Phương Khinh Trần đêm qua lúc đến tâm tình không tốt, hôm nay lúc đi tâm tình càng không xong.
Không công để người vạch trần việc riêng tư, bản thân còn chẳng thể làm gì người nọ, thua thiệt này thật là khiến người tức muốn hộc máu.
Y nghênh ngang ra khỏi cửa điện, mà Tần Húc Phi ở phía sau nhìn, chỉ thở dài một tiếng.
Thôi, mình bị thương cũng có lợi.
Thương thế này muốn khỏi hẳn, chung quy cần một khoảng thời gian, mà người nọ trước nay nói chuyện giữ lời, nói cách khác, trong khoảng thời gian này, y vừa không đi, cũng sẽ không chạy tới kiếm chuyện với mình.
Phương Khinh Trần mặt trầm như nước, một đường nghênh ngang mà đi, hoàn toàn không để ý đám thái giám quan nhân ven đường, xa xa với y, thái độ ngạc nhiên dõi mắt, khe khẽ thầm thì kiểu đó.
Người khác có cách nhìn thế nào với y, đâu liên quan gì tới y.
Phương Khinh Trần đã sớm hoàn toàn không quan tâm nghị luận của người khác với mình.
Sau đó, một lời đồn quỷ dị bắt đầu truyền lưu từ trong cung.
Người đêm qua xông vào điện, đơn độc ở chung với điện hạ suốt một đêm ra rồi!
Y thay quần áo rồi mới ra đây.
Thay còn là quần áo của điện hạ kìa!
Quần áo của bản thân y đâu rồi?!
Y với điện hạ đã làm gì, làm đến mức cả quần áo của mình cũng không thấy nữa?
Người nọ… Người nọ là ai?
Không biết, thoạt nhìn khí phái như là còn lớn hơn Liễu tướng quân cơ.
Y và điện hạ là quan hệ gì?
Nghe người ta nói, cho dù y đánh điện hạ cũng là đánh uổng đó, đây đây…
Nói đến thì điện hạ dường như chưa bao giờ gần nữ sắc.
Người ta mười mấy tuổi đã làm cha, nhưng y qua nhược quán cũng chỉ chuyên tâm luyện võ diễn binh.
Tiên hoàng lúc trước liên tiếp nhắc tới chung thân đại sự của y, y cũng không nhận lời, đến bây giờ điện hạ ngoài ba mươi rồi, đừng nói cưới vợ, ngay cả thị thiếp hầu hạ bên cạnh cũng không có…
Nói như vậy…
Ừm…
Biết đâu… Khả năng… Nói không chừng…
Đám cung nhân nhiều năm thân ở trong cung, đã thấy nhiều những việc hoang *** dật lạc của hoàng tộc rất có điều tỉnh ngộ mà gật gù với nhau, dùng ánh mắt khác thường kia, truyền tin tức không thể gặp quang.
Rất nhanh chóng, lời đồn này liền truyền ra ngoài cung, đám quan viên không rõ nội tình trong kinh đó nghe, tuy hơi sửng sốt, nhưng liên tưởng đến tính tình Tần Húc Phi nhiều năm không gần nữ sắc, chung quy cũng cảm thấy, không có lửa sao có khói, chắc gì không có nguyên cớ, không khỏi vì sự ổn định của quốc gia tương lai mà lo lắng.
Về phần đám võ tướng, đương nhiên hoàn toàn chẳng coi những lời đồn đãi này là gì.
Họ quá mức rõ ràng đối với thân phận của Phương Khinh Trần, với tính tình của Phương Khinh Trần cũng đã sớm minh bạch.
Hai vị này đóng cửa lại cùng một chỗ tránh người ngoài lâu như vậy, còn có thể là làm gì? Càng khỏi cần nói cả quần áo cũng xé rách.
Đương nhiên là… Khụ, đương nhiên là ai đó tính tình phát tác, lại đánh một trận với điện hạ nhà mình.
Chẳng qua, nghĩ đúng là như vậy, nhưng không một ai đứng ra biện bạch giúp thanh danh của Tần Húc Phi.
Có người ngoài hỏi thân phận lai lịch của Phương Khinh Trần, những người này đều quanh quanh co co, càng không ai tiết lộ phong thanh này cho Tần Húc Phi biết.
Vì thế, Tần Húc Phi đột nhiên buồn bực lắm luôn.
Quốc gia tan hoang kinh khủng, trăm phế chờ hưng.
Các bộ quân đội đánh tàn phải một lần nữa chỉnh biên, bách tính trôi giạt các nơi phải một lần nữa thu xếp, vô số phòng ốc đồng ruộng bị thiêu hủy phải trùng tu thu dọn, dân chính các phương đã cứng đờ tạm dừng phải một lần nữa triển khai, đối với y mà nói, ngẫu nhiên tùy hứng trốn đi uống đến say, đã là một chuyện thập phần xa xỉ.
Phần lớn thời gian, y đều bận đến xây xẩm mặt mày, đau không muốn sống, thở cũng còn chẳng có thời gian.
Về phần sinh hoạt hàng ngày, y là người binh nghiệp, cuộc sống đơn giản, vốn không kiên nhẫn với việc có người hầu hạ.
Tuy biết thân phận mình hiện giờ đã khác, một số hình thức hoa hòe không thể không mang lên, nhưng muốn y vì những điều đó mà phí tâm, làm sao có thể.
Trong binh họa, các cung nữ vốn trong Tần cung, mười phần đã thất lạc tám chín, trái lại những thái giám đó, do là người khác thường, không ai để ý, cũng vô lực mưu sinh bên ngoài, phần lớn còn ở lại.
Tần Húc Phi không định bổ sung người trong cung, mà bởi vì trong cung còn lại cơ bản đều là thái giám, cho nên người Tần Húc Phi tùy tay chỉ phụ trách giúp y bưng trà đưa nước, đương nhiên cũng đều là thái giám.
Vì thế, dạo gần đây… Tần Húc Phi rốt cuộc rất nghi hoặc mà chú ý tới, luôn có mấy thái giám tuổi trẻ, tuấn tú, diện mạo âm nhu thừa cơ lượn lờ quanh y.
Ánh mắt kỳ quái, thậm chí có thể nói là “ai oán” kiểu đó, khiến y không sao sờ được đầu hòa thượng trượng hai.
Tự nhiên, Tần Húc Phi không rảnh để vì mấy việc vặt vãnh này mà phí tâm tư gì, khiến y càng thêm nhức đầu lại là, quan văn trong triều chạy tới thảo luận chính sự xin chỉ thị rất nhiều, cũng luôn thích dùng ánh mắt cực ưu sầu lo lắng mà nhìn y, còn có người nhiều chuyện đến mức cầm một đống tư liệu phương danh của giai nhân khuê các trong kinh, đến bàn việc cưới vợ với y.
Làm y tâm tình đang bực dọc còn phải giận dữ đập bàn.
Quốc tang huynh tang, hai tầng áo tang mặc trên người, lúc này bảo y cưới lão bà? Cho dù là muốn bôi đen đầu y, cũng không cần làm rõ ràng đến thế chứ!
Trong lúc quốc sự nặng nhọc, đầu to như đấu, y tự nhiên chẳng có tâm tình cẩn thận như vậy để đi thông cảm chỗ khó của người khác, nghiên cứu ý tưởng của người ngoài.
Thậm chí, ngay cả với hành tung sinh hoạt của Phương Khinh Trần y cũng không có quá nhiều thời gian hỏi đến, chỉ nghe thuộc cấp biết cơ chạy tới báo cáo rằng, Phương Khinh Trần hôm đó ra cung, tùy tay túm tướng lĩnh bấy giờ đang ở ngoài cửa cung, bảo người thay y tìm một chỗ phú gia hào trạch trong chiến loạn đã trở thành vô chủ, còn bắt người ta đi chợ người mua một đống hạ nhân lanh lợi hầu hạ y, ngoài ra lại đòi một đống bài trí xa xỉ, sơn hào mỹ vị và hàng loạt mỹ tửu.
Lúc này, trong kinh thành đã là người người nghèo mạt, loại xa hoa này ngay cả Tần Húc Phi còn chẳng được hưởng thụ, không biết tốp tướng lĩnh kia mất bao nhiêu tâm tư khí lực, mới làm được giúp Phương Khinh Trần.
