Phong Vân Tế Hội FULL


Phương Khinh Trần trừng Tần Húc Phi cả buổi chẳng biết là tức giận hay buồn cười, nhưng người ta dựa giường thiếp đi, rất là an nhàn, Phương đại hầu gia ngươi cho dù trừng lồi mắt, y cũng vẫn không biết.
Phương Khinh Trần lẩm bẩm một tiếng cực nhẹ cũng cực hàm hồ, nhịn không được đưa tay, chẳng biết là muốn đẩy để gọi dậy, hay là một chưởng đẩy Tần Húc Phi văng xa.

Song tay hơi động chung quy lại không vươn ra.
Thời gian này mặc dù y không hề thân cận với Tần Húc Phi, thoạt nhìn cũng chưa từng quản chuyện không đâu trong Tần quân, nhưng Tần Húc Phi vẫn bận đến mức không có thời gian mà ngủ, y cũng biết được.

Lúc này nhìn Tần Húc Phi ngủ thoải mái như thế, nhíu mày hồi lâu, rốt cuộc bắt đầu bội phục loại phi nhân loại này.
Nào có người ở trên giường mình không thể ngủ một giấc ngon lành, lại chạy đến bên giường người ta, dựa thành giường ngủ ngon?
Phương Khinh Trần thở dài rất không hiểu, muốn đứng dậy, nhưng nhất thời không biết mình đứng lên rồi thì nên làm gì?
Ngớ ra một lúc, lại nằm xuống, tùy ý lấy tay gối đầu, cũng không nhìn Tần Húc Phi, chỉ ngơ ngẩn nhìn đỉnh giường, trong đầu lại trống rỗng.
Cứ thế ngơ ngác ngẩn người, cũng không biết Tần Húc Phi tỉnh lại lúc nào.

Chỉ là bên tai nghe thấy một tiếng chào hỏi kèm chút mơ hồ và mệt mỏi sau khi đại mộng mới tỉnh: “Ngươi dậy rồi à.”
Phương Khinh Trần nhướng mày.

Ai mới là kẻ hồ đồ, vừa mới tỉnh giấc kia?
Phương Khinh Trần uể oải nghiêng đầu nhìn Tần Húc Phi một cái.
Khả năng là bởi vì mình dựa giường mà ngủ trước mặt Phương Khinh Trần, cho nên Tần Húc Phi hơi xấu hổ, người lại vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt vẫn còn hơi mơ màng.
Xem ra, y vẫn không biết mình vừa nãy ngủ say sưa… Còn tưởng là Phương Khinh Trần vừa mới dậy, mà động tĩnh khi y tỉnh lại đã đánh thức mình đây.
Phương Khinh Trần ở trong lòng kéo Tần Húc Phi và động vật tham ngủ nào đó lại một chỗ mà so sánh, đương nhiên vẫn không mảy may có ý thuận tiện kiểm điểm mình một chút, chỉ dùng ánh mắt như nhìn đồ đần, lạnh lùng nhìn bức y: “Đang yên đang lành, ngươi chạy vào phòng ta ngủ làm gì?”
Tần Húc Phi lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt ngưng trên người Phương Khinh Trần, nhất thời lại không lập tức đáp lời.
Mấy ngày nay thời tiết vốn hơi hanh, Phương Khinh Trần bất quá khoác một lớp chăn mỏng, áo trong khi ngủ cũng chỉ khép hờ, chưa hề buộc chặt.

Vừa rồi một phen ngồi dậy, chăn bị y xốc lên, áo trong cũng hơi lỏng lẻo, lại lộ ra quá nửa ***g ngực, cố tình Phương Khinh Trần còn dùng hai tay gối đầu, cứ bằng tư thế này uể oải ngẩn người, làm xiêm y phanh càng rộng hơn.
Ánh mắt Tần Húc Phi thoáng dừng một lúc trên người Phương Khinh Trần, cho đến khi nghe thấy Phương Khinh Trần hơi mất kiên nhẫn hừ khẽ, lúc này mới xấu hổ nói: “A Hằng đã đến, muốn nhận tội với ngươi.”
Phương Khinh Trần cũng không quá để ý tư thế của mình, cùng ánh mắt vừa rồi thoáng ngừng lại của Tần Húc Phi.
Không phải không biết, tình huống của hai bên, hình như có phần ám muội quá mức.

Dù sao cổ nhân cực trọng lễ pháp quy củ, phòng ngủ gặp gỡ, y quan không chỉnh, hoàn toàn không để tâm thế này, dù là bằng hữu thế giao tốt nhất cũng cực ít.
Tuy Phương Khinh Trần vốn không phải người câu nệ, cũng chưa đến mức tùy ý bất kham đến độ hoàn toàn không để ý lễ pháp như Phong Kính Tiết.

Cho dù mấy đời luân chuyển, ở chung với người chí cận, cũng chỉ là hai đời trước khi ở bên nữ vương Khánh quốc, thuần lấy thân phu thê, mới không để ý mấy việc này.
Cho dù là sau đó cùng Yên Ly, cùng Sở Nhược Hồng, như hình với bóng, sớm chiều làm bạn, tình hình ở chung như thế này, cũng không phải quá nhiều.
Thế nhưng bất cứ chuyện gì cũng không chịu được một mà hai, hai mà ba, dần dần thành quen.
Tần Húc Phi luôn không hề cố kỵ can thiệp việc riêng tư của y, tiến vào không gian sinh hoạt cá nhân của y.

Số lần thật sự quá nhiều, y muốn so đo, muốn nghiêm túc, muốn nơi chốn chú ý, đều đã chẳng còn sức lực, cuối cùng chỉ đành bỏ mặc, chẳng thèm để ý nữa mà thôi.
Lúc này nghe Tần Húc Phi nói Liễu Hằng đến, thoáng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Im lặng chịu thiệt thòi lớn không phải phong cách của y, đã phải gặp Liễu Hằng, thì nên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, gặp một lần bên ngoài.

Dù sao không đến nỗi ngoài Tần Húc Phi, lại kiếm một người ba ngày hai đầu chạy loạn trong ngoài phòng y chứ.
Vừa nghĩ đến loại đặc quyền Tần Húc Phi cậy cường thế mà được hưởng này, Phương Khinh Trần liền nhịn không được nghiến răng thầm hận, nhưng thật sự không thể làm gì được y, rốt cuộc chỉ đành ẩn nhẫn.

Lúc này đứng lên, thoải mái mặc thường phục trước mặt Tần Húc Phi, trong lòng chỉ âm thầm tính toán tính sổ với Liễu Hằng như thế nào.
Liễu Hằng, tướng thư sinh hòa nhã kia, sự âm độc lợi hại trong xương cốt lại hơn xa Tần Húc Phi ngang ngược như trâu này, nhìn việc lại cực chuẩn, lần này dám lợi dụng y như vậy, hẳn đã liệu định y giận hơn tức hơn, cũng không thi ra thủ đoạn trả thù lợi hại mấy.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Khinh Trần càng buồn bực muốn hộc máu.

Lần này, y thật sự chẳng thi được độc thủ gì, tối đa bất quá là có thể lấy chút tiện nghi từ đầu lưỡi thôi.

Mấy đời mấy kiếp, y đâu từng chịu ngậm bồ hòn như vậy.
Rầu rĩ chỉnh y quan, mới cùng Tần Húc Phi đi ra ngoài.
Tần Húc Phi thấy vẻ mặt y cực không tốt, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, vài lần bám đề tài, muốn nói mấy lời an ủi, bị y lãnh nhãn đảo qua, chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Hai người cùng đi một mạch đến phòng nghị sự, mới đến giữa đường, Kỳ Sĩ Kiệt đã vội vàng đến đón: “Điện hạ đến vừa lúc, Liễu tướng quân còn vừa bảo ta tức khắc đến mời điện hạ đây.”
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
“Vừa được báo, tiền đồn quân ta bắt được một mật thám Yên quân, bất quá, nhìn tình huống dường như là hắn tự mình đâm đầu vào mạng gác của chúng ta.

Người nọ tự xưng đem theo mật tín của Phong Trường Thanh, muốn tự giao cho điện hạ, tướng lĩnh tiền đồn không dám tự ý, bèn có người áp đến đây.”
Vẻ mặt Tần Húc Phi thoáng biến, nhìn Phương Khinh Trần một cái.
Phương Khinh Trần lười biếng giương tay: “Các ngươi có công sự, chắc là cũng không rảnh bàn việc tư với ta, cứ bận chuyện của ngươi đi.” Quay người tự bỏ đi.
Tần Húc Phi cao giọng nói: “Đối phương đã có cử động như thế, thiết nghĩ tất có đại sự, ngươi cũng cùng ta…”
Không đợi y nói xong, Phương Khinh Trần đầu cũng chẳng thèm quay, phất tay tỏ vẻ lười để ý, tiện tay lấy bầu rượu bên hông, vừa uống vừa đi xa.
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng, chỉ đành quay đầu cùng đi với Kỳ Sĩ Kiệt.
Không có Tần Húc Phi ở bên lải nhải, Phương Khinh Trần cũng thật tự tại, tùy ý lượn lờ khắp nơi trong thành, đi một chút, bèn một mình chậm rãi bước lên thành lâu, đứng trên cao trông ra xa.

Nhìn non xa nước gần, nhìn mảnh đất đã bị liên quân chà đạp giục tàn, nhìn hàng dải điền viên ruộng nương đen sì bởi vì bị khẩn cấp thu gặt cướp đi, cùng với cướp không được bèn phóng hỏa đốt trụi kia, nhìn những bách tính Tần quốc ánh mắt thẫn thờ, động tác cứng đờ, vẻ mặt chết lặng, dung nhan tiều tụy xa xa kia.
Y một mực, chỉ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng uống từng ngụm rượu, cho đến khi giơ cao bầu, cũng không thể dốc ra một giọt mỹ tửu nào nữa, bèn cười nhẹ một tiếng, tiện tay ném đi.
Bầu rượu nho nhỏ kia, từ chỗ rất cao trên thành lâu, nhẹ nhàng rơi xuống, một lát sau, dưới thành mới truyền đến một tiếng vang thấp thoáng.
Phương Khinh Trần chợt nghiêng người, trực tiếp ngồi lên lỗ châu mai của tường thành, cả người hoàn toàn bộc lộ ở ngoài thành, hai tay hơi biếng nhác chống tường thành phía sau.

Hơi nghiêng người ra sau, khẽ híp mắt, để gió mạnh trên đầu thành, thổi ý say trong cơ thể mình, dần dần tuôn lên.
Ánh mắt y vừa sáng rực, rồi lại thoáng mê mông nhìn dưới thành.
Máu trên tường thành sớm đã khô, thi thể dưới thành cũng đã được chôn cất.

Qua mười năm hai mươi năm nữa, mọi người sẽ dần dần quên mất, ở nơi này, từng chảy vô số máu tươi, từng hủy diệt vô tận sinh mệnh nhỉ.
Y lẳng lặng nhìn dưới thành, thành hào rộng mà sâu kia, những đinh sắt, trúc nhọn bố trí dọc thành kia, nếu như từ nơi cao thế này rơi xuống, nhất định ngã không men say, kèm chút điên cuồng.

Y thoáng mê loạn mà nghĩ.
Tiếp đó, một khắc sau, có người ngồi bên cạnh, tư thế liều lĩnh mà không ra làm sao cùng một kiểu với y.

Giống như y, chẳng kiêng nể gì ngồi trên tường thành quay ra ngoài, để cả thân thể bộc lộ ngoài thành.

Sau đó hít một hơi thật sâu: “Trước kia chưa từng thử ngồi cách này, cảm giác lại tự tại quá.”
Phương Khinh Trần thoáng có men say nghiêng mắt nhìn y, cười khe khẽ: “Tam hoàng tử điện hạ, Đại nguyên soái ba quân, Dực vương gia Đại Sở quốc, ngồi trên tường thành như con nít, sẽ làm tất cả bách tính và binh sĩ của ngươi đều bị đả kích sâu lắm.”
Tần Húc Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y, khẽ nở một nụ cười.
Trời biết, khi vừa trèo lên thành lâu, thấy tư thế không chút để ý, ngồi trên tường thành quay ra ngoài này của Phương Khinh Trần, tim y đập nhanh cỡ nào.
Thân ảnh uể oải, đưa lưng về phía y kia, cô độc tịch mịch đến mức khiến người đau lòng.
Trên thành lâu, gió lớn như vậy thổi qua, thân mình người nọ phảng phất như một chiếc lá không có trọng lượng.

Y cơ hồ sinh ra một loại ảo giác, người luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn thế gian, luôn dùng ngữ điệu châm chọc đối mặt với thế sự này, e rằng một khắc sau, sẽ nhẹ nhàng đẩy hai tay, sau đó liền như vậy, không hề cố kỵ, cũng không gì lưu luyến mà nhảy từ chỗ cao nhất trên thành này xuống.
Song Tần Húc Phi cắn răng, nhịn xuống nỗi kích động muốn một bước nhảy qua, hung tợn kéo người nọ xuống.

Y chỉ hô hấp thật sâu, nỗ lực bình ổn cảm xúc trong lòng, sau đó rảo bước đi qua, hoàn toàn như vô sự mà đến bên cạnh Phương Khinh Trần, học y ngồi trên tường thành.
Không phải không nghe thấy tiếng rất nhiều binh sĩ hít một hơi phía sau, không phải không nhìn thấy dưới thành có một số bách tính binh sĩ dáng vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu.

Chỉ là lúc này lại đành phải vậy.
Hai người sóng vai ngồi một chỗ, ở cùng một độ cao, nhìn trời và đất, người và sự, để gió mạnh đồng dạng, phất tung quần áo đầu tóc nhau, sau đó chỉ im lặng nhìn y..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui