“Cho tới nay, các ngươi mỗi người đều cự tuyệt, nhưng các ngươi chưa ai tận mắt nhìn A Hán lần nữa.
Ta luôn hy vọng các ngươi có thể thấy, chúng ta chăm sóc y rất tốt, trên người y không có một chút dáng vẻ thê lương của người bệnh liệt giường.
Nếu chính mắt thấy, chính tay chạm đến, niệm tình cố cựu, các ngươi biết đâu sẽ mềm lòng.
Bất kể là quy điều cấm kỵ gì, cũng không phải vĩnh viễn không có ai dám phá bỏ mạo phạm.”
Địch Cửu thanh âm trầm định: “Nhưng dường như, ngươi quả có cảm khái, lại vẫn không đủ dũng khí.”
Phương Khinh Trần bật cười: “Không ngờ lại sẽ có người giở thủ đoạn khích tướng cũ rích như vậy với ta…”
Y lắc đầu: “Tuyệt hy vọng đi, ta sẽ không đánh thức y.
Ta đến đây chỉ để cản ngươi.
Ngươi cũng nên biết đủ, Tiểu Lâu chưa bao giờ chủ động can thiệp sinh tử của người khác, ngươi cố muốn đi tìm chết, chúng ta vốn đều nên khoanh tay xem náo nhiệt, về sau cuộc sống cũng thanh tịnh.
Cũng chỉ là niệm mấy năm nay, ngươi đối đãi A Hán quả thật tận tâm…”
Địch Cửu bình tĩnh một tay vén màn xe, làm tư thế tiễn khách: “Đa tạ, tạm biệt, không tiễn!”
Ngữ khí lạnh tanh, vẻ mặt lạnh tanh, khiến Phương Khinh Trần cũng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Với chúng ta mà nói, đây đã là làm đến cực hạn.
Địch Cửu, mọi việc đừng quá đáng quá.”
Địch Cửu đưa mắt, ánh mắt như u hỏa trong băng: “Ta quan tâm chưa bao giờ là sinh tử của bản thân, nói một tiếng tạ, là nể A Hán cho ngươi sự khách khí.
Ngươi đã không thuyết phục được ta, ta cũng không cầu được ngươi, tự nhiên mời ngươi đi mạnh giỏi, ta còn phải tiếp tục lên đường.”
Phương Khinh Trần hơi nhíu mày, bỗng cảm thấy hơi buồn bực.
Dùng tình cảm đả động, dùng đạo lý thuyết phục, chậm rãi thuyết phục người… Việc cẩn thận như vậy, đâu thích hợp để y làm.
“Địch Cửu, đừng phí sức, nếu ta không cho phép, ngươi một bước cũng chẳng tiến được.
Dù ta lười quản, ngươi đến Tiểu Lâu rồi cũng không thể làm cho chúng ta ra tay cứu tỉnh A Hán, sẽ chỉ bồi tính mạng mình một cách uổng phí.”
“Ta đã chỉ còn lại con đường cuối cùng này, thì chỉ có thể kiên trì đến cùng.”
“Vị tất là con đường cuối cùng, ngươi còn sống, y còn sống, mới có thể một mực có hy vọng mới.” Phương Khinh Trần cảm thấy mình quả thực đang khuyên bảo hết nước hết cái.
Ôi, hết thảy nể mặt A Hán…
Ánh mắt Địch Cửu hờ hững nhìn y: “Ngươi cảm thấy, ta còn có thể sống bao lâu nữa? Ta có thể hy vọng nửa tháng, hay là một tháng nữa?”
Ngữ khí của y bình thản, không hề có ý tức giận hay châm biếm.
Phương Khinh Trần kiên nhẫn nói: “Ta giúp ngươi tìm một vị thần y tốt nhất thiên hạ.
Nếu ngươi chịu quay đầu, y chí ít có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng thêm mấy năm, cũng có thể giảm bớt nỗi khổ đau ốm đến hạn độ lớn nhất.”
Địch Cửu rốt cuộc ngẩn ra, qua một lúc mới nói: “Chính là Phong Kính Tiết chết đi sống lại kia?”
“Là y!” Phương Khinh Trần không khỏi khẽ thở dài một tiếng: “Tiểu Lâu chúng ta, chưa bao giờ vì sinh tử của một người ngoài mà phí tâm lực như thế.”
Khóe môi Địch Cửu khẽ động, dường như muốn cười.
Đáng tiếc, thời gian quá dài dòng, thân thể y cơ hồ đã quên mất phải mỉm cười như thế nào.
Y chậm rãi cúi đầu, ánh mắt ngưng định trên người Phó Hán Khanh đang ngủ say.
Y hiện tại, sống thêm mỗi một ngày, đều như là trộm thời gian của ông trời, mà người này, mở miệng là giúp kéo mệnh mấy năm, khẩu khí thật lớn, bổn sự thật lớn.
“Y có thể kéo dài mệnh cho ta, y có thể giúp ta thoải mái? Y có thể cho ta sống thêm bao lâu, ba năm, năm năm, mười năm? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày chăm sóc một người vĩnh viễn không tỉnh, một bước cũng không dám tùy tiện rời khỏi, vĩnh viễn bị nhốt bên cạnh y.
Từng ngày ngóng trông y tỉnh lại, từng ngày thất vọng.
Biết rõ nhân gian phàm trần này, chẳng một ai có thể cứu được y, người trong thần tiên có thể cứu y lại vẫn nhẫn tâm khoanh tay, mà ta, bởi vì đã chịu ơn, không bao giờ có thể làm thêm bất cứ chuyện gì nữa? Sống như vậy, có ý nghĩa gì? Sống như vậy, làm sao thoải mái?”
Ngữ khí của Địch Cửu từ bình thản hòa hoãn lúc đầu, dần chuyển thành kiên cường lạnh lùng: “Phương Khinh Trần, ta muốn dẫn y đến Tiểu Lâu! Ta muốn dẫn y xông vào cấm địa của thiên hạ anh hùng đó! Ta muốn đi hỏi thử đám thần tiên ra vào hồng trần, lãnh nhãn nhìn thiên hạ trằn trọc các ngươi, rốt cuộc là quy tắc thiết luật ra sao, có thể làm các ngươi cứ thờ ơ nhìn đồng bạn chậm rãi đi chết.
Ngươi không cần uổng phí khí lực nữa…”
Ngữ thanh chợt ngừng, trên khuôn mặt hầu như không có sức sống của nhân loại kia bỗng nhiên dâng lên một cỗ xanh trắng, y đưa tay che miệng, ra sức ho khan.
Y rõ ràng rất không muốn yếu thế trước mắt Phương Khinh Trần, chỉ là lực ý chí mạnh hơn, có đôi khi, chung quy không thể chinh phục thân thể bệnh tật.
Y ho đau đớn như vậy, kịch liệt như vậy, ngay cả người nghe cũng cảm thấy khó mà chịu được.
Phảng phất người như du hồn này, một khắc sau sẽ bởi vì không thể thở nổi mà ngã xuống bỏ mạng, phảng phất nghe y ho như vậy nữa, cuối cùng sẽ thấy một người sống sờ sờ, gan nứt phổi vỡ, sinh cơ diệt hết.
Phương Khinh Trần cắn răng nghe một hồi, rốt cuộc hết kiên nhẫn.
Cái tên thích cả ngày mặc bạch y, rêu rao khắp nơi, tự luyến đến cực điểm như y đây làm sao kiềm chế được mà ở trong cỗ xe ngựa âm u nhỏ hẹp này, nghe người bên cạnh ho mãi?
Không vệ sinh, không khỏe mạnh, làm người không thoải mái cực độ.
Y oán hận hừ một tiếng: “Thôi vậy.
Ngươi tự đi tìm chết, ta chẳng thèm quản ngươi.”
Y nhổm dậy với vẻ mặt giận dữ, muốn vén rèm xuống xe.
Địch Cửu dường như muốn nói gì đó, đáng tiếc vẫn ho không ngừng, đúng là cả tạm dừng nói một chữ cũng chẳng làm được.
Cau mày, rốt cuộc ho đến mức hơi gập cả lưng, đôi mắt thoáng lỡ một chớp mắt trên người Phương Khinh Trần.