Tần Húc Phi nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, chẳng biết tên xấu tính kia có bổn sự cổ quái gì, khiến cho thủ hạ của mình sợ y dường như còn quá hơn sợ mình.
Chẳng qua, nhìn Phương Khinh Trần bề ngoài như vậy, lại như thật sự có ý ở lâu, trong lòng y lại có đôi chút vui vẻ.
Chỉ là y thật sự quá bận, cho dù có đôi khi muốn đi dòm thử ngôi nhà mới hưởng thụ xa xỉ bậc nhất kinh thành kia của Phương Khinh Trần, y cũng không có thời gian.
May mà qua mấy hôm, bản thân Phương Khinh Trần lại thường đến tìm y, mục đích tìm y rất đơn giản, chính là đánh nhau.
Lý do đánh nhau cũng rất đơn giản, bởi vì Phương Khinh Trần y muốn giết người diệt khẩu.
Tuy nói cuối cùng luôn diệt khẩu không thành, bất quá, mỗi một lần cũng đánh đến kinh thiên động địa.
Mấy tính toán của đám thái giám trong cung đó, sớm bay tít đến chân trời.
Người người kêu khổ thấu trời.
Hai vị này mỗi lần tụ lại một chỗ, chính là cát bay đá chạy, trời sụp đất nứt, họ thì thống khoái, đáng thương chính là đám hạ nhân này, thu thập sau đó, mệt đến thê thảm.
Trước kia ở Sở đô, mọi người đều biết hai người này đánh nhau, nhưng ngại Tần Sở khác biệt, chẳng ai có thể không tránh hiềm mà chạy đến ngoài hầu phủ của Phương Khinh Trần trèo tường, hiện tại đã về cửa nhà mình, biết nơi này có hai đại cao thủ so chiêu, đám võ tướng đó hiếu kỳ ngần ấy năm, người người trong lòng ngứa ngáy kinh khủng.
Sau đó, Phương Khinh Trần vừa vào cung, các tướng quân trong quân liền chen chúc nhau đến tranh đoạt việc vào cung tuần vệ.
Chẳng qua sau liên tục ba bốn lần, bao nhiêu anh hùng nằm bò trên đầu tường, chui lỗ chó rình coi, đều bị Phương Khinh Trần có ý hay vô ý, toàn bộ bị vạ cá chậu như đá vụn đập đầu, kình phong tập kích lông mày này nọ mà thương nặng, mấy ngày không thể gặp người, mọi người lo nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, rốt cuộc mới tạm thời từ bỏ đại nghiệp rình coi oanh oanh liệt liệt này.
Thời gian cũng chậm rãi qua đi, trọng tướng các phương, đã dồn dập về kinh.
Liễu Hằng do việc đàm hòa với Yên quân kéo dài, là một trong những người quay về chậm nhất.
Chờ khi y về kinh, trong kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện, thêm rất nhiều lời đồn đãi sinh động thú vị.
Y còn chưa vào kinh thành thì đã nghe nói bảy tám phiên bản.
Nào là tam điện hạ yêu thích nam phong, sủng nam tử thần bí nào đó lên trời, phong làm quan to nhất phẩm, quan cao tước quý, lập phủ ngay trong kinh thành, xa hoa hưởng thụ, phong quang khí phái, còn quá hơn vương hầu.
Nào là, nam tử kia mỗi lần vào cung, nhất định phải cùng tam điện hạ thiên lôi kéo địa hỏa, khiến toàn cung chấn động, mới có thể vừa lòng thỏa ý…
Dùng đầu ngón chân để nghĩ, Liễu Hằng cũng biết người gọi là nam tử thần bí kia là ai, trong lòng vừa buồn cười vừa kinh ngạc.
Tần Húc Phi trên việc nhỏ luôn khá sơ ý, bản thân y không biết những lời đồn đãi này thì cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Phương Khinh Trần là người *** minh lợi hại cỡ nào, sao lại dung túng lời đồn truyền đến bước này?
Liễu Hằng nghĩ hoài không ra, chỉ đành ra roi thúc ngựa, hy vọng nhanh chóng chạy đến kinh thành rồi nói sau..