Phong Vân Tế Hội FULL


Địch Cửu, y sắp chết.
Thương nặng như vậy, mỏi mệt cực độ như vậy, cạn kiệt không tiếc hết thảy như vậy, liều mạng bất chấp sinh tử như vậy.
Y không có khả năng sống sót…
Đôi mày y, đôi mắt y, y thở dốc, vết thương vẫn chảy máu kia, tất cả đều đang tuyên cáo tử vong đã sém lông mày.
Mà bản thân, rốt cuộc đã hôn mê bao nhiêu năm? Địch Cửu… Địch Cửu y… y đã chết bao nhiêu năm…
Thân y chôn ở nơi nào, xương y hóa phương nào, y có biết, người y bảo hộ kia, khoảnh khắc cuối cùng hận y cỡ nào, muốn hủy diệt y cỡ nào!
A Hán thoáng mê muội nghĩ, nỗi lòng cơ hồ đã sa vào ma chướng.

Y mê mê loạn loạn mà nhìn phía trên, mắt kỳ thật không hề có tiêu cự.

Môi y lạnh băng cứng đờ, tay chân tứ chi, phảng phất đã không phải là của bản thân nữa.
Người kia… y chết rồi.
Cái người lúc hận nhất, y vẫn cứ ngu xuẩn đến mức không muốn thương tổn kia, hẳn là đã chết rất lâu, rất lâu rồi!
Nếu không phải chết lặng như thế, mê muội như thế, suy yếu như thế, A Hán y, hẳn là sẽ cười to đấy.
Ông ấy chết rồi.


Người kia cũng chết rồi.

Họ… đều chết cả rồi.
Chỉ có y, vẫn còn sống.

Thiên hoang địa lão, y vẫn sẽ sống, vẫn sống…
Nhưng mà, hết thảy trong ảo cảnh, lại khó tin như thế.
Một người, thân bị thương đến nước này, vậy mà không chết.
Một người, lòng đau đến nước này, lại có thể không chết.
Địch Cửu y, chưa chết.
Không phải một ngày, hai ngày, mà là nháy mắt mấy năm, y vậy mà vẫn không chịu chết.
Sinh mệnh mỏng manh như vậy nhưng vẫn kiên trì không chịu từ bỏ.
Mấy năm thời gian, sâu trong ảo cảnh này, chẳng qua là nháy mắt quay vòng.

Thời gian sai biệt kỳ diệu, làm tất cả khổ nạn, tất cả giày vò, đều lấy một tốc độ như nước chảy nháy mắt trôi qua.
Cho nên, trong ảo cảnh, thân thể Địch Cửu gầy yếu nhanh như vậy, nhanh như vậy.

Phảng phất chỉ trong nháy mắt đã lặng lẽ kiệt quệ toàn bộ sinh mệnh, chỉ còn bệnh cốt rời rạc, y lại vẫn đang kiên trì sống sót.
Trong ảo cảnh, số lần Địch Cửu lặng lẽ tránh ở chỗ không người mà ho rất nhiều rất nhiều, mỗi một lần ho thời gian đều càng ngày càng dài, mỗi một lần ho đều càng ngày càng tê tâm liệt phế.

Tấm lưng vẫn không chịu khom, không muốn khuất kia, chỉ có thể cong xuống, hồi lâu chẳng thể thẳng lại.
Chiếc khăn vải che bên môi, mỗi một lần đều nhất định nhuộm màu đỏ tươi chói mắt, rồi lại nháy mắt bị chủ nhân tùy tay ném đi.
Trong ảo cảnh, Địch Cửu luôn điên cuồng luyện công.

Sự điên cuồng chỉ cầu tiến bộ, không để ý gì khác như vậy, phương pháp luyện công hoàn toàn đốt cháy giai đoạn đó, mỗi khi nhìn mà tâm lạnh đảm rét.
Tính mạng còn không thể bảo toàn, y lại vẫn chẳng kiêng nể gì mà áp bức mình cạn kiệt như vậy, là vì sao?
A Hán không nghĩ, không hỏi, chỉ trừng đôi mắt đã sững sờ cay cay, cắn chết khớp hàm mà nhìn.

Trong ảo cảnh hiện ra nhiều nhất, vẫn là sự chăm sóc của họ với y.
Địch Nhất vì y bôn ba chân trời, vấp váp tứ xứ, lại vẫn tứ xứ cầu khẩn.

Địch Tam và y rõ ràng không hề có giao tình, lại vì y mà kết thù khắp nơi, cướp đoạt tứ xứ các loại linh đan diệu dược.
Cho dù là Văn Tố Y chưa bao giờ quen biết, cũng chưa từng có một câu việc y liên lụy phu thê họ chia lìa, vẫn tận tâm tận lực săn sóc y như vậy.
Nhưng mà, trong ảo cảnh hiện ra nhiều nhất, vẫn là Địch Cửu.
Địch Cửu truyền công cho y, Địch Cửu xoa bóp châm cứu giúp y, Địch Cửu cả đêm bồi bên cạnh y, càng lạnh giá, càng suy yếu, càng phải ngồi thẳng băng, càng phải toàn tâm trông nom y, Địch Cửu nếu không cần thiết, lại không chịu dễ dàng chạm y một chút.
Địch Cửu chưa bao giờ chịu ở bên tai gọi y, Địch Cửu chưa bao giờ nguyện thuần bởi vì ôn nhu tình hoài mà ôm y, Địch Cửu sẽ để y dựa vai mình, nghỉ ngơi dưới ánh dương xán lạn kia, Địch Cửu vô luận với ai đều dựng thẳng phòng vệ, lại sẽ bất tri bất giác thả lỏng thân tâm, lặng yên thiếp đi bên cạnh một người hôn mê bất tỉnh kia.
A Hán cho là mình sẽ nhắm mắt, cho là mình sẽ phất tay, cắt đứt ảo cảnh này, cho là mình sẽ dần dần cạn kiệt tâm lực, không còn sức cũng không có tâm nhìn nữa.
Nhưng mà, y vẫn mở to mắt, nhìn gắt gao phía trên, rất lâu dài, ngay cả một lần chớp mắt cũng không có.
Bởi vì ngưng chú quá lâu, nhìn đăm đăm quá lâu, mắt mỏi mệt chua xót đến mức cơ hồ phải tuôn rơi nước mắt, mà Địch Cửu trong màn hình đã hôn mê bảy ngày bảy đêm, máu tươi nôn đầy dưới đất.
Lúc tỉnh lại, y bình tĩnh hỏi: “Ta còn có thể sống thêm bao lâu?”
Y không sống được lâu nữa.
Kiên trì nhiều hơn, nghị lực mạnh hơn, *** thần thần kỳ hơn, cũng không thể vĩnh viễn đấu sức với tử thần.

Y sẽ chết, có lẽ là ngày mai, có lẽ là tháng sau, nhưng tuyệt không có khả năng năm này qua năm khác sống sót lâu như vậy.
Thân thể A Hán đã an tĩnh lại, không còn run rẩy nữa.
Y chỉ yên lặng nhìn, cứ nhìn mà thôi, đầu óc không suy xét, trong lòng trống rỗng.
Cho nên, thời điểm Địch Cửu báo một nhân vật Tiểu Lâu có lẽ có, lừa Địch Nhất rời đi, A Hán không hề kinh ngạc.
Cho nên, Địch Cửu lặng lẽ để lại hai viên bảo châu, nửa đêm điểm huyệt ngủ của Văn Tố Y, A Hán cũng hoàn toàn không cảm giác.

Cho nên, Địch Cửu mang theo y, lén xuống núi, một đường trèo non lội suối, bôn ba về phía trước, lấy sức một người vừa đi đường vừa chiếu cố chu toàn cho y, A Hán cũng đồng dạng không cảm giác, giống như chưa từng nhìn thấy.
Y chỉ hờ hững nhìn, chờ, chờ kết cục cuối cùng kia, chờ tử vong cuối cùng kia.

Không nghĩ, không hỏi, không cân nhắc tương lai nơi nào tiền lộ phương nào.
Đêm đó, trăng sao như xưa, ánh lửa như cũ.

Người nọ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt mày y, người nọ dùng thanh âm gần như không thể nghe mà gọi tên y.
Người nọ cẩn thận ôm y dưới ánh trăng, bên ngọn lửa, phảng phất muốn che chở y không bị phong hàn, từng chút một, từ từ ôm chặt, sau đó, thân thể ngưng nghẽn kia, bắt đầu run rẩy.
Là người nọ lo lắng trong bóng đêm lạnh giá này, để y bị lạnh, cho nên phải ôm chặt như thế, hay bởi vì người nọ còn sợ lạnh hơn y, cho nên vào buổi đêm tịch mịch như thế, mới phải ôm chặt y, không chịu thả lỏng nữa.
Bỗng nhiên, ngực A Hán đau nhói, lần này y đã biết chắc, đây không phải đau đớn phát tác do *** thần bị thương tạo thành.
Y ngơ ngác nhìn, trăng sao như thế, ánh lửa như thế, bản thân yên lặng say ngủ như thế, người kia yên lặng bảo hộ như thế.
Mặt người nọ trắng bệch, ngón tay người nọ, dường như đều phiếm khí xanh trắng.

Đêm lạnh như vậy khuya như vậy, lạnh triệt thân tâm, lạnh thấu ngón tay?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận