Phương Khinh Trần chợt nhướng mày, khẽ cười lạnh: “Hoàng đế bệ hạ có gì chỉ giáo?”
Ngữ khí lạnh băng vô lễ thì thôi, chỉ là trong lúc nhướng mày cười, khí chất cả người Phương Khinh Trần đều thay đổi, mặt mày bụi đất tối thui ban đầu, lập tức hóa thành lẫm liệt sinh uy, thần thái bức người.
Người võ công đạt tới cấp số như y, tâm niệm động, anh hoa lộ ra ngoài, vốn không phải việc khó, huống chi y bao nhiêu năm tay nắm quốc sự, tung hoành sa trường, anh phong khí thế như vậy, khi không hề thu liễm mà hiển lộ ra, tất nhiên là cực kỳ lợi hại bức người.
Yên Lẫm chỉ cảm thấy y vừa nhìn một cái, liền nặng như Thái Sơn, nặng nề đè trĩu trên vai, một câu nhàn nhạt, mỗi một chữ lên xuống tạm ngừng, khí thế kinh đào hãi lãng vô hình có chất kia liền đập vào mặt.
Phương Khinh Trần nói xong một câu ngắn ngủi, Yên Lẫm đã mồ hôi đẫm áo, hô hấp không được, chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn đến mức cả đứng thẳng cũng đã thành việc gian nan nhất, ***g ngực tắc nghẽn không chịu nổi, giống như tim cũng ngừng đập.
Bản năng của thân thể đang ép buộc y, mau mau tránh ra, mau mau trốn đi, mau mau cách người này càng xa càng tốt.
Thế mà y vẫn đứng ở đó, dù rằng tư thế đứng thập phần cứng đờ, y vẫn không chịu tránh né nhìn thẳng Phương Khinh Trần, dù rằng trong nháy mắt ngắn ngủi, mồ hôi rơi trên trán khiến tầm mắt mơ hồ.
Y thậm chí không ý thức được mình có nguy hiểm, không phát hiện khí cơ cao thủ đứng đầu này không hề cố kỵ tùy ý thi triển như thế cho dù không khắc ý công kích, áp lực thời gian dài cũng sẽ chấn thương nội phủ, y chỉ nghĩ theo bản năng, mình phải ngăn trước người Dung tướng, không dung nhượng, không lùi bước.
Sau khi đã trải qua nhiều việc như vậy, chung quy nên do y bảo hộ Dung tướng, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không bỏ không rời không hối không lùi.
Phong Kính Tiết khoanh tay đứng bên, thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Y biết, cơn thịnh nộ này của Phương Khinh Trần không phát tác ra, miễn cưỡng đè xuống, tương lai bùng nổ, chỉ sợ hại càng lớn hơn.
Dung Khiêm lại đã sốt ruột, hồ ly này càng ngày càng không biết nặng nhẹ, tùy hứng hồ đồ.
Y đưa tay dùng sức ấn ghế một cái, hơi gian nan đứng dậy, giành lên trước vài bước, một tay kéo Yên Lẫm, nửa người che trước mặt y, quay đầu giận dữ trừng Phương Khinh Trần một cái: “Đừng có ẩu tả.”
Bởi vì sốt ruột, cũng bởi vì đứng lên quá nhanh, đi quá vội, sắc mặt ngoại trừ vẻ nhợt nhạt ốm yếu thời gian qua, còn thoáng kèm theo một chút đỏ vội vàng.
Một tay y kéo gắt gao Yên Lẫm, nửa người lại bởi vì mỏi mệt cật lực, không thể không dựa lên người Yên Lẫm.
Yên Lẫm cuống cuồng đưa tay đỡ y, muốn một lần nữa giấu y ra sau mình, nhưng làm sao có thể.
Dung Khiêm cười nhẹ một tiếng: “Tiểu tử ngốc, đừng sợ, y là bằng hữu của ta, sẽ không gia hại ta, vừa rồi chỉ là thấy ta bị thương quá nặng, trong lòng giận dữ, y luôn không biết nặng nhẹ như vậy, ngươi đừng so đo với y.”
Yên Lẫm ngẩn ra, vừa rồi thấy Dung Khiêm thình lình đứng trước người mình, chỉ lo sợ hãi sốt ruột, lại không phát hiện khí cơ áp bức mạnh mẽ không đâu không có kia đã hoàn toàn biến mất.
Cấp tốc kiểm tra Dung Khiêm trên dưới, thấy y quả thật chưa hề bị thương tổn gì, mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phương Khinh Trần một cái, nhớ tới lời Dung Khiêm nói, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
Đúng vậy, chỉ có người chân chính quan tâm Dung tướng, mới sẽ vì y bị thương nặng mà giận đến tình trạng này.
Người nào từng thấy phong thái Dung tướng ngày xưa, có thể không bất bình vì y, khó chịu vì y đâu.
Vừa nghĩ như vậy, lại không còn oán hận Phương Khinh Trần, trái lại ẩn ẩn có chút đồng ý và cảm kích.
Phương Khinh Trần vừa thấy Dung Khiêm bước đến che chở Yên Lẫm, vội vàng thu khí thế công lực, Dung Khiêm hiện tại không thể chịu nổi chân khí của y xông lên như vậy, tuy nói cực bất mãn việc Dung Khiêm bảo vệ Yên Lẫm, nhưng thấy Dung Khiêm có thể tự mình đứng dậy, tự mình đi lại, trong lòng ít nhiều vẫn vui mừng, cười lạnh một tiếng: “Đi được động được còn cố làm ra vẻ, ngồi xe lăn cái gì.”
Tuy nói như thế, thấy Dung Khiêm hung ác trừng mình như vậy, rốt cuộc trong lòng có hơi không thoải mái.
Ôi, cái người hiền lành dễ nói chuyện nhất này, lại vì một đại hài tử không hiểu chuyện như vậy mà sính khí phách với mình…
Phong Kính Tiết nhìn y tâm lý không cân bằng, ở bên lặng lẽ cười nói: “Được rồi, được chút lợi rồi thì thu tay đi, thật mà ầm ĩ, chẳng qua không dưng khiến Tiểu Dung khó xử thôi.”
Phương Khinh Trần rầu rĩ không nói gì.
Kỳ thật y cũng biết Dung Khiêm là hai đầu khó xử.
Như bây giờ, y ở Yên cung được lễ ngộ, Yên Lẫm không dẫn theo cao thủ khác hộ giá, một mình đối mặt với mình, Dung Khiêm chỉ sợ mình làm khổ Yên Lẫm.
Nhưng kỳ thật, y bất quá là một người chỉ làm tư lệnh, mà Yên Lẫm là người đứng đầu một nước.
Nếu Yên Lẫm lựa chọn giở chủ ý với y, thừa cơ bố trí trước, an bài vô số đại quân, cao thủ như mây đến đối phó y, vậy sẽ đến phiên y bất lợi to, muốn toàn thân trở ra gần như không có khả năng.
Nói trắng ra, Dung Khiêm cho tới nay lo lắng, bất an, cố kỵ không muốn y đến Yên quốc lắm, đều chỉ bởi vì quan tâm cấp thiết mà thôi.
Vừa quan tâm Yên Lẫm, cũng quan tâm y, cho nên không muốn bất cứ ai trong hai người họ bị thương tổn, mới trái phải khó xử, buồn khổ gấp bội.
Mà Yên Lẫm hiện tại hòa nhã với y, đâu phải bởi vì sự cường đại hoặc là địa vị của y, chẳng qua là nể mặt Dung Khiêm thôi.
Thật làm quá đáng quá, bức Dung Khiêm cấp bách, không thể không chọn một giữa bảo hộ y và bảo hộ Yên Lẫm, cái tên không có tình yêu bạn học này khẳng định vẫn lựa chọn giúp đỡ tiểu Hoàng đế kia ức hiếp mình.
Dù sao đám học trò mình toàn là quái miêu chín mạng, đánh chết cũng chẳng hề gì, Yên Lẫm đáng thương người ta lại chỉ có một cái mạng nhỏ, không chịu nổi giày vò.
Phương Khinh Trần thở dài trong lòng, chỉ đành hậm hực nhìn Dung Khiêm một cái, lắc đầu cười khổ mà thôi.
Yên Lẫm ngược lại hướng về Phương Khinh Trần mà cười sang sảng: “Nghe Phương hầu anh hào cái thế đã lâu, hôm nay mới biết thế gian có thần công như thế, thật là khiến người khâm phục.”
Phương Khinh Trần thấy y ngữ khí sang sảng, thần sắc vô tư, không hề có vẻ miễn cưỡng giả bộ, trái lại hơi sửng sốt.
Tiểu tử này thoạt nhìn khí lượng rất lớn nha, không âm trầm dễ dàng ghi hận như trong tưởng tượng.
Vậy lúc trước rốt cuộc là làm sao mà một rồi hai, hai rồi ba giày vò Tiểu Dung thành thế này?
Dung Khiêm cả giận: “Khinh Trần, ta không có khí lực vẫn đứng bồi ngươi cẩn thận, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Phương Khinh Trần nhìn dáng vẻ không thể nề hà này của y, cười rồi thở dài, tiến lên cùng Yên Lẫm đứng bên cạnh y, đỡ nửa bên thân kia của Dung Khiêm, Phong Kính Tiết đã sớm cười đẩy xe lăn đến, Phương Khinh Trần ấn Dung Khiêm ngồi xuống, cười nói: “Được rồi được rồi, dù sao cũng là chuyện của bản thân ngươi, ngươi đã không muốn ta quản, ta còn lười phí tâm tư này.”
