ đám quan viên này, nếu không thiên hạ đâu còn người nào có thể an tâm làm quan.
Thỉnh thoảng bắt mấy tham quan xử trí một chút để tạm trấn an bách tính, cảnh cáo quan viên là cần thiết, nhưng làm rõ một vụ lại một vụ bê bối không thể gặp người quy mô lớn ầm ĩ như vậy trên quan trường, thì uy tín của triều đình mất sạch, ngay cả quản trị tất cần cũng không thể thuận lợi tiến hành nữa.

Cho nên y không thể không tạm thời nới lỏng chuyện lùng bắt Lư Đông Ly một nhà, ứng phó hỗn loạn trước mắt rồi nói sau.
Để ổn định lòng bề tôi, y không thể nề hà, cho dù là cố kiên trì đưa đầu chịu tiếng mắng của dân gian, cũng chỉ có thể tận lực xử trí rộng lượng.

Vốn y mấy năm qua làm Hoàng đế, bởi vì cực chú ý công phu bề ngoài, danh tiếng ở dân gian vẫn không tồi, mỹ danh anh chủ minh quân, nhân thiện chi chủ trước nay chưa từng thiếu, nhưng chỉ trong khoảng thời gian hai tháng này, đám nhân vật thanh lưu việc thì không làm được, miệng thì giỏi mắng người nhất kia, đã lặng lẽ đem những lời hôn quân dung chủ, truyền ra khắp lão bách tính bình thường.
Mẹ kiếp, làm Hoàng đế dễ dàng như vậy chắc? Nếu chém đầu tịch biên rút gân lột da có thể chế được tham niệm, trên đời này đã chẳng có tham quan.

Hiện tại các ngươi bảo ta giết hết đám quan tham tiền, kẻ nào thay ta quản lý quốc gia lớn thế này? Cái đám chẳng hiểu cái khỉ gì đó, càng không cần làm việc, càng lắm lời thừa thãi!
Suốt hai tháng ròng, những hỗn loạn bê bối này vẫn chưa từng ngừng, mỗi khi nhìn thấy một tập báo cáo tham quan ô lại ra sao thế nào mới, Triệu vương không khỏi uất nghẹn một phen.

Phập phồng nôn nóng, tâm thần bất định một thời gian dài, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự kiện khang của y.

Liên tục ăn không ngon, ngủ không yên, Thái y cố kiên trì đưa ra cảnh cáo, lại bị Triệu vương mắng một trận rụt về.
Dưới tình hình thế này, Triệu vương tạm thời không quản được sự tình của Lư Đông Ly nữa, Lục Trạch Vi vì thế cũng ẩn ẩn may mắn thay Lư Đông Ly.


Dù sao gia đình họ hiện tại đã trốn thoát đại nạn, hẳn là tránh đến nước khác rồi.

Với Triệu quốc, với Triệu vương, họ đã vô hại, y cũng không nỡ chỉ vì Triệu vương muốn trút một hơi ác khí như vậy mà chém tận giết tuyệt họ.
Nhưng mà, hôm nay, sự phẫn nộ của Triệu vương lại không phải bởi vì một loạt sự kiện này, mà là có một phiền toái lớn mới xuất hiện trước mắt.
Một phần, là mật tín tới từ Trần quốc, một phần khác, là một phong quân báo sáu trăm dặm khẩn cấp quân đội đóng ở duyên hải gửi đến.
Lục Trạch Vi cúi nhìn hai xấp trên cùng của mớ công văn đã sắp xếp lại trên tay, thở dài thườn thượt.

Đứng dậy đi đến bên ngự án, lại đặt công văn lên.
Trên đời này những chuyện không thể làm gì tùy thích nhiều lắm.

Cho dù là Hoàng đế thì thế nào.

Quốc sự nan đề trùng trùng này đè xuống, cho dù ngươi nổi nóng hơn, ném đồ xa hơn, cuối cùng không phải cần nhặt lại từng cái, lại từng cái xử lý một lần nữa.
Triệu vương một quyền giáng mạnh lên bàn: “Ngươi nói vì sao Trần quốc bỗng dưng đưa ra yêu cầu như vậy?”
Trần quốc là quốc gia duy nhất muốn vượt qua sa mạc công kích Triệu quốc, trước kia liên tiếp công kích Định Viễn quan.

Về sau Triệu vương và vương tử Trần quốc âm thầm kết minh đình chiến, hai bên phối hợp đoạt quyền, sau khi hai người chưởng thiên hạ, liền định ra điều ước hai quốc vĩnh viễn không xâm nhau.
“Thứ điều ước đó, vốn chuẩn bị để xé.” Lục Trạch Vi ngữ khí lành lạnh: “Năm đó y hợp tác với bệ hạ, thứ nhất là cần bệ hạ trợ giúp, thứ hai cũng là bởi vì Trần quốc nhiều năm chinh chiến, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hiện giờ đã qua gần bốn năm, quyền vị của y đã định, mà nguyên khí Trần quốc cũng khôi phục rất nhiều.”
Lục Trạch Vi than nhỏ: “Trần quốc dù sao cũng là quốc gia dùng võ mà lập, bang hổ lang, người trong nước cực trọng võ công.

Trần vương mới lập, muốn thành lập quyền uy, thì cần một cuộc chinh chiến.

Chúng ta nên may mắn, đối tượng lần này y chọn xuất chinh không phải chúng ta.”
Triệu vương nghiến răng: “Đúng vậy, Tần vương là cha vợ y, con gái mình mang theo khoản hồi môn xa hoa, y cũng trở mặt nói đánh là đánh, huống chi ta với y chẳng qua là quan hệ hợp tác tạm thời.

Thế nhưng, y mở miệng là đòi một vạn ngựa tốt, xem như ủng hộ của bang huynh đệ chúng ta đây với y, làm sao có thể? Chúng ta không có mục trường tốt, chiến mã loại tốt luôn cực quý giá, năm đó Định Viễn quan thời toàn thịnh, kỵ binh tốt nhất cũng chỉ không đến ba nghìn.

Một vạn thớt chiến mã uổng phí đưa cho y, Đại Triệu sẽ không còn chiến mã để dùng nữa!”
Lục Trạch Vi nhíu mày nói: “Cấp chiến mã rồi, Đại Triệu ta trong vòng mười năm, không thể trông thấy kỵ binh ra dáng nữa, nhưng Trần quốc sẽ đại tăng lực lượng.


Xuất chinh Tần quốc, nếu như họ thảm bại thì thôi, nếu đại thắng, họ kèm dư uy quay đầu tiến công chúng ta, Triệu quốc ôi nguy.”
Triệu vương cười lạnh: “Nếu không cấp, chính là không niệm tình nghĩa huynh đệ, không nói nghĩa đồng minh, sau khi phạt Tần cũng sẽ quay đầu tìm chúng ta hỏi tội.

Xem ra, chúng ta chỉ có thể hy vọng họ và Tần quốc trận này thảm bại mà về.”
Lục Trạch Vi cười khổ: “Chỉ sợ rất khó.

Theo tin tức thám tử Trần quốc truyền về, Trần vương lần này rõ ràng là khinh Tần quốc nội tranh hỗn loạn, cường binh Tần Húc Phi bên ngoài, Tần quốc không có quân khả dụng, mới chuẩn bị động thủ.

Lần này không chỉ là Trần quốc, Vệ quốc Ngô quốc những quốc gia có kết thông gia với Tần quốc này, đều đang chuẩn bị xuất binh.

Buồn cười Tần vương đắc vị bất chính, năm đó để được chư quốc thừa nhận, liều mạng gả con gái đi tứ phương, kết quả hiện tại không công bị người bắt thóp.

Đám nhi tử đệ đệ bị chèn ép đó, đều có đối tượng cậy nhờ cầu viện, người ta cũng có cái cớ quang minh chính đại xuất binh chia cắt Tần quốc.

Trên tay Trần vương, có thư Tần quốc tứ vương tử đồng phụ đồng mẫu với vương hậu của y, Đại Tần tam công chúa tự tay viết, bày ra khẩu hiệu là Tần vương tuổi già dốt nát, tàn sát con ruột, cho nên y phải phát binh đi cứu tiểu cữu tử, thuận tiện trợ giúp Tần quốc quay về ổn định…”
Lục Trạch Vi thoáng chần chừ, nhíu mày nói: “Trước đó không lâu, Vệ quốc phái sứ thần đến Trần quốc, trao đổi đại sự hai nhà hợp binh đánh Tần.

Sau khi Triệu Thần của Vệ quốc đến Trần quốc không lâu, Trần vương liền viết phong mật tín này cho bệ hạ.”
Triệu vương không hề để tâm, lắc đầu: “Trạch Vi ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tranh chấp giường, há cho người khác ngủ yên.

Trần vương sớm muộn sẽ đối phó chúng ta, Vệ quốc cách chúng ta quá xa, hẳn là chuyện không liên quan đến họ, thời gian này, hẳn chỉ trùng hợp.”
Bản thân Lục Trạch Vi cũng không nắm chắc lắm, càng không có chứng cứ, thấy Triệu vương thái độ như thế, cũng chỉ thở dài một tiếng, bỏ xuống không nhắc thêm nữa.
Triệu vương lại hừ lạnh một tiếng: “Vô luận thế nào, trận này sớm muộn phải đánh.

Đã cấp cũng đánh, không cấp cũng đánh, tất nhiên là tuyệt đối không thể cấp.

Mật tín này dù sao không phải quốc thư chính thức, khỏi cần cầm đi triều nghị, đám đại thần kia vừa nghe nói sắp đánh nhau, còn không phải mỗi kẻ đều như mất hồn, một đám khiếp nhược! Trái lại hạm đội lâu thuyền kia của Ngô quốc, bỗng nhiên đến bờ biển Triệu quốc ta diễu võ dương oai, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Lục Trạch Vi cúi nhìn công văn sáu trăm dặm khẩn cấp nằm trên cùng ngự án, cũng chau mày.

Đối phương nếu không có hảo ý, hoặc là nảy sinh xung đột… Thủy quân Triệu quốc, vô luận thế nào đều không phải đối thủ của người ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận