Giáo sư Trang thoáng chần chừ, rốt cuộc một lần nữa đóng máy thông tấn.
Ngược lại là Phương Khinh Trần trong phòng ngủ đông, trên sự kiện này vẫn kiên trì tùy hứng mà làm, không để ý quy tắc, vẻ mặt lại hơi trịnh trọng, ánh mắt ngưng định trên mặt A Hán, y chậm rãi hỏi: “A Hán… ngươi… thật sự chỉ vẻn vẹn vì việc này?”
A Hán chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt thoáng trống rỗng: “Ngươi cho là, ta còn có thể làm gì đây?”
Phương Khinh Trần không nói gì.
Đúng vậy, A Hán y còn có thể làm được gì nữa đây? Nhất định bắt Địch Cửu chết, không phải nội quy, mà là pháp luật.
Là do máy tính chủ tự động chấp hành, không có bất cứ ai có thể đối kháng, cũng tuyệt đối không có bất cứ ai có thể sửa đổi pháp luật của cục thời không.
Cho dù là bản thân y cũng đã chẳng tìm ra được kẽ hở để dùi nữa, huống chi A Hán trước nay không biết nói dối.
“A Hán, ta là người bốc đồng.”
Trước mặt người khác, Phương Khinh Trần mặc dù luôn trưng ra thái độ cứng rắn, nhưng hiện tại đối mặt với đương sự A Hán này, trong đầu y chung quy vẫn thoáng không yên: “Đối với ta mà nói, sống tạm còn không bằng chết thống khoái, vì cầu một sự minh bạch, một phần khoái ý, vô luận trả cái giá thế nào, ta đều cảm thấy rất nên.”
Lựa chọn trước mắt này, tính ra nên là trách nhiệm của y, cho nên vô luận là kết quả gì, y cuối cùng cũng phải thừa nhận, đồng thời gánh vác kết quả theo đó mà đến: “Là ta làm chủ, đưa Địch Cửu vào tử địa này, cũng là ta kiên trì, muốn bức ngươi quay đầu, nhìn những chuyện cũ năm xưa này.
Với ta mà nói, đây tự nhiên đều là lựa chọn đương nhiên.
Thế nhưng đối với ngươi, ta làm như vậy, rốt cuộc… ta không biết ta là giúp ngươi, hay là hại ngươi.
Nếu ta đã áp đặt phương thức xử sự của bản thân lên ngươi, ta rất xin lỗi.”
A Hán không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh buồng ngủ.
Buồng ngủ của Tiểu Lâu, hệ thống chữa trị bản thân kèm theo không cường đại lắm, thời gian tiêu phí để quét chữa cho Địch Cửu cũng khá là dài.
Cho nên A Hán có thể ngồi bên cạnh y, chậm rãi trông, chờ, nhìn, mặc cho loại cảm giác kỳ dị điên đảo sai vị này tràn ngập trong lòng.
Y lẳng lặng ngưng mắt nhìn Địch Cửu.
Cho dù là mất đi ý thức, vẻ mặt người kia vẫn có một chút bất an, đôi mày kia, cũng hơi nhíu lại như cũ.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã xuống kia, y phải chăng… vẫn đang… lo lắng cho ta…
A Hán nỗi lòng mê mê mang mang mà nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần… ta hận ngươi… ta cũng hận Trương Mẫn Hân, ta hận giáo sư, ta hận Tiểu Dung, ta hận Kính Tiết.
Ta kỳ thật đang hận mọi người mà ta quen biết.”
Phương Khinh Trần cười khổ: “Ta biết.”
“Nhưng ta cũng hiểu, ta chỉ là đang giận lây.”
A Hán lẳng lặng cúi đầu, lẳng lặng nhìn người trong buồng ngủ kia.
Trong ánh mắt y có sự mê mang vô cùng vô tận, sấm gió từng tuôn lên, lại đều đã bình ổn.
“Người bất hạnh, luôn dễ dàng giận lây toàn thế giới nhỉ.
Bất kể phẫn nộ này có đạo lý hay không, luôn cảm thấy toàn bộ thiên hạ đều phụ bạc y.
Cho nên bất kể là người thiện đãi y, hay người ác đãi y, trong lòng y đều thành người xấu.
Ta hận Trương Mẫn Hân, hận cô ta kéo ta làm luận đề này.
Ta hận Tiểu Dung, hận y tại sao lại có thể khoan dung thiện lương như vậy.
Bản thân cũng lên pháp trường rồi mà vẫn phải khuyên ta.
Ta hận giáo sư, ta hận ông hờ hững ngồi nhìn hết thảy khổ nạn của ta, lại chẳng chịu làm chuyện gì, ta cũng hận Địch Nhất, tại sao phải đối tốt với ta, tại sao y phải để ta mong đợi những thứ tốt đẹp trên đời này, đương nhiên, ta hận nhất, khẳng định vẫn là y…”
A Hán khẽ khàng vươn tay, đặt trên ***g thủy *** của buồng ngủ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cơ hồ như là đang cách không gian vài thước kia, vuốt ve người nọ.
“Hiện tại ta đã biết, lúc trước ta phẫn nộ như vậy, kỳ thật chỉ là một hiểu lầm.
Hóa ra tất cả đều là có ẩn tình khác.
Y không hề phụ ta, không hề hại ta, ngược lại là vì cứu ta mà chịu đựng nhiều chuyện như vậy.
Mà ta, lại tùy hứng phóng túng *** thần lực của mình mất khống chế, làm mấy người quan tâm ta nhất trên thế giới này nhận hết giày vò.
Ta đã cướp đi tất cả khoái lạc của họ, ta đã hủy diệt nhân sinh vốn có thể tự do của họ, ta khiến họ đem nhiều thời gian, *** lực như vậy, lãng phí hết trên người ta.”
Cực kỳ cực kỳ nhẹ, A Hán lắc đầu, bên môi cũng như có nét cười khổ nhỏ tí tẹo, lặng yên lướt qua: “Nghiêm túc mà tính, kỳ thật chỉ có ta phụ họ, mà không có họ phụ ta.
Càng đừng nói đến các ngươi… Khinh Trần, ngươi cũng vậy, Tiểu Dung cũng vậy, Kính Tiết cũng vậy, lúc ta xảy ra chuyện, các ngươi mặc dù không lập tức vươn tay giúp đỡ, nhưng cũng chỉ bởi vì, đó là quy tắc của Tiểu Lâu, chỉ bởi vì, các ngươi đều biết, ta kỳ thật không hề có gì nguy hiểm, không thể nào bởi vậy mà nói, các ngươi thật sự lạnh lùng vô tình.
Nếu như nghĩ thử hơn bảy trăm năm qua, mấy đời này của ta… kỳ thật, cũng luôn là các ngươi đang giúp.
Là các ngươi một mực tính toán cho ta, suy nghĩ cho ta.
Là các ngươi vắt hết óc thiết kế võ công bề ngoài cho ta, muốn ta bớt được một chút thương tổn.
Mà ta, lại chưa từng phí tâm tư gì vì các ngươi.”
“Không một ai sinh ra đã nợ ai, không một ai trời sinh nên làm trâu làm ngựa cho ta, nhọc lòng phí sức vì ta.
Khinh Trần, rõ ràng trên đời này, chưa từng có ai phụ ta, ta cũng rất hiểu, ta căn bản không có lý do gì đi hận bất cứ ai, nhưng mà…”
Y rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phương Khinh Trần, trong mắt lộ ra nỗi tuyệt vọng: “Nhưng mà, đạo lý có thể nói ngoài miệng, vị tất lại thật sự thông được.
Khinh Trần, ta rõ ràng là minh bạch hết đó, hiểu hết đó, thế nhưng, lòng ta…” Y đưa tay lên, chỉ ngực mình: “Lòng ta, đã thay đổi.”
Sự tình từng xảy ra, chung quy là đã xảy ra, yêu hận tình thù từng có, cũng tuyệt đối không thể bởi vì gọi là hiểu lầm phơi bày mà lập tức tan thành mây khói.
Bát gốm rơi xuống đất, cho dù nhặt lên lại thì chung quy cũng đã vỡ.
Mà những thù hận, thống khổ, phẫn nộ, oán hận vô cùng mãnh liệt đó, ngần ấy những cảm xúc tiêu cực, từng hoàn toàn chi phối suy nghĩ của y, cho nên, dù hiện giờ y đã biết hết thảy đều chỉ là nhầm lẫn, cũng không thể lập tức biến chúng thành tình yêu, vui mừng, ôn nhu, cùng với cảm kích.
Một bộ quần áo đã bị bẩn thì làm sao có thể giặt sạch sẽ được!
Bảy đời làm người, y đã học được yêu, cũng hiểu được hận, hồng trần đổi thay, y từng có kiên trì, cũng từng có chấp mê, nhân sinh như thế, thiên địa như thế, đôi mắt từng trong suốt, từng chút một trở nên phức tạp thâm trầm mà lạnh lùng, đến bây giờ, cho dù đã bày toàn bộ những chân tướng đó trước mặt, miễn cưỡng có thể chùi đi một chút lạnh băng kia, nhưng con ngươi đã sâu thẳm như thế, làm sao có thể trở về trong veo không cáu bẩn.
“Khinh Trần, ta biết, là ta không đúng, là ta quá không nói đạo lý.
Nhưng mà, ta đối với các ngươi, đối với cả Tiểu Lâu, đối với rất nhiều rất nhiều người, vẫn có oán hận, ta đối với y…” Y lại cúi đầu, rất nhanh chóng nhìn Địch Cửu một thoáng.
“Ta đối với y… cũng không thể trở lại nữa.”.