“Lại có cá to như vậy, Kính Tiết, ngươi mau xem…”
“Phong độ! Phong độ! Lư đại nhân của ta.
Chỉ là một con cá voi thôi mà, ngươi có đến mức kinh ngạc quá vậy không.
Ngươi cũng là người trưởng thành rồi, đừng mãi dáng vẻ chưa thấy việc đời như vậy, mất mặt với người ngoại quốc luôn, ta cũng phải xấu hổ thay ngươi.”
Thanh âm ngoài cửa sổ truyền đến, một hưng phấn vui thích, kinh ngạc vui mừng, một biếng nhác, trong chế giễu kèm chút ý cười.
Trong khoang thuyền, Tiểu Đao vịn cửa sổ, mặt mày tái mét nỗ lực nhìn nhìn bên ngoài, lại nhũn người nằm sấp.
“Ôi trời ơi, đại nhân và Phong công tử đúng thật hưng trí quá.”
Bên cạnh gã, Vương Đại Bảo đồng dạng toàn thân mềm nhũn, mặt không chút máu thanh âm nhỏ nhoi như tơ nhện: “Công tử thì thôi, dù sao võ công của y tốt thần kỳ, chút sóng gió ấy tự nhiên không sợ, nhưng mà sao cả Lư đại nhân cũng chẳng việc gì chứ?”
Tiểu Đao hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ Lư đại nhân có việc hay sao?”
Vương Đại Bảo kêu thảm một tiếng: “Ta chỉ không phục thôi mà! Luận đến công phu, Lư đại nhân còn không bằng hai chúng ta kìa, càng đừng nói chúng ta trước kia còn ra biển vài lần rồi, kết quả hiện tại lại vẫn say sóng! Nhưng Lư đại nhân? Ngài bây giờ mới ra biển lần đầu tiên, sao lại thoải mái như ở nhà vậy?”
Nghe hắn oán giận một hồi, trong lòng Tiểu Đao cũng buồn bực, lại thêm bản thân thật sự cũng đứng không nổi, hai chân mềm nhũn, bèn dứt khoát trực tiếp ngồi ngay trên bản thuyền.
Lư Đông Ly cáo nghỉ dài hạn, lên thuyền đi Ngô quốc thăm thê nhi, ngoại trừ có Phong Kính Tiết theo cùng, Tiểu Đao và Vương Đại Bảo làm thị vệ cận thân, tự nhiên cũng đồng hành.
Trên biển khơi, cho dù thời điểm gió êm sóng lặng, người không quen đi biển, say sóng nôn sống dở chết dở cũng là chuyện thường xuyên.
Loại gian khổ này, người chưa từng ra biển thường rất khó tưởng tượng.
Tiểu Đao và Vương Đại Bảo dĩ vãng khi tìm kiếm Lư Đông Ly cũng từng ra biển vài lần, mỗi một lần đều xây xẩm mặt mày, nôn như hấp hối.
Mà Lư Đông Ly, cho dù năm đó khi đưa tiễn thê nhi cũng chưa từng ra khơi xa, nhưng trước mắt trong sóng gió như thế, y lại như đang đi trên đất bằng, thích ứng thật là rất tốt.
Đi ra biển, chung quanh chỉ là trời nước một màu, hành khách lúc đầu quá nửa vẫn cảm thấy mới mẻ mở mang, nhưng nếu mười ngày nửa tháng, thường thường cũng buồn tẻ gần chết.
Thế nhưng Lư Đông Ly mỗi ngày lại thập phần vui vẻ.
Tuy nói y làm quan nhiều năm, sớm chẳng còn trẻ, lại không mảy may phách lối, cũng chưa từng bởi vì thân phận học vấn của mình mà ra vẻ.
Bình sinh lần đầu tiên đi thuyền viễn dương trên biển khơi, trong mắt y cái gì cũng mới mẻ ngạc nhiên tốt đẹp thú vị.
Y vui vẻ kéo Phong Kính Tiết cùng y xem này xem kia.
Cao hứng nói chuyện phiếm với mỗi một thủy thủ trên thuyền, hỏi thăm những việc lớn lớn nhỏ nhỏ trên biển cả này, ngày ngày có thời gian là nghiên cứu họ làm những khúc gỗ này thành thuyền lớn, giương sóng lướt biển, đi lại vạn dặm như thế nào.
Y vì tăng thêm mỗi một chút hiểu biết, mỗi một phân tri thức mà vui mừng, không hề để ý ở trước mặt những thuyền công thô kệch, biểu hiện ra mình vài phương diện nào đó không hay biết gì.
Y chân thành cảm tạ mỗi một người giải thích cho y, không hề để ý những người đó có lẽ ngay cả chữ đại cũng chẳng biết, nói cho y nghe cũng chỉ là chuyện đơn giản nhất tầm thường nhất trong kiếp sống ngoài khơi.
Y thật lòng tôn trọng mỗi người trên từ thuyền trưởng, dưới đến thuyền công trên chiếc thuyền này.
