Hắc y thủ lĩnh đưa cho Triệu Vong Trần mấy phong thư: “Đây là y viết cho đám Trác Lăng Vân Tiêu Viễn Phong.
Nội dung nói y đã nhận ra mọi người một mực giấu y, âm thầm nghiên cứu việc tôn y làm đế.
Y nói y chưa từng có tâm xưng đế mưu nghịch, cũng không muốn lầm lỡ mọi người, cho nên chỉ đành phiêu nhiên rời đi, để tỏ thành tâm.”
Triệu Vong Trần nhận thư, vẻ mặt đờ đẫn.
“Phong thư này có thể giải thích sự mất tích của y, bởi vì động cơ này là việc vô cùng ẩn mật không thể cho người biết, vậy nên thế lực các phương cũng không dám đi tìm y một cách trắng trợn.
Cuối cùng công khai tuyên bố, chỉ có thể là Phương hầu công thành lui thân, ẩn dật với đời mà thôi.
Đương nhiên, nếu ngươi không yên tâm, có thể mở hết mỗi phong ra xem.
Chẳng qua, để phòng ngừa mọi người chưa từ bỏ ý định, vẫn sẽ đi tìm y, cho nên, ngươi tốt nhất ngâm mấy ngày hẵng công khai thư.
Dù sao y luôn ru rú trong nhà, nhất thời một lúc không lộ mặt, cũng sẽ không có ai quá kỳ quái.
Đợi khi thật sự không thể giấu được, ngươi lại lấy thư ra.
Ngươi là đồ đệ của y, chỉ cần nói đây là an bài của y, người khác sẽ không thể trách ngươi.
Mà thời gian trôi qua càng lâu, khả năng mọi người sẽ liên thủ đi tìm y càng thấp, ngươi cũng sẽ càng an toàn.”
Triệu Vong Trần thấp giọng cười thảm: “Y thật sự đã tính toán hết cả.”
Hắc y thủ lĩnh nhìn gã một cái thâm sâu, mới nói: “Kỳ thật Phương Khinh Trần hôm nay lên núi, đã chuẩn bị lấy tính mạng trả nợ ngươi.
Chỉ là y sợ sau khi y chết, ngươi có thể sẽ đem tội danh đẩy cho Sở Nhược Hồng, giết hắn giá họa, cho nên bảo chúng ta âm thầm bảo hộ y.
Y cũng sợ ngươi ngu xuẩn mà công khai cái chết của y, nếu như vậy, tiền đồ của chính ngươi sẽ không còn được bảo đảm.
Mấy năm nay, ngươi một đường lên thẳng mây xanh, cố nhiên có nỗ lực của bản thân, nhưng nhờ bóng y cũng không ít.
Người còn nhân tình còn, nếu người thiên hạ biết y đã chết, với ngươi tất sẽ không khoan dung như trước kia nữa.
Che giấu tin tử, để thế nhân đều chỉ cho là y phiêu nhiên mà đi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một lần nữa, như vậy, sẽ vĩnh viễn không có ai dám dễ dàng trở thành địch nhân của ngươi.”
Triệu Vong Trần không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại cười lạnh: “Ta nên cảm tạ y sao?”
Hắc y thủ lĩnh nói nhàn nhạt: “Ngươi cảm tạ y hay không, chắc hẳn y đều không ham.” Miệng nói, tay lại đưa qua một quyển sổ dày cộp.
“Ngươi phát động quá sớm, y bị buộc rời đi cũng quá sớm.
Hiện tại triều cục bất ổn, khó nói liệu có phong ba bấp bênh gì không.
Nơi này y đã ghi lại các loại tranh chấp biến hóa y cảm thấy khả năng sẽ phát sinh, cùng với phương pháp ứng đối.
Nơi này cũng có tính tình sở thích của Tiêu Viễn Phong Trác Lăng Vân những người tay nắm trọng quyền, cùng những sự vụ vụn vặt trước kia sống trong quân với y.
Vốn sổ này, y định bỏ ở nơi không hề quá bí mật, chờ ngươi về sau tự mình vào thư phòng lật kiếm ra, hiện tại đương nhiên không chờ được, đành phải để ta trực tiếp giao cho ngươi.”
Hắc y thủ lĩnh lắc đầu, lại đơn giản nhắn nhủ lời Phương Khinh Trần nói, bảo gã làm sao dùng thân phận trung lập đệ tử Phương Khinh Trần, duy trì sự thân cận tín nhiệm các phương diện, sau đó làm sao lấy quân quyền chế hành chư hầu, lấy chư hầu làm yếu quân quyền, một loạt sách lược yếu điểm cân bằng, thanh âm rốt cuộc mới bắt đầu hơi có ý hòa hoãn.
“Phương Khinh Trần từng nói, ngươi không phải người tốt.
Bất quá trên quan trường chính đàn, vừa vặn cũng không cần người tốt thuần túy.
Ngươi từng đứng ra vì quốc gia bách tính quỳ xuống cầu xin y, cho nên y tin tưởng tiết tháo của ngươi trên gia quốc đại nghĩa.
Y muốn ta nhắc nhở ngươi.
Thân tại quan trường, đương nhiên phải thiện dùng quyền mưu.
Bất quá, cũng có rất nhiều thời điểm, phải chân tâm đối đãi người, mới có thể đổi về chân tâm.
Những việc này, có lẽ phải đợi ngươi chậm rãi lớn tuổi, mới có thể tự mình nhận thức được.
Mà trước đó, ngươi phải nhớ khống chế dã tâm.
Nếu ngươi mưu đồ quá cao, phá vỡ cân bằng của triều cục, cuối cùng không chỉ hại chính ngươi, cũng sẽ hại quốc gia này.”
Hắc y thủ lĩnh trong lòng hơi mỉm cười, đối với những dặn dò như bà mụ khác tầm thường như vậy của Phương Khinh Trần, rồi cả hiện thực mình không thể không thuật lại một bài trường thiên đại luận như thế, thoáng có một phần bất mãn.
“Cuối cùng, y muốn ta nhắc nhở ngươi, về sau nhất định phải tìm một cơ hội, chế tạo mấy sự trùng hợp, để người khác phát hiện thân thế chân chính của ngươi.
Thứ nhất, ngươi có thể quang minh chính đại, nhận tổ quy tông, thứ hai là cựu bộ của y năm đó đối với huynh trưởng ngươi đều thập phần kính trọng, biết ngươi là thân nhân duy nhất, tất sẽ càng thêm yêu quý thừa nhận ngươi.”
Nhìn vẻ mặt phức tạp dị thường kia của Triệu Vong Trần, ngữ khí của hắc y thủ lĩnh lại bỗng lạnh lùng: “Đương nhiên, những an bài này đều chỉ là y tự mình một sương tình nguyện, ngươi hoàn toàn có thể không để ý, không tiếp nhận.
Cho dù ngươi tiếp nhận an bài của y, ngươi cũng không cần cảm ơn gì y.
Những điều này là y trả nợ ca ca ngươi, cho nên ngươi không nợ y.
Ngươi vẫn có thể nỗ lực, đi nghiên cứu âm mưu tốt hơn xuất sắc hơn, đi luyện tập võ công thượng thừa hơn, y tùy thời hoan nghênh ngươi tiếp tục đi tìm y báo thù.”
Triệu Vong Trần chầm chậm mở quyển sổ trên tay.
Giấy trắng mực đen, từng trang từng hàng, bút tích điên cuồng tùy ý như vậy, lại tỉ mỉ kỹ càng, ghi lại bao nhiêu những việc linh *** như vậy.
Một quyển dày như vậy, tất không phải một hai ngày có thể viết xong, mà là cần khoảng thời gian cực lâu dài, tiêu phí *** thần cực đại, mới có thể từng chút viết ra như vậy…
Có phải là khi gã ngày ngày hạ độc trong rượu của y, đêm đêm trong lòng trù tính làm sao ám toán y, y đang ở dưới đèn, từng li từng tí, vì gã nhọc lòng, vì gã mà vắt hết óc, suy xét đường lui.
Ngơ ngác đứng rất lâu, Triệu Vong Trần mới hỏi khe khẽ: “Vì sao? Y vì sao phải làm như vậy?”
“Y từng nói, y nợ huynh trưởng ngươi một tính mạng, một phần thâm tình hậu nghĩa.”
“Nhưng mà, ta chưa từng nghe y nói một câu liên quan đến đại ca.” Trong mắt Triệu Vong Trần ẩn ẩn ngấn lệ, ngần ấy năm qua, lần đầu tiên trước mặt người khác, gã không thể khống chế muốn rơi lệ: “Ngần ấy năm, y chưa từng nói một lần, xin lỗi!”
