Phong Vân Tế Hội FULL


Phong Trường Thanh hiện tại lo lắng nhất, là nhánh quân đội hắn dẫn dắt này, sẽ hủy ở Tần.
Lần này xuất binh, vốn với tâm tư của Yên Lẫm, có một phần rất quan trọng, chính là vì luyện binh, vì có thể để tân binh Yên quốc qua sa trường một chuyến, lấy cái giá khá nhỏ mà trưởng thành.
Binh cường, quốc mới có thể an.
Nhưng hiện tại, nhánh quân đội lấy máu tươi của kẻ tử nạn bồi dưỡng nên này, sắp thành cái gì rồi?
Liên quân ba nhà đánh hạ kinh thành, đánh hạ thành trì giàu có nhất Tần quốc này, các tướng lĩnh tầng trên tranh công tranh lao, tranh là ai phá thành đầu tiên, là ai vào cung đầu tiên, Tần vương rốt cuộc tính là tù binh của ai, cũng đã không thể nói rõ.

Mà binh sĩ bên dưới, nơi nơi cướp tiền cướp đồ cướp nữ nhân, giữa các bên tự nhiên cũng xung đột không ngừng.
Trước kia Yên quân cho dù đánh vào thành trì, cũng sẽ cướp bóc, nhưng đều tiến hành có tổ chức, không một ai có thể muốn làm gì thì làm.

Chỉ cần bách tính không phản kháng, thì không thể giết người, mà kẻ gian *** nữ tử, nhất định quân pháp xử trí.

Vốn quy củ của Yên quân vẫn như thế, đám binh sĩ vẫn chưa cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại nhìn quân đội Vệ Ngô hai quốc tùy ý làm càn như thế, dần dần quân tâm cũng phập phồng, có nhiều bất mãn.
Nhìn Vệ quân trắng trợn đốt giết cướp bóc khắp nơi, không từ bất cứ việc xấu nào, nhìn Ngô quân vốn còn coi như chú ý đại cục cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, sợ ra tay chậm, thứ có thể cướp đều bị Vệ quân cướp đi, do không chịu bị thiệt, cũng bắt đầu cướp bóc tứ xứ, thậm chí cùng Vệ quân đánh đến toác đầu chảy máu, khiến mấy tướng lĩnh cao cấp đàn áp tứ xứ mà hiệu quả không tốt, ánh mắt Yên quân cũng dần dần đỏ lên.
Cùng là rời khỏi quê hương đánh sống đánh chết, dựa vào cái gì người ta nơi nơi phát tài, họ lại chốn chốn bó tay bó chân? Dựa vào cái gì người ta có thể ôm nữ nhân Tần quốc thỏa sức phát tiết, họ lại phải chịu tầng tầng quản thúc?
Sau khi năm vạn Vệ quân khác lông tóc không tổn cũng đến kinh thành, loại bất mãn và oán ngôn này, Phong Trường Thanh đã gần như không đàn áp được.
Năm vạn Vệ quân này, vốn là mai phục trên đường Tần Húc Phi rút lui, đã sớm trở thành cô binh.


Nhưng ra ngoài dự liệu của mọi người, họ lại vẫn không bị Tần Húc Phi phái quân vây giết.

Họ chỉ điên cuồng đuổi theo liên quân, bỏ chạy về phương hướng kinh thành, mà Tần Húc Phi chỉ phái quân đội theo sau nhàn nhã truy kích, bức nhánh Vệ quân này chỉ dám bỏ chạy không ngừng một khắc, không có thời gian dừng lại họa hại bách tính ven đường mà thôi.
Hiện giờ, trong kinh thành bỗng nhiên là Vệ quân người đông thế mạnh nhất, vì thế đảm sắc của những người đó càng mạnh.

Phong Trường Thanh đã để Yên quân một lui hai lui, tài vật vốn nên là Yên quân được, nếu có quân đội nhà khác đi tranh đoạt, đều tận lực buông tay, không đi tranh chấp, mà đoạn đường vốn về Yên quân phụ trách, nếu có quân đội nhà khác đến đánh cướp, Yên quân cũng phải nhẫn nại, không xung đột.
Song cho dù vạn loại ủy khuất mình, người ta cũng chỉ coi ngươi là người ít binh ít sợ họ, càng được thể lấn lên đầu.

Cho dù Yên quân ngươi không chịu động thủ, Ngô quân Vệ quân người ta vì ai cướp được tài vật và nữ nhân trước, có ngày nào không đánh mười mấy hai mươi trận.
Trong vũng nước đục này, Yên quân chỉ lo thân mình, lại còn có thể kiên trì bao lâu.

Mà có một số việc, một khi không khống chế được, có một cái bắt đầu, thì sẽ không có cuối.
Nếu cuộc chinh chiến này, hắn lại huấn luyện ra một nhánh Vệ quân dẫn về, mang về một đám lang sói đã cướp bóc lợi lộc đỏ mắt, hắn thật sự có thể tự sát tạ tội trước mặt Yên Lẫm và Dung tướng.
Còn tiếp tục phát triển như vậy, không cần Tần quân đến công, chỉ sợ…
Phong Trường Thanh thở dài thườn thượt.

Hắn cơ hồ có phần chờ mong Tần Húc Phi mau mau phát binh tiến công kinh thành.


Thế cục trước mắt, chỉ có nguy cơ, mới có thể làm cho đám người đầu óc choáng váng này tỉnh táo lại.

Mới có thể làm cho đội ngũ của mình cũng tỉnh táo lại, nhớ mình nên là một nhánh quân đội tác chiến, mà không phải một đám thổ phỉ đến cướp bóc.
Thật đáng tiếc, Tần tam điện hạ người ta vội vàng chỉnh đốn thành trì, củng cố thế lực, bày ra dáng vẻ tính toán muốn cùng họ trường kỳ tác chiến, chậm rãi hao tổn.
Phong Trường Thanh mỗi ngày trừ nhiều lần nhấn mạnh quân kỷ, áp chế bất mãn trong Yên quân, chính là không ngừng giục ngựa tuần tra các nơi, bất cứ nơi nào, chỉ cần phát sinh Vệ quân Ngô quân tranh đấu công sát, hắn sẽ lập tức đàn áp, tận mọi lực lượng, kéo chậm nội loạn nhất định sẽ bùng nổ thêm một ngày thì hay một ngày.
Hắn cũng từng bằng thế cục trước mắt, vài lần trường đàm cùng tướng lĩnh cao cấp hai nhà, thế nhưng không có hiệu quả gì.

Vệ quân vốn chẳng có nhân vật xuất sắc gì chỉ huy, Ngô quân đã mất chủ soái, mà phó soái Hứa Phong Trọng hiện tại, trầm ổn có thừa, cơ biến không đủ.

Thế cục trước mắt ẩn trùng trùng nguy cơ, thế nhưng mọi người lại vẫn chỉ an với hiện trạng, chỉ nhận định Tần Húc Phi cũng tổn thất nặng nề, không mất mấy tháng thì không hồi phục được nguyên khí, cho nên chẳng cần lo lắng gì.
Nói không chừng, Tần Húc Phi thỏa mãn cục diện trước mắt, tình nguyện cùng họ nam bắc chia nhau trị kia? Cho dù Tần Húc Phi đánh đến, cũng là chuyện mấy tháng sau, đến lúc đó cho dù đánh không thắng cũng không hề gì, có thể áp tất cả hoàng tộc và văn võ bá quan, mang theo tất cả tài vật đánh cướp được này lui về nước, coi như đã phát tài to, lộ mặt vẻ vang một hồi.
Mà hiện tại làm sao ứng phó Tần Húc Phi? Biện pháp Ngô Vệ hai quốc nghĩ ra, càng thật sự khiến Phong Trường Thanh không còn lời nào để nói.
Hứa Phong Trọng Ngô quốc buộc Tần vương hạ chỉ cho Tần Húc Phi, nói mọi người đều là bạn tốt, tất cả chiến đấu đều là hiểu lầm, bảo Tần Húc Phi bãi binh ngừng chiến, từ đây can qua hóa ngọc bạch.
Đây là hắn muốn công khai vạch trần việc Tần Húc Phi vi chỉ kháng mệnh, gán cho y cái danh phản thần nghịch tặc.

Song Tần Húc Phi trước mặt toàn quân xé đôi thánh chỉ, cao giọng cười to: “Vương có thể hàng, mà thần không thể hàng! Nam nhi Đại Tần ta, là trung với thiên hạ của độc phu, hay là gia quốc của bách tính?”
Ba quân tướng sĩ tề giọng hò hét: “Bảo vệ quốc gia, thề chết không lùi!”

Thanh thế kinh thiên, cơ hồ dọa sứ giả truyền chỉ vỡ mật.
Mà Vệ quân thì phái sứ giả đi đàm hòa với Tần Húc Phi, tuyên bố từ đây đình chiến, mọi người chia đôi Tần quốc, không công phạt nhau, tự lấy cái mình cần.
Tần Húc Phi đuổi sứ giả khỏi doanh thì thôi, còn phái quân mã một đường dùng roi đuổi sứ giả về, một đường lớn tiếng tuyên truyền ngôn luận của sứ giả với bách tính ven đường, cũng lớn tiếng truyền tụng câu trả lời của Tần Húc Phi.
“Nhưng một hơi vẫn còn, há có chuyện để một tấc đất thuộc về nước khác, một mạng vẫn còn, há có thể để một người chịu nhục dị quốc!”
Hai phiên thử nghiệm này, không công để Tần Húc Phi thừa cơ xây dựng thanh thế, đại thu quân tâm dân tâm.
Những bách tính đã bị tàn sát cướp bóc tàn khốc, ăn no đau khổ, khổ hận sâu nặng, nghe nói Tần vương chẳng những tự mình đầu hàng làm tù binh, còn muốn bắt đại tướng mạnh nhất dưới tay cũng đầu hàng, quân chủ này, uy thế tôn nghiêm cuối cùng trong lòng người Tần, rốt cuộc hoàn toàn tiêu vong.

Mà Tần Húc Phi, chiến thần của Tần quốc, huyết mạch vương tộc duy nhất có cơ hội đuổi quân đội dị quốc kia, nhiều phiên tỏ thái độ, khí thế thà chết cũng phải đánh đến cùng với kẻ địch kia, lập tức làm y trở thành hy vọng và quang minh của tất cả bách tính.
Nạn dân các phương lũ lượt bỏ chạy về lãnh địa Tần Húc Phi khống chế, thanh tráng nam tử còn sót thì nhao nhao đi đầu quân, nhanh chóng đổ vào dòng máu mới cho quân đội tổn thất nặng nề kia của Tần Húc Phi.
Cục diện của liên quân ngày càng sa sút, mà thanh thế của Tần Húc Phi lại ngày một hưng thịnh.

Hiện tại nơi nơi đều đang lan truyền, Sở quốc Phương Khinh Trần đã chính thức ra mặt trợ giúp Tần Húc Phi, nơi nơi đều có người nói, không bao lâu sau quân đội Sở quốc sẽ đến tham chiến.

Liên quân nghe điều này, lòng người càng thấp thỏm, người người đều chỉ muốn mau chóng cướp đoạt, mau chóng bỏ chạy, mà không lòng dạ nào chiến đấu nữa.
Phong Trường Thanh rốt cuộc không thể không thừa nhận sự thật, minh hữu của mình thật sự không đủ mưu.

Trong lòng cũng âm thầm từ bỏ một tia hy vọng hiệp thủ đồng lòng cuối cùng với họ.

Song hắn lại vẫn không thể bỏ chạy, không thể bỏ kinh thành Tần quốc, không thể bỏ rất nhiều con tin trong vương cung Tần quốc.

Sau khi đã trả giá nhiều như vậy, để miếng thịt béo lớn nhất lại cho Ngô Vệ hai quốc, dũng khí không đủ tự mình rời đi, vô luận là với quân tâm hay với uy nghiêm quốc gia, đều tổn hại quá lớn.

Cuộc sống thế này, có thể bức người hộc máu.

Phong Trường Thanh mỗi ngày đều nhịn không được đứng ở đầu thành nhìn ra xa, ngóng trông có thể nhanh chóng nhận được tin tức đến từ Yên kinh.
Không biết mật tín mình gửi về kinh rốt cuộc sẽ có hồi âm như thế nào.

Trong lòng hắn, thật sự không dám ôm quá nhiều kỳ vọng.
Đàm hòa với Tần Húc Phi?
Bệ hạ thật sự sẽ đồng ý sao?
Bệ hạ còn trẻ, khát vọng kiến công lập nghiệp như thế, trước mắt Yên quân không hề bị tổn thất lớn, y thật chịu từ bỏ như vậy?
Dung tướng… Y có thể thuyết phục bệ hạ không.
Tuy nói Dung tướng ở trong lòng bệ hạ địa vị cực cao, chỉ là, bệ hạ rốt cuộc đã là một Hoàng đế thành thục đầy hứa hẹn, lúc trước y đã có thể bất chấp ý kiến của Dung tướng lựa chọn xuất binh, hiện tại chắc gì nhất định nghe theo Dung tướng?
Suy nghĩ do do dự dự như vậy, trong lòng Phong Trường Thanh càng thấp thỏm.

Nhớ tới kinh thành, càng cảm thấy vướng bận, mơ hồ nghe nói trong kinh xảy ra đại sự cực nghiêm trọng, đáng tiếc hắn vẫn tác chiến ở Tần quốc, không thể tra biết rõ ràng.
Hắn chỉ có thể cách mỗi hai ba ngày, viết rõ toàn bộ các loại hiện trạng ẩn hoạn trước mắt, lại cho khoái mã đưa đến trong quân hậu phương, lấy bồ câu truyền về kinh thành.
Biết đâu, một loạt tin tức bất lợi này sẽ có chút trợ giúp với việc Dung tướng thuyết phục bệ hạ?
Trong lòng thoáng bất đắc dĩ mà nghĩ, nhưng hắn cũng thật sự không biết, hồi âm của Yên Lẫm rốt cuộc sẽ là gì, trả lời có thể trợ giúp hắn quyết định con đường đi tới kia, lại có thể chạy đến trước khi kinh thành nội loạn bộc phát và Tần Húc Phi phát động công tập chính thức hay không.
Giờ này khắc này, hắn tâm sự trùng trùng, sa sầm mặt, từ từ giục ngựa, băng qua phố dài yên tĩnh trống vắng kia, nhìn nhà nhà đóng chặt cửa, nhìn từng đội Ngô binh và Vệ binh, điên cuồng lỗ mãng dùng chuôi đao gõ ầm ĩ ở các cửa ngõ khắp nơi, ý đồ xông vào, nghe bốn phương tám hướng, rất nhiều nơi truyền đến tiếng kêu gào và than khóc, hắn cắn răng, cố gắng hít sâu, cố gắng nhìn thẳng phía trước, tiếp tục đi tới.
Một đợt vó ngựa dồn dập bỗng nhiên từ xa đến gần, một thớt khoái mã từ ngã rẽ phía trước nghênh thẳng đến trước mặt, Yên tướng trên ngựa, trên mặt có vẻ hưng phấn, thanh âm lại đè cực thấp: “Tướng quân, nhận được thư, từ kinh thành tới!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận