“Liễu tướng quân! Liễu tướng quân!”
Liễu Hằng giục ngựa giương thương, dẫn tướng sĩ thuộc hạ *** nhuệ nhất, xông thẳng lên cầu phao, quân sĩ bốn phía nhao nhao nhường đường, cả sĩ binh trên cầu phao cũng nghiêng người nhường y đi trước.
Tần quân khổ chiến bên bờ nam, cũng tề thanh hô to theo: “Liễu tướng quân!”
Tần Húc Phi trời sinh anh vũ anh nghị, nhưng tính nóng như lửa.
Liễu Hằng lại kiên nhẫn cẩn thận, tính tình ôn hòa hiền hậu.
Tần Húc Phi là chiến thần trong quân, là đối tượng các tướng sĩ nhìn lên, nhưng mọi người có vấn đề muốn hỏi, có lời muốn nêu ý kiến, có chuyện muốn hỏi thăm, đi tìm nhất định là Liễu Hằng, mà không phải Tần Húc Phi.
Y là bằng hữu tốt nhất, cấp dưới tín nhiệm nhất của Tần Húc Phi, cả trong quân đội, là nhân vật chỉ sau Tần Húc Phi.
Hiện tại, y lại lĩnh binh thả ngựa, vọt tới tiền phương chiến trường!
Sĩ khí lên cao!
Bắt đầu từ khi Đại Tần khởi binh phản công Sở quốc, mỗi một trận chiến đều là như thế, mỗi lần xung sát luôn có vị tướng lĩnh cao nhất xung sát ở trước nhất, vô luận là Tần Húc Phi, Liễu Hằng, hoặc là người khác, họ luôn sẽ dùng hai vai gánh chiến cuộc gian nguy.
Nguy hiểm họ đối mặt, luôn nhiều hơn sĩ binh thấp nhất!
Cho nên, nhánh Tần quân này mới có thể tụ mãi không tan.
Cho dù thân ở dị quốc, không đường về nước, thiên nhân đều bỏ, vẫn không tự bỏ, không tự hủy, không sụp đổ!
Có thể yên tâm giao sau lưng của ngươi cho đồng bạn, chủ tướng của ngươi cũng ở bên ngươi, núi đao biển lửa, mọi người cùng xông pha! Họ là địch của cả thế giới, nhưng họ nương tựa lẫn nhau!
Há nói không áo, cùng người chung bào…
Chỉ sau trung quân Tần Húc Phi thống lĩnh, tả quân *** nhuệ nhất Liễu Hằng dẫn dắt đã xông lên cầu phao, theo anh tư quất ngựa vọt đến bờ nam của Liễu Hằng.
Họ sẽ xếp ra trận doanh kiên cố nhất ở bờ nam! Đối với Tần quân nhiều năm chinh chiến, bao bận phá cường địch mà nói, khốn cảnh gian nan hơn nữa cũng từng đối mặt, năm đó cho dù đối mặt với Phương Khinh Trần công kích toàn diện, họ cũng có thể chống đỡ không loạn, lui mà không tan, chỉ cần qua cầu, đám ô hợp thuận thiên quân này còn không phải dễ như trở bàn tay!
—
Trên cầu phao, Tần quân thần tốc đi qua.
Bên cầu phao, chính là thượng du Hoài Giang, vòng qua một khúc khá cong, bởi vì người Tần phần nhiều không thiện nước, lúc lựa chọn địa điểm bắc cầu, đã chọn đoạn thế nước đem so mà nói là nhẹ nhàng nhất này.
Lúc này, chỗ ngã rẽ, trên mặt sông Hoài Giang, lướt đến hơn mười chiếc thuyền con.
Thuyền rất nhỏ, rất không thu hút, trước khi vòng qua ngã rẽ, hoàn toàn bị cỏ cây bên bờ che lấp.
Mọi người bên bờ bắc nhìn thấy mấy điểm nhỏ trên mặt sông kia khá sớm, nhưng cũng nghi hoặc hơn là cảnh giác.
Thuyền nhỏ xuôi dòng mà đến, tốc độ cực nhanh.
Tần quân trên cầu bên bờ, giương cung giơ nỏ, lại bắn không ra được.
Tiếng gào khóc vang khắp trên thuyền, không có thuận thiên quân, không có ai tay cầm vũ khí, có chỉ là lão nhân và phụ nhân quần áo tả tơi, đều bị tra tấn đến không thành hình dạng, hơn nữa đều bị thừng trói chặt, không thể động đậy.
“Cứu mạng!”
“Chúng tôi không phải thuận thiên quân!”
“Cứu mạng!”
Tất cả Tần quân đều trợn mắt há mồm, ngay cả Tần Húc Phi bách chiến sa trường cũng ngẩn ra.
Chuyện gì xảy ra đây? Nếu là công thành, trái lại từng nghe nói xua đuổi dân thường trước mặt đội vác đất lấp thành hào.
Mấy chiếc thuyền con này, lại không đủ xung lực phá cầu phao, vì sao phải để bách tính ra chịu chết?
Chẳng qua là thoáng chần chừ.
Mấy chục chiếc thuyền con trước sau đụng trúng chiếc cầu phao đầu tiên!
Một tiếng nổ vang! Chấn động lòng mười vạn người nam bắc sông!
Ngọn lửa ngút trời! Cột nước ngút trời! Cầu phao đứt từ giữa! Sĩ binh trên cầu rơi xuống sông!