Dung Khiêm thở phào một hơi, Phong Kính Tiết cũng nhịn không được nở nụ cười.
Có miếng băng keo cách điện hình người to tướng như Dung Khiêm, hai người này tốt xấu cũng không gây được.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, đến đây mới tiêu tan.
Yên Lẫm vốn là người thông minh, lúc này cũng đã lĩnh ngộ rõ ràng tin tức trao đổi trong lời lẽ của mấy người.
Trong lòng thấy giật mình, cũng thấy vui vẻ.
Nhân vật kiêu hùng lật tay là mây úp tay là mưa, thản nhiên nắm trong tay phong vân mấy nước, thúc đẩy mấy nước đại chiến kia, lại chỉ thuần túy vì đau thương của một bằng hữu mà không kiêng nể gì, không để ý hậu quả biểu hiện ra bất mãn và địch ý với một đế vương cường quốc như thế?
Nhìn Phương Khinh Trần tư thái tự nhiên đỡ Dung Khiêm ngồi xuống, nhìn họ dưới ánh dương, đây đó không chút khách khí trừng nhau, vẻ mặt ngữ khí khẽ trách mắng, rõ ràng cảm giác được giữa ba người họ, có lẽ tự thành một thế giới nhỏ, có rất nhiều bí mật người ngoài không thể tham gia, không thể dò biết, song trong lòng y dâng lên không phải đố kỵ, không phải khẩn trương, ngược lại là khoái ý vui vẻ ẩn ẩn.
Có người vì Dung tướng mà nổi giận với y, thật tốt! Dung tướng có bằng hữu như vậy, thật tốt! Có người có thể quan tâm Dung tướng như vậy, phẫn nộ vì y như vậy, vì y bất chấp tất cả mà ra tay như vậy, thật tốt!
Y nghĩ như vậy, nhất thời lại hơi xuất thần, không nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên phương xa, một thái giám nghi trượng rảo bước đến, xa xa sụp lạy dưới đất: “Bệ hạ, Phong thống lĩnh và Lý tướng quân, Vương tướng quân, Trịnh tướng quân cùng nhau vào cung cầu kiến.”
Vẻ mặt Yên Lẫm hơi động.
Phong Trường Thanh kiêm thống lĩnh đại nội thị vệ, có thể tự do ra vào cung cấm, có việc tìm y, bình thường đều là trực tiếp tự mình đến.
Mà chuyến này lại cùng mấy vị tướng lĩnh trọng yếu lần này xuất chinh Tần quốc, chính thức qua thái giám thông bẩm bái kiến, có lẽ là có quốc sự quan trọng, không thể chậm trễ.
Quay đầu nhìn tình hình không chút khách khí nhưng rõ ràng thân mật lý giải đó giữa Phương Khinh Trần và Dung Khiêm, trong lòng coi như yên ổn, biết có thể yên tâm để người cường đại khó lường này ở chung với Dung tướng, bèn cười nói: “Phương hầu thứ tội, trẫm có chính vụ khác, không tiện tiếp.
Trong Thanh Hoa cung đã chuẩn bị bạc yến, có lẽ Phương hầu cũng muốn cùng Dung tướng và Phong công tử thoải mái tận hứng, chỉ là…”
Y quay đầu nhìn chằm chằm Dung Khiêm, giao rất nghiêm túc: “Dung tướng không được uống rượu.”
Dung Khiêm cười xấu hổ, trước mặt Phương hồ ly, bị tiểu hài mình dạy dỗ quản đầu quản chân, thật là quá sức mất mặt.
Phong Kính Tiết ở bên cười nói: “Bệ hạ yên tâm, có đại phu ta đây.”
Yên Lẫm cười thoải mái: “Vẫn phải phiền Phong công tử trông Dung tướng cẩn thận.”
Phương Khinh Trần nghe cũng thấy buồn cười, địch ý với Yên Lẫm tiêu đi vài phần, lại khách khách khí khí chắp tay: “Bệ hạ không cần khách khí, cứ tự tiện là được.”
Yên Lẫm lúc này mới cười quay người rời đi, vẫn chưa phát giác trong đôi mắt khoan thai nhìn bóng dáng y chăm chú kia của Phương Khinh Trần để lộ một chút khác lạ.
Dung Khiêm lại nhìn Phương Khinh Trần có phần lo lắng, chân mày nhíu sâu.
Cái tên này, làm ra trò quỷ gì rồi?
Yên Lẫm đi một mạch vào ngự thư phòng, mấy trọng tướng trong phòng đều lũ lượt đứng dậy hành lễ.
Yên Lẫm cười ngồi xuống: “Chuyện gì, lại kinh động đến mức mấy người các ngươi đồng thời tiến cung.”
Chúng tướng nhìn nhau một cái, Phong Trường Thanh nói: “Bệ hạ, chúng thần hôm nay trong lúc vô ý đã phát hiện một đại sự.”.