Tôn kính mỗi một giọt mồ hôi và tâm huyết họ đổ ra, tôn kính con đường trên biển dùng vô số tâm lực giữ gìn này, dù rằng đối với người kiếm ăn trên thuyền mà nói, đây có lẽ chỉ là sinh kế không thể bình thường hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người toàn thuyền đều rất có hảo cảm với đại quan cực kỳ bình dị gần gũi này.
Người này chưa bao giờ dùng ánh mắt xem thường nhìn họ, chưa bao giờ dáng vẻ hống hách cao cao tại thượng, người này có thể chuyện phiếm với họ, có thể thỉnh giáo họ, người này luôn nói với họ, bởi vì mồ hôi và máu của họ, làm cho hai quốc gia từ lục địa cự ly xa xôi có thể buôn bán qua lại trên biển, bởi vì họ mà vô số người được ấm no, sinh kế có chỗ dựa, bởi vì họ mà ngay cả quốc gia, đều sẽ được giàu có phồn hoa hơn, đây là chuyện trọng đại biết bao.
Lư Đông Ly thành người được hoan nghênh nhất trên thuyền, bất kể là ai, làm xong công việc trong tay, được nhàn hạ, đều vui lòng chuyện phiếm với y, phàm là bản thân biết, cũng đều nguyện ý nói hết với y không hề giữ lại.
Ngược lại thân tín của chính Lư Đông Ly, Vương Đại Bảo và Tiểu Đao, lại bởi vì say tàu kinh khủng mà chỉ có thể ngày ngày nấp trong khoang thuyền nôn mửa.
Lúc ban đầu, Lư Đông Ly nhìn bộ dáng dở sống dở chết này của hai người họ cũng rất hoảng sợ, luôn ở trong khoang thuyền trông nom.
Không ngờ sự quan tâm như vậy lại làm hai thân binh này cảm thấy cực kỳ không tự tại, cực kỳ xấu hổ, tận lực khách khí vòng vo nhiều lần, cuối cùng Phong Kính Tiết thật sự nhìn hết nổi, trực tiếp kéo Lư Đông Ly ra ngoài: “Không phải say sóng thôi sao, yên tâm, không việc gì đâu, ói tới ói lui, chậm rãi ói thành quen thôi.”
Tuy Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đều rất ngại để Lư Đông Ly ở bên trông nom, luôn miệng nói mình không sao, say sóng là bình thường, chậm rãi thích ứng là được, nhưng Phong Kính Tiết thật coi họ không sao, chẳng buồn để tâm chẳng thèm để ý chẳng chút khách khí kéo người ra ngoài, trong lòng thoáng chốc thật sự hơi không thích ứng được.
Vương Đại Bảo vuốt cái bụng rỗng tuếch sớm không thể nôn, thở dài nói: “Người so với người, tức chết người mà… Chúng ta nơi này nôn đến chỉ còn nửa cái mạng, Lư đại nhân *** thần lại rất tốt, về phần vị Phong công tử kia của chúng ta, quên đi… Loại người đó, chắc dù ném y trên sa mạc không cho một giọt nước, y cũng có thể sống tốt hơn ai khác.
Chỉ là, có đôi khi tính tình y cũng quá là ác liệt đó, ta nói, sao chúng ta trước kia lại sùng bái y như vậy chứ?”
Tiểu Đao nhíu mày, mắng một tiếng: “Đừng nói bậy, không thể quá bất kính với công tử, y chính là người cả thần tiên cũng chiếu cố đó.”
“Dẹp đi! Thần tiên, ai đã thấy?” Vương Đại Bảo hơi hậm hực.
Thuyền hơi đổi hướng, thân thuyền lại hơi lắc lư, Tiểu Đao đầu óc choáng váng nói: “Dù sao y cũng sống lại, ngươi còn muốn thế nào?”
Vương Đại Bảo xây xẩm nôn ọe cả buổi, mơ mơ hồ hồ nói: “Đúng vậy, con người ta cũng nên biết đủ.
Ai quan tâm y là thần tiên hay quỷ quái, có thể để y sống thì thật tốt!”
Lúc trước sau khi Tiểu Lâu gặp biến, Phong Kính Tiết là người đầu tiên quyết đoán, cũng là người đầu tiên rời Tiểu Lâu, quay lại trần thế.
Y chạy một mạch về Triệu quốc, chạy về bên cạnh Lư Đông Ly.
Tảng sáng hôm ấy, y đến ngoài nha môn, thoải mái không cần thông báo, một đường chắp tay khoan thai đi vào, như thể người dọc đường hối hả, dọc đường chạy như bay, ngày đêm kiêm trình chưa từng nghỉ ngơi kia, căn bản đều không phải là y.
Mọi người từ trên xuống dưới đều nhận được y, từ lúc y hiện thân ngay cổng chính, đã có người chạy chậm một đường hô hoán thông báo cho mọi người.
“Phong công tử về rồi!”