Sĩ binh chỗ nước cạn còn có thể giãy giụa lên bờ, khinh giáp binh chỗ nước sâu phần nhiều bị nước sông cuốn đi, mà những sĩ binh mặc giáp nặng đó, dù bơi giỏi hơn cũng vĩnh viễn chìm nghỉm dưới đáy sông.
Nhịp cầu sụp đổ, thân tàu nổ tung, những mẩu cọc gãy gỗ vụn bắn ra tứ xứ, đánh lên người khinh giáp binh đang giãy giụa trèo lên bờ, bao nhiêu người xương đứt gân đoạn, ngã dưới nước.
So với họ, lão nhược phụ nhân trên thuyền càng đáng thương hơn, có thuyền là nổ tung, tan xương nát thịt.
Có thuyền nhỏ lại dấy lên đại hỏa, những người này bị dây thừng trói vào một chỗ, liệt hỏa quấn thân, chỉ kêu thảm bị đốt chết tươi, cho dù nhảy xuống sông cầu mau chết chìm cũng không thể.
Lửa mạnh khói đặc, máu thịt tung tóe.
Trong địa ngục nước lửa, thượng du lại có vô số thuyền nhỏ, mang theo vô số người kêu khóc, xuôi dòng lao xuống.
Thuận thiên quân cười to inh ỏi, mà Tần quân bờ bắc thì đau lòng kinh hoàng đến mức nhất thời ngay cả gầm lên cũng không thể.
Vô sỉ! Vô sỉ!
Tần Húc Phi xanh xám mặt, giục ngựa vọt tới trước, lại bị bộ tướng bên cạnh ngăn chết!
“Nguyên soái! Điện hạ!”
Tần Húc Phi ngưng thần nhìn từng khuôn mặt cực bi phẫn của bộ tướng bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn ra xa, cắn chặt răng nhìn binh sĩ trong quân đang giãy giụa cầu sinh dưới sông, nhìn bờ bên kia đại giang, người đã rời đi quá xa, y đã không nhìn rõ, không tìm thấy kia.
Trong mắt hổ, rốt cuộc rơi lệ.
A Hằng, đây chính là điều ngươi vẫn muốn cho ta biết sao? Đây là đạo vương giả?!
Phích lịch tử, khéo léo linh hoạt uy lực vô cùng lớn, nhưng chế tác gian nan, kíp nổ phiền toái, lại cực kỳ dễ nổ bất ngờ, cho nên mất đi giá trị tiến thêm một bước mở rộng trên chiến trường.
Phích lịch tử bí mật bất truyền y tự mình mất cái giá rất đắt, khom người tương giao, ti từ hậu lễ, uy bức dụ dỗ, mới lấy được từ Lôi gia hỏa khí thế gia!
Phích lịch tử mà ty binh khí của Tần quốc lấy làm ngạo, xuất hiện trên chiến trường Sở quốc, nam nhi Tần quốc, chết dưới hỏa khí của người nhà Tần quốc.
Liễu Hằng! Đây là đạo vương giả mà ta không hiểu đó sao! Đạo vương giả, chính là vì bản thân, có thể hy sinh mọi người, giết chết mọi người sao!
Thuận thiên quân đúng là am hiểu sâu đạo lý trong đó.
Trong tay họ có rất nhiều bách tính, tất cả đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày đêm quanh quẩn bên bờ sinh tử.
Bảo với họ, không làm thì cả nhà giết sạch, chịu làm thì sẽ cho con cái thân nhân của họ có cơm ăn, có thể sống sót, những mẫu thân vì hài tử có thể đi chết đó, những lão nhân vốn cảm thấy mình không còn nhiều thời gian đó, còn có thể có lựa chọn thứ hai sao?
Không cần tất cả mọi người đều thuận theo.
Trên mấy chiếc thuyền, chỉ cần an bài một tử sĩ đáng thương như vậy, mang một viên phích lịch tử quý giá.
Toàn bộ thân thuyền đều rưới dầu hỏa.
Chỉ cần một chiếc thuyền nổ tung, thuyền khác xuôi dòng lướt qua, lập tức sẽ bốc lửa.
Mà những phích lịch tử đó bất kể giấu chỗ nào trong thuyền, chỉ cần bị lửa đốt đến là sẽ tiếp tục nổ tung.
Lan ra, dùng để đối phó cầu phao, lực sát thương quả thật không gì sánh được.
Vô sỉ! Vô sỉ!
Y đã tính qua thuyền bờ bắc, tính qua làm sao ứng đối thủy chiến, lục chiến.
Nhưng mà y không tính đến vương đạo của thuận thiên quân, không tính đến Tần quốc vương đạo!
Cho nên hiện tại y chỉ có thể trơ mắt giục ngựa đứng bên bờ bắc, nhìn binh sĩ thủ hạ của mình đi chết.
Liễu Hằng, ta sai rồi.
“Vô sỉ!”
“Mẹ kiếp các ngươi không phải nam nhân!”
Bên cạnh, nhìn từng ngọn lửa trên mặt sông bay lên trời.
Vô số binh tướng rốt cuộc khàn giọng mắng, bao nhiêu người lệ rơi đầy mặt.
Trước kia họ còn có thể lừa mình dối người, còn có thể tâm tồn hy vọng, hiện tại, hỏa khí đến từ Tần quốc, lại đang ở nơi đó cười gằn với họ.
Sĩ khí giảm xuống.
Cây cầu phao thứ nhất đã bị nổ sụp, những người còn có thể giãy giụa trên mặt sông, càng lúc càng ít.
Những chiếc thuyền thần tốc bùng cháy đã không còn trở ngại, đang lao đến cây cầu phao thứ hai ở hạ du..