Dung Khiêm gật đầu: “Âm mưu lần này, quả thật là ngươi gây ra.”
Phương Khinh Trần chẳng hiểu gì hết, đưa tay chỉ chỉ mũi mình: “Ngươi không đùa chứ? Ta giống người có năng lượng như vậy sao?”
Nhìn sắc mặt Dung Khiêm, bỗng nhiên nhớ tới mình lúc trước hình như đích xác từng thò tay vào trong hậu cung Yên quốc, Phương Khinh Trần buông tay: “Cho dù tay ta có thể dài đến mức bài bố những nữ nhân này cung đấu, ta cũng không đến mức tự hạ độc cho mình chứ?”
Dung Khiêm thở dài, ngồi xuống nói: “Lần này không phải hậu cung tranh sủng, mà là một sự kiện chính trị.” Vẻ mặt y cũng có chút bất đắc dĩ: “Nguyên nhân của sự tình chính là Đại Yên công Tần.”
Phương Khinh Trần hừ một tiếng: “Cái cần này của ngươi đánh cũng thật đủ xa.
Muốn ta tương lai giúp tiểu hài nhà ngươi thì cứ nói rõ, đừng luôn ngấm ngầm công khai lấy lời ép ta.”
Y đột nhiên quả quyết mình bị thiệt như vậy, khiến Dung Khiêm nghe mà dở khóc dở cười.
Liếc nhìn y một cái, khụ một tiếng, mới định nói chuyện, Phương Khinh Trần khoát tay không cho y mở miệng nữa.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.
Ngươi hôm nay đã lãng phí nước bọt rất không ít, thần y đại nhân tương đối bất mãn rồi.
Để ta nói thay ngươi.”
Dung Khiêm mỉm cười, không nói nữa, bưng chén nước ấm để bên cạnh lên làm trơn miệng.
“Ta đoán, đám kia nói với ngươi, họ cảm thấy hiện tại Lạc Xương chiếm cứ vị trí hoàng hậu Yên quốc quý báu này, đã là có hại vô ích với quốc gia.
Nàng lại sinh trưởng tử, tương lai ẩn hoạn trùng trùng, cho nên vì Đại Yên quốc, vì thiên hạ thương sinh, họ vô cùng đau lòng, không thể không xuống tay với cô nữ.”
Dung Khiêm gật đầu: “Tần Yên đã trở mặt.
Lạc Xương thân là con gái cố Tần vương, Tần vương hiện giờ không chừng còn coi nàng là cái đinh trong mắt, cho nên nàng đã chẳng còn trợ giúp gì cho Yên Lẫm.
Nàng tiếp tục làm hoàng hậu Đại Yên quốc này nữa, lại là mẹ của trưởng tử, quả thật ẩn hoạn trùng trùng.
Cho nên họ cảm thấy không thích hợp, cũng không thể nói là không đúng.”
Phương Khinh Trần chế nhạo: “Đương nhiên, lý do cũng quan trọng như thế, nhưng chẳng phải dễ nghe, chính là lần này họ đi chinh Tần, gián tiếp hại Lạc Xương tru hết cả nhà, trở thành cô nữ, cho nên sợ bị Lạc Xương ghi hận.
Dù sao chẳng ai có thể cam đoan mình cả đời sẽ không bước nhầm, nếu thật sự bị người Hoàng đế đầu ấp tay gối yêu thương che chở, mẹ ruột của hoàng trưởng tử ghi nhớ, thời khắc mấu chốt thổi chút gió, thật là nguy hiểm quá mức.
Cho dù họ không lo bản thân, cũng phải ngẫm lại vinh nhục được mất của cả gia tộc sau lưng mình, cho nên lúc này sống yên lo nguy, cố gắng phòng hoạn chưa xảy ra.”
Dung Khiêm thở dài lắc đầu: “Chuyện lần này, đích xác cơ bản là những võ tướng tham gia công Tần đó làm ra.
Họ tính toán một chút cho bản thân như vậy, cũng không phải là sai.
Bất quá, những võ nhân này, tính tình đều cẩu thả, vốn còn chưa kịp nghĩ đến một tầng lợi hại ẩn ưu sâu này.
Lần này phát động nhanh như vậy, lại là bị người bên ngoài chỉ vẽ.
Nói đến người này ngươi cũng nên gặp rồi.”
Phương Khinh Trần nhanh chóng lướt qua đám người quen trong đầu một lần, nhưng thật sự không nhớ nổi, vị nào có thể nhàm chán như vậy.
Dung Khiêm cười nói: “Tần quốc Định Quốc hầu.
Liễu Vân Đào.”
Phương Khinh Trần ngẩn ra: “Lão?”
“Lúc trước sau khi Yên quốc cùng Tần Húc Phi lén kết minh, Yên quân trong kinh thành liền lặng lẽ cho cả nhà Liễu thị rất nhiều ưu đãi và tự do.
Liễu Vân Đào cũng được cơ hội này, lân la làm thân với mấy tướng quân thủ kinh thành khi đó.
Lúc rảnh rang tán dóc, bèn nói lần này cốt nhục của Tần vương cơ bản đều sẽ bị thanh lý sạch sẽ, nhưng mấy nữ nhi xuất giá đó, nhất là Lạc Xương, lại tránh được một kiếp.
Lạc Xương thân là hoàng hậu Yên quốc, lại đã hoài thai, tương lai sinh nếu là công chúa thì thôi, nếu là trưởng tử, thì vô cớ không thể phế tùy tiện, chờ hoàng tử trưởng thành, nếu bị mẹ ruột ảnh hưởng quá nặng, các tướng lĩnh hiện giờ lập công lớn cho Yên quốc, tương lai không biết là kết cục như thế nào, mà Yên quốc tương lai, cũng chẳng biết sẽ biến thành ra sao, như thế như vậy, như vậy như thế…”
Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng: “Ăn no rửng mỡ.”
Phong Kính Tiết nhíu mày nói: “Liễu Vân Đào quản việc không đâu này làm gì? Phải chăng là Tần Húc Phi mớm lời…”
“Không liên quan Tần Húc Phi đâu.” Phương Khinh Trần quả quyết lắc đầu: “Người đó xuẩn đến lợi hại, chủ ý nhổ cỏ tận gốc, bức hại nhược nữ kiểu này, y khẳng định không thể nghĩ đến.”
Dung Khiêm và Phong Kính Tiết nhìn nhau, trao đổi vẻ sáng tỏ, Phương Khinh Trần căn bản lại chẳng có tâm tư để ý, tự mình cực kỳ khinh thường mà cố sức chế nhạo: “Đây nên là Liễu Vân Đào tự chủ trương.
Lão đó tâm danh lợi cực nặng, biết Tần Húc Phi rất nhanh chóng sẽ chưởng đại quyền, nóng lòng muốn biểu hiện năng lực của mình, cảm thấy giở thủ đoạn chỉ điểm đùa lòng người, thay Tần Húc Phi diệt trừ một mầm họa, sau đó lại để Tần Húc Phi biết hết thảy đều là công lao của lão, sẽ có ưu đãi cho tiền đồ của lão.
Bất quá gặp phải đồ ngu ngốc Tần Húc Phi đó, coi như lão xui rồi, cái mông ngựa này, xem như vỗ lên chân ngựa cứng ngắc.”
Phương Khinh Trần lắc đầu, rất đỗi khó hiểu.
Loại người đó, rốt cuộc làm sao nuôi ra loại nhi tử như Liễu Hằng này?
“Tiểu Dung, có phải những người đó nói với ngươi, lúc ấy họ không coi là gì, sau khi về nước, thầm tụ lại một chỗ, nói đến lời của Liễu Vân Đào, càng nghĩ lại càng có lý.
Nhưng mắt thấy Yên Lẫm và Lạc Xương quan hệ không tồi, Lạc Xương lại không hề thất đức, dù sao cũng không thể dâng tấu chương đòi Yên Lẫm phế hậu, vì thế chẳng thể làm gì.
Nhưng lần này thấy Lạc Xương lại bởi vì tin tức Tần vương một nhà chết thảm mà đau thương đến khó sinh, tiếp đó sinh hạ lại cố tình là con trai, rồi Yên Lẫm che chở nàng đủ kiểu, thậm chí vì bồi nàng mà mấy ngày không lên triều, nhìn tư thế này trong lòng mọi người thật sự thấp thỏm gấp bội, vừa hay ta ở đây, coi như một cơ hội khó được, cho nên liền phát động?”
Dung Khiêm day huyệt thái dương, thở dài gật đầu.