Người làm việc trong các phòng hoặc là ló đầu ra cửa sổ, hoặc là trực tiếp từ trong phòng bước ra.
Ngay cả hạ dịch quét dọn đình viện kia cũng dừng việc trong tay, nghỉ chân mà trông.
“Phong công tử về rồi!”
Mọi người đều thích y, nam tử tuấn lãng hào hiệp, tiêu sái thong dong kia.
Bất kể là phong hoa tuyết nguyệt hay quốc gia đại sự, bất kể là văn chương điển cố hay phong thổ nhân tình.
Trên thế giới này, dường như không có chuyện y không biết, không có đề tài y không thể tán gẫu, không có người sau khi ở chung, chuyện phiếm với y, còn có thể không sinh ra hảo cảm với y.
Bất kể là mệnh quan triều đình hay võ tướng trong quân.
Bất kể là sai dịch trong nha môn hay người hầu bên trong phủ, mỗi người đều cảm thấy y là người có thể thân cận, có thể ủy thác.
Thời điểm y có mặt, đám thủ hạ Lư Đông Ly này, người người cảm thấy vị Phong công tử được Lư đại nhân tín nhiệm nhất này là người cực dễ sống chung, cực có thể kết giao.
Cho dù không thể coi là hảo bằng hữu, cũng tuyệt không mảy may có tâm bất mãn đố kỵ.
Chỉ là, thật đến khi y vắng mặt, mọi người mới thật sự càng thêm cảm nhận được sự tồn tại của y.
Trước kia cho dù y làm việc rất giống Lư Đông Ly, lại luôn là bộ dáng hơi lơ tơ mơ chẳng chút để tâm, mọi người cũng không cảm thấy có gì lắm.
Thế nhưng lần này y vừa đi, người người lập tức cảm thấy gánh nặng trên lưng nặng hơn không ít, trách nhiệm trên vai trĩu xuống rất nhiều, công sự mỗi ngày phải xử lý, áp lực phải đối mặt, lực cản phải gánh vác, cũng nhiều hơn xa thường ngày.
Kết quả là càng sâu sắc cảm nhận được, vị Phong công tử này đối với Lư đại nhân, đối với mỗi người họ, đều quan trọng như thế.
Lúc này nghe y về, người người mặt lộ hỉ sắc.
Phong Kính Tiết một đường đi tới, nơi đi qua, mọi người đều cười cao giọng chào hỏi, nhiều người còn định rảo bước qua hỏi han trò chuyện, hỏi thử bữa giờ y rốt cuộc đi đâu, oán trách vài tiếng nho nhỏ, nói một câu rằng không có Phong công tử hỗ trợ, mọi người vất vả chừng nào.
Nhưng mà, mỗi người đều nhịn xuống sự xúc động, mọi người chỉ cao hứng cười, vui mừng nhìn, khoái lạc để ánh mắt đuổi theo bóng dáng Phong Kính Tiết vào trong.
Vào trong, vào trong, lại vào trong.
Nơi đó là chỗ Lư Đông Ly xử lý công vụ, Phong Kính Tiết trở về, nên vui mừng nhất chính là Lư đại nhân, người nên qua đây cầm tay hỏi chuyện, cười vui tùy ý vì trùng phùng hôm nay, khoái ý phi thường nhất kia, vô luận thế nào tự nhiên cũng nên là Lư đại nhân.
Mọi người đều mỉm cười chờ đợi, có người lặng lẽ dặn dò hạ nhân, nhanh đi chuẩn bị rượu ngon thức ngon tiệc ngon, vì nghênh đón Phong công tử xa cách lâu ngày trở về, mọi người dù thế nào cũng đều nên trợ hứng cho Lư đại nhân.
Sau đó, Lư Đông Ly vẫn xử lý công vụ từ đêm qua đến sáng nay chưa từng nghỉ ngơi từ trong phòng đi ra.
Y nhìn Phong Kính Tiết dưới ánh dương ngập trời, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, xa xa mà đến.
Tóc nhiễm phong sương áo dính bụi, đường dài bao nhiêu bôn ba bấy nhiêu, đến hôm nay ở trước mặt y, lại như ra ngoại ô đạp thanh vừa về, nhàn nhã thỏa ý mà thong dong bước đến, cười không chút để ý, thậm chí hơi vô tâm vô phế.
Lư Đông Ly mỉm cười: “Về rồi.”
“Ừm!” Phong Kính Tiết từ từ đáp một tiếng.
Lư Đông Ly gật đầu, quay người bước vào phòng.
Mọi người ngạc nhiên trừng to mắt, mà Phong Kính Tiết lại không hề kinh ngạc tiếp tục tiến bước, đi thẳng vào phòng.
Hai cánh cửa phòng công vụ vẫn mở rộng, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Phong Kính Tiết vừa vào cửa đã bị Lư Đông Ly nghênh diện ném đến một đống công văn, láng máng nghe thấy, bên đó truyền đến hai chữ cực kỳ ngắn gọn rõ ràng: “Làm việc!”.