Hắc y thủ lĩnh vẻ mặt cổ quái nhìn gã hồi lâu, mới phì cười ra tiếng: “Y vì sao phải nói xin lỗi? Y nên nói xin lỗi ai? Y nói thêm một tiếng xin lỗi, ngươi cảm thấy lại có ý tứ gì?”
Triệu Vong Trần mở miệng, lại ngây ra.
“Y chưa từng mở miệng nói xin lỗi, nhưng ngươi chẳng lẽ từng mở miệng hỏi y, phải chăng y có một phần áy náy với đại ca ngươi.”
“Ta…”
“Người như y, tính tình thế nào, ngươi lại không biết? Loại người như y, sẽ đeo lời kiểu đó bên miệng sao? Cho dù là y cảm thấy mình có lỗi với người, lại chịu đi kể rõ đi giải thích với người ta sao? Nói gì? Nói mình lúc trước có bao nhiêu khó xử có bao nhiêu nỗi khổ tâm, hiện tại có bao nhiêu tư niệm hổ thẹn có bao nhiêu thống khổ, đi thỉnh cầu người khác tha thứ cứu chuộc sao?”
Triệu Vong Trần thân thể run rẩy, thất hồn lạc phách lùi lại mấy bước, cho đến khi lưng đụng một gốc đại thụ, mới dừng bước.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi, chợt lộ hết vẻ mệt mỏi.
Gã một tay chầm chậm ôm gắt gao quyển sổ kia cùng mấy phong thư trong lòng, một tay chầm chậm che mặt, đột nhiên, thanh âm cực thấp cực thấp mà khóc nức nở.
“Ông… Ông đều là giả sao? Những người kính trọng ông, yêu quý ông đó, đều đã bị ông lừa sao? Ông anh hùng tuyệt vời, ông trung quân ái quốc… Ông… Ông đối với những người bất cứ lúc nào cũng chịu chết vì ông đó, có phải là cũng giống với Tiêu tiểu thư, căn bản chẳng thèm để ý, dùng xong là ném phăng, cao hứng lên còn muốn giẫm vài cái! Có phải không!”
Đêm đó, gã phẫn nộ chất vấn, mà y, vươn một bàn tay, cực nhẹ cực nhu vỗ vai gã, nói… phải…
Tại sao… Tại sao? Tại sao ông không biện giải?
Mấy năm nay, mỗi thời mỗi khắc, từng li từng tí, gã đều nhớ rõ ràng như thế.
Gã nhớ rõ năm đó, tháng đó, ngày đó, gã mới gặp Phương Khinh Trần, người nọ đứng bên khe suối, dương quang trên trời, thủy quang dưới nước, tất cả quang hoa đều đang ngưng tụ rực rỡ trên người trên mặt y.
Gã nhớ rõ, đi theo người nọ, bình sinh lần đầu tiên giục ngựa lao băng băng mấy ngày mấy đêm, hai chữ “Phương hầu” vừa ra, mười dặm liên doanh, ngàn quân cùng hô, chư hầu một phương quỳ gối bái, cơ nghiệp to như vậy, hai tay dâng tặng, anh hùng như thế, phong hoa như thế.
Gã nhớ rõ, lần đầu tiên lên chiến trường, nhìn người nọ bạch bào ngân giáp, trước ngựa không một tướng ra hồn, mấy ngàn *** kỵ nháy mắt đã đại bại mấy vạn quân địch, vạn mã thiên quân, hai bờ đại giang, ngàn vạn đôi mắt, chỉ thấy phong thái một người kia…
Gã nhớ rõ, y dạy dỗ gã, thành tựu gã như thế nào, lại chưa bao giờ chịu thân cận với gã.
Phương hầu trong miệng Lăng Phương, Trác Lăng Vân, thương yêu cấp dưới nhất, thích túm tụm với mọi người nhất, hiền lành thân thiết nhất kia, chưa bao giờ là sư phụ uy nghiêm lười nhác hờ hững kia của gã.
Hóa ra, y không thân cận gã, bất quá là muốn để gã lúc động thủ giết y, bớt được một chút thống khổ, bớt được một phần mâu thuẫn.
Những năm gần đây, y rốt cuộc ôm tâm tình như thế nào, dạy dỗ gã, nhìn gã lớn lên từng chút, hóa mạnh từng chút, sau đó nhìn cái ngày hủy diệt tuyệt liệt kia ngày một đến gần, lại ôm tâm ý bình thản thậm chí vui vẻ, lặng yên giúp cái tên lỗ mãng tự cho là tâm tư kỹ lưỡng gã, bày ra tất cả phía sau và đường lui?
Vì sao… Vì sao… Ông không cho ta biết…
Một thanh âm nhẹ nhàng, lạnh lùng vang lên trong lòng gã.
Bởi vì khi đó, ngươi không phải đang hỏi, mà là đang lên án.
Bởi vì ngươi đã định tội y… Cho nên y…
Y không thể buông tha chính mình, cho nên y cũng không chịu cho ngươi một cái cớ để buông tha y.
Mắt thấy Sở Nhược Hồng si ngốc đờ đẫn, mắt thấy Triệu Vong Trần suy sụp đau đớn, chúng hắc y nhân vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng như cũ.
Hắc y thủ lĩnh thản nhiên nói: “Sự tình chúng ta đã giải thích rõ ràng, chúng ta cũng không có nhiều thời gian hơn để có thể lãng phí, cho nên, Triệu Vong Trần, Sở Nhược Hồng, các ngươi lựa chọn đi.”
Hắn lạnh lùng nhìn quét hai người, lớn tiếng nói: “Đường ở ngay trước mặt các ngươi, nhưng vận mệnh, vẫn do các ngươi tự mình nắm giữ.
Cho nên, lựa chọn đi!”
Lựa chọn đi.
Sở Nhược Hồng, ngươi muốn nhân sinh như thế nào?
Chỉ là, lần này, ngươi nhất định phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân ngươi.
Lựa chọn đi.
Triệu Vong Trần, ngươi muốn tương lai như thế nào?
Chỉ là, từ sau đây, tiền đồ toàn cần nhờ chính ngươi phấn đấu tranh thủ.
Lựa chọn đi… Đường Phương Khinh Trần cho, các ngươi muốn đi lối nào?
Phương Khinh Trần một đường xuống núi, dưới chân núi, tháo bạch mã mình buộc lên cây, trèo lên ngựa, quất ngựa đi.
Trên người có thương, y không thể lao quá nhanh.
May mà đây vốn là ngự mã cho quý nhân trong cung, trước nay không có duyên với thần tuấn, điểm đặc sắc lớn nhất chính là bề ngoài đẹp đẽ, cộng thêm ngoan ngoãn nghe lời, cũng chưa từng cạ vết thương của y.
Y đi một mạch đến bến tàu kinh thành, tìm một khách thuyền trung đẳng, ném ra cả đống bạc, chủ thuyền cùng mấy người chèo thuyền lập tức không so đo đây là một vụ phải đi xa ngàn dặm, nhiều ngày không về, hấp tấp báo tin cho người nhà, chuẩn bị vật tư đi xa một chút rồi lập tức lên đường.
Phương Khinh Trần vào ở khoang thuyền lớn nhất tầng dưới kia, trước khi vào cửa dặn dò rằng mình thích yên tĩnh, đừng tới quấy rầy, mà còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi, không cần họ đưa, mọi người cứ lái thuyền, càng sớm đến nơi tiền thưởng càng nhiều, rồi tự đi vào.
Lúc này tâm tư của y tiêu điều tịch mịch, chỉ muốn mau chóng rời kinh, mà còn càng xa kinh thành càng tốt.
Bởi vậy y thuận miệng nói một mục đích thủy lộ xa nhất, rồi chẳng ngó ngàng gì nữa, mặc thân thể mình ngã phịch lên giường.
Vết thương bỗng nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, khiến y biết chỗ bị thương bởi vì động tác thô bạo này mà toác ra rồi, song y lại lười động một ngón tay nữa, chỉ im lặng nhắm mắt, thân tâm đều mệt lử, dường như cảm thụ được thân thuyền đang lắc lư lao đi trên mặt nước.
Cứ như vậy đi, ngủ một giấc ngon lành, biết đâu khi tỉnh lại, đã rời xa kinh thành, rời xa quá khứ, rời xa những người và sự từng dung vào trong sinh mệnh thật là sâu.
Lại hoặc là… giấc ngủ này, khi tỉnh lại lần nữa, đã là Tiểu Lâu không chừng…
Một kiếm xuyên ngực kia, rốt cuộc quá nặng.
Chỉ cần không xử lý đàng hoàng, tiếp đó hẳn chính là nhiễm trùng.
Rồi cả độc Triệu Vong Trần quanh năm suốt tháng hạ trong rượu, mình lại luôn uống quá nhiều quá lạm.
Đúng rồi, dùng lời Tần Húc Phi mà nói, đây gọi là mượn rượu tiêu sầu, thật đáng chết… Ôi, bất quá, độc dược kia không hề ảnh hưởng đến mỹ vị của rượu, cho nên mình tự nhiên cũng lười đi để ý.
Thời gian quá lâu, độc sớm vào xương, y thúc giục nội lực, có thể ép xuống, nhưng làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chân chính loại trừ nó.
Bất quá, hiện tại, Phương Khinh Trần mới lười vì việc cỏn con này mà hao tổn *** thần.
Chết thì chết, sống thì sống, tùy tiện.
Dù sao lần vào đời này, chuyện y phải làm đã làm xong xuôi.
Sở quốc quay về thái bình, có lẽ phồn thịnh như xưa còn cần mười năm nỗ lực, bất quá những việc này người Sở quốc hẳn là đã có thể tự mình làm được, không cần y thời khắc trông chừng.
Nợ Triệu Vĩnh Liệt, coi như đã trả cho Triệu Vong Trần.
Con đường sau này phải do gã tự mình chọn, kết cục cuối cùng ra sao, mình cũng không cần nhọc lòng thái quá.
Nhược Hồng…
Hắn cuối cùng tỉnh rồi, lần này cho dù chịu chút đả kích nữa, chắc hẳn cũng sẽ không điên nữa đâu.
Giúp hắn an bài tự do, giúp hắn an bài cuộc sống tự tại, nhưng có thể an tâm đi qua hay không, đã không phải chuyện mình có khả năng can thiệp.
Họ có thể tốt, cố nhiên là tốt, nếu không tốt… Ôi… Kỳ thật… Ta cũng đâu phải thần tiên.
Phương Khinh Trần mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, thân thể dần suy yếu, ý thức cũng dần trở nên hỗn độn.
Là độc còn đang phát tác, hay là máu chảy quá nhiều.
Kỳ thật cũng lười đi phân biệt.
Chỉ cảm thấy từ chân mày đến đầu ngón tay, từ phế phủ đến tim, đều mỏi mệt đến cực điểm, tâm tình cũng đặc biệt tiêu điều.
Rốt cuộc vẫn hơi thương tâm nhỉ.
Khi con dao bạc của Sở Nhược Hồng đâm vào ngực, lúc Triệu Vong Trần một kiếm chém ra, rốt cuộc vẫn mơ hồ đau nhỉ.
Có thể thong dong mỉm cười, có thể tiêu sái đề nghị với Sở Nhược Hồng phương thức moi tim tốt nhất, có thể bình tĩnh vạch ra sai lầm của Triệu Vong Trần, song sau tất cả những tuyệt tình hờ hững đó, kỳ thật y vẫn có tim.
Trái tim kia cũng vẫn là máu thịt làm nên thôi.
Cho nên, mới vẫn biết đau.
Vẫn biết nghĩ, thiếu niên kia, là người y toàn tâm che chở chăm sóc, đệ tử kia, là người y nhiều năm qua khổ tâm bồi dưỡng.
Năm năm tháng tháng, thời thời khắc khắc, từng li từng tí, lại có người nào, thực sự có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa, không sinh một chút tình cảm?
Phương Khinh Trần nhắm mắt, thoáng ngẩn ngơ mà nở một nụ cười.
Ngay cả A Hán… Cũng chẳng làm được.
Thật muốn làm được, thế y sẽ chẳng phải một con người, mà là một tảng đá rồi.
Cũng may, rốt cuộc sắp kết thúc rồi.
Trở lại nhân thế, hết thảy phải làm, đều đã làm xong rồi nhỉ.
Hiện tại sinh tử không quan trọng, có phải là trở về Tiểu Lâu cũng đã không quan trọng.
Cứ thế, nhắm mắt ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại, thân tại Tiểu Lâu, có lẽ càng tốt hơn, tốt hơn.
Cứ thế một đường xuôi theo dòng nước, kỳ thật bản thân y cũng đã không biết, mình còn cần đi nơi nào, còn có thể làm gì..