Phong Kính Tiết nhíu mày: “Đám người này, Lạc Xương vóc người chưa đủ, khung xương không đủ lớn, lần này khó sinh đã sớm là chuyện trong dự liệu, liên quan gì đến Tần quốc? Vốn nàng đã sắp đến lúc sinh, đừng nói loại chấn động thân nhân bị giết này, ngay cả bị người ở sau lưng hét lớn một tiếng dọa nhảy dựng, cũng có thể động thai.
Chỉ vì loại sự tình này…”
Phương Khinh Trần hung hãn liếc y một cái đầy khinh thường: “Kính Tiết, ngươi làm thầy thuốc nghiện luôn rồi à? Mau mau tỉnh lại đi.
Bằng trạng thái *** thần hiện tại này, nhìn thế nào cũng khiến người ta không yên tâm.
Nếu ngươi còn hăng say y thuật như vậy, thôi đừng về Triệu quốc đấu với vị Triệu vương kia nữa, coi chừng lại bị người chém đầu lần nữa, sau đó xem ngươi còn có thể ra nữa không, ra rồi, ngươi lại còn lấy lý do gì đi lừa dối Lư Đông Ly.”
Phong Kính Tiết đắc ý dương dương cười nói: “Không biết xấu hổ mà nói ta, Khinh Trần, hiện tại hai ta là ai đang giả điên? Ngươi cho ta là ngươi hả, cái cớ đó của ngươi dùng một lần là đi đứt.
Nhưng lý do kia của ta, có thể tùy tiện dùng đi dùng lại.”
Phương Khinh Trần chán nản, cũng lười đấu võ mồm với y nữa, quay lại nói: “Lần này Lạc Xương cho dù là hoàn toàn không động lòng, thuận thuận lợi lợi sinh hài tử thì thế nào? Những người đó khẳng định lại cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm, tâm lạnh như thiết, tất nhiên là đang chuẩn bị nữ nhân báo thù mười năm không muộn, thế không phải càng có lý do cần đối phó nàng.”
Y cười ha ha: “Người không trong cuộc, mới tiêu sái được.
Những người trong cuộc đó, thấy Lạc Xương vì chuyện Tần vương mà phản ứng dữ như vậy, Yên Lẫm lại sủng ái nàng như thế, rồi thêm trưởng tử giáng sinh, ai có thể không thấy cực uy hiếp.”
Dung Khiêm thở dài một hơi, tiếp tục day trán.
Những võ tướng đó sớm đã âm thầm thông với các trọng thần tể chấp khác trong triều, mọi người đều cho rằng, Lạc Xương biến mất mới là tốt nhất.
Trên cơ bản, nếu có thể làm cho Yên Lẫm đổi lão bà, có thể để Cam Tuyền cung đổi một nữ chủ nhân, cho dù là heo nái, mọi người cũng sẽ kèn trống đưa vào cung.
Chẳng qua, chuyện muốn phế Lạc Xương, mọi người chỉ có thể nghĩ, không thể nói.
Dù sao Lạc Xương chẳng những không phạm sai lầm, ngược lại đã lập đại công lao truyền tự cho quốc gia.
Yên Lẫm vừa mừng được trưởng tử, lại còn trẻ tuổi, chưa từng bị năm tháng mài ra quá nhiều gian giảo và lãnh khốc.
Chuyện kiểu này, ai có thể nhắc tới?
Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên cũng đều từng bị họ du thuyết, bất quá hai vị này tuy rằng tán đồng lý do của họ, lại kiên quyết không tán đồng thủ đoạn giải quyết, chẳng ai chịu đi khuyên Yên Lẫm thương tổn Lạc Xương.
Vì thế đám trọng thần này cuối cùng dùng kế sách cơ hồ công khai này, dùng phương thức không quang minh chính đại lắm như vậy, đi biểu đạt ý kiến rất nhiều người không tiện nói ra, tạo áp lực với Yên Lẫm.
Vốn chuyện này Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên ít nhiều đã nghe phong thanh, cũng vẫn âm thầm ngăn trở, nhưng cố tình mấy ngày này trong cung Yên Lẫm bận đến hận không thể phân thân làm ba, một bồi Dung Khiêm, một bồi Lạc Xương, một vào triều, Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên không muốn Yên Lẫm phiền lòng thêm, khuynh hướng ngầm này họ vẫn chưa từng đề cập với Yên Lẫm, không ngờ được những người đó lại bát gạo thổi nốt như vậy..