Chúng sơn tặc chỉ nhìn thấy Phương Khinh Trần và Địch Cửu trước sau vào xe, màn xe buông xuống, lại vén lên, lại buông xuống, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có thể láng máng nghe được vài tiếng nói chuyện đè thấp, nhưng cũng không biết hai người đang thương lượng gì bên trong.
Mọi người càng lúc càng lo sợ bất an, cố kiên trì đợi một hồi, vẫn chẳng có động tĩnh gì, liền có người không nhịn được thấp giọng nghị luận, suy đoán lung tung, nhưng vẫn không một ai có gan đến gần cỗ xe ngựa.
Đang lúc mù tịt, liền thấy cỗ xe ngựa kia bỗng nhiên vô cớ chấn động, lúc đầu chấn động còn nhẹ, nháy mắt đã kịch liệt vô cùng, con ngựa kéo xe hoảng sợ vùng vẫy, mà bảo mã kia của Phương Khinh Trần lại rất có linh, phát hiện tình hình không đúng, đã sớm cất vó chạy xa tít, tránh khỏi nguy hiểm.
Xe ngựa kia chấn động càng lúc càng kịch liệt, trên cỗ xe con con, lại như có thiên quân vạn mã đang xung sát, mà ngay cả đại địa bên dưới cỗ xe, cũng như đang chấn động theo.
Mọi người kinh hoàng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, luống cuống tay chân kéo ngựa của mình lui ra sau, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cả cỗ xe ngựa bỗng nứt bung thành vô số mảnh nhỏ.
Con ngựa kéo xe hí thảm một tiếng, phần mông và chân sau nhất thời bị mảnh vụn cắt ra rất nhiều vết máu vụn vặt, đau quá co giò lao đi.
Đám sơn tặc bốn phía đã lui rất xa, trái lại không hề bị liên lụy gì, chỉ là người người trợn mắt há mồm, giữa gỗ vụn bay tán loạn đầy trời, kinh ngạc nhìn ba thân ảnh kia.
Bạch y của Phương Khinh Trần nổi bật dễ thấy nhất, giữa những mảnh vụn sắc bén như đao mà y nhanh nhẹn qua lại, thong dong tự nhiên, nhẹ nhàng hạ xuống đất, thân pháp vô cùng tiêu sái đẹp đẽ, thản nhiên khoanh tay, mỉm cười mà đứng, thần khí đầy đủ, phong hoa sáng chói như vậy, những mảnh vụn bay tứ tung đầy trời, lực sát thương vô hạn kia, từ đầu chí cuối cả một góc áo của y cũng chưa từng đụng đến.
So với sự tiêu sái của Phương Khinh Trần, phương thức xử lý nguy cơ của Địch Cửu lại cực ngang ngạnh.
Y chỉ thuận tay ôm chặt chẽ Phó Hán Khanh vào lòng, bảo vệ trước người, nhảy dựng lên, lại nhẹ nhàng hạ đất, cương khí vô hình vờn quanh thân.
Phương Khinh Trần là lấy thân pháp *** diệu xuất trần nhất, chạy nhảy xoay chuyển với không gian nhỏ nhất, nhẹ nhàng lướt qua tất cả những mảnh vụn cỡ lớn.
Mà Địch Cửu phải che chở Phó Hán Khanh, thân hình không thể linh động như thế, vậy là trực tiếp dùng nội khí hết sức bá đạo giảo tất cả những mảnh vụn gần người thành bụi mù.
Y bế Phó Hán Khanh từ từ hạ đất, lãnh nhãn nhìn Phương Khinh Trần đối diện, vô số gỗ vụn từ từ hạ xuống giữa hai người, trong thanh âm của Địch Cửu, rốt cuộc ẩn ẩn lộ ra sự tức giận: “Ngươi ở ngay bên cạnh y mà ra tay nặng như vậy? Chân khí tràn ra khá nhiều, y không chịu đựng nổi đâu!”
“Thì thế nào?” Phương Khinh Trần nhướng mày cười khẩy: “Ta đã nói chúng ta toàn là người lạnh lùng vô tình, chỉ là ngươi không chịu tin thôi.”.