Phong Vân Tế Hội FULL


Phong Kính Tiết vừa vào cửa đã bị Lư Đông Ly nghênh diện ném đến một đống công văn, láng máng nghe thấy hai chữ cực kỳ ngắn gọn rõ ràng: “Làm việc!”
Mọi người ngây ngốc chớp chớp mắt, lại ngây ngốc nhìn Lư đại nhân rất lưu loát mà đi về bàn mình, chẳng hề chớp mắt tiếp tục công việc.

Phong công tử lý đương nhiên cầm một đống sổ sách, vừa xem cực nhanh vừa cực kỳ trôi chảy đưa ra các loại vấn đề với những trợ thủ bên cạnh.
Một đống người đứng ngây đơ trước cửa quên mất phải đi, bốn năm phụ tá trong phòng ngẩn ra, nhất định cần Phong công tử người ta trừng mắt quát, mới lấy lại *** thần, người này vội vàng giải thích phân trần, người kia vội chạy đến kệ sách sát tường, hấp tấp tìm kiếm số liệu sổ sách Phong công tử muốn xem trên đó.
Cùng thời gian, bản thân Lư Đông Ly cũng đang tay vung mắt lia lật xem phê duyệt, thỉnh thoảng truyền ra chỉ thị, trợ thủ bên cạnh cũng toàn cuống quýt đáp.
Hết thảy hết thảy, đều giống như trước đây.

Hai người đều bận tối mày tối mặt, trợ thủ thuộc hạ bên cạnh đều bị sai sử rối bù cả đầu, trong ngoài phòng công vụ, lui lui tới tới ra ra vào vào, có người xin chỉ thị, có người truyền lệnh, không ai ngừng nghỉ nửa khắc.
Không có thời gian bắt tay bá vai thân thiết một hồi, không được nhàn nhã ngồi xuống chuyện trò một chốc, trong tay Lư Đông Ly còn một đống công vụ phải làm, Phong Kính Tiết cũng muốn mau chóng để mình hoàn toàn nắm giữ tất cả biến hóa mấy tháng qua.
Lư Đông Ly cúi đầu làm việc, Phong Kính Tiết đi quanh khắp phòng, lật xem các loại hồ sơ mấy tháng qua, không ngừng hỏi các phụ tá bên cạnh, ngẫu nhiên sượt qua bên cạnh Lư Đông Ly.

Phong Kính Tiết không ngồi xuống trò chuyện với Lư Đông Ly, Lư Đông Ly cũng không ngẩng đầu trông Phong Kính Tiết quá nhiều.
Phong Kính Tiết vừa lật sách vừa suy xét.


Ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi Lư Đông Ly mấy vấn đề, nói vài câu công sự, Lư Đông Ly có khi không hề ngẩng đầu, tay làm việc, miệng tự tự nhiên nhiên trả lời.

Số ít thời điểm mới ngẩng đầu nhìn y, nở một nụ cười, đáp một câu, lại lập tức cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng cho dù là khoảng thời gian ngắn như vậy, ánh mắt nhìn y cũng tựa như y chưa bao giờ rời khỏi, giống như bất cứ thời điểm nào, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy bóng dáng y, vừa mở miệng là có thể nghe thấy câu trả lời, giống như thời gian chia lìa mấy tháng này chưa bao giờ tồn tại, y vẫn đang đây, trước nay chưa bao giờ rời khỏi.
Chúng thư lại bộ viên lớn nhỏ ngoài cửa, ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, vội vàng tự đi các nơi.
Bất kể thế nào, tuy rằng Lư đại nhân không quá coi là gì, tuy rằng rất nhiều người oán thầm y giả bộ không coi là gì, nhưng mọi người cộng sự một hồi, đối đãi Phong đại công tử đệ nhất hồng nhân bên cạnh thượng cấp trực tiếp, không có việc có thể phân ưu giúp họ, có việc có thể gánh vác thay họ, vẫn phải tỏ vẻ nhiệt tình và hoan nghênh.
Rượu ngon thức ngon sớm phân phó không hề lãng phí, sau khi bận bịu cả ngày, mọi người ồ lên đòi tẩy trần đón gió cho Phong Kính Tiết, đương nhiên cũng không thể thiếu mời Lư Đông Ly.
Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly đều không phải loại khổ hạnh tăng chính nghĩa lẫm liệt, vĩnh viễn giơ đại kỳ công sự làm trọng, coi hết thảy giải trí hưu nhàn nhẹ nhàng thả lỏng là mãnh thú nước lũ.

Bận rộn một ngày, tuy rằng còn rất nhiều sự vụ phải lập tức lên tay, cũng vẫn buông sự tình xuống, cao cao hứng hứng cùng mọi người tiệc rượu nói cười.
Một đám lớn trên tiệc, lại ngồi gần hai canh giờ.

Phong Kính Tiết vẫn cười thật bừa bãi phi dương, nhất nhất nhận rượu kính của mọi người.

Thuận tiện thay Lư Đông Ly đỡ phần lớn rượu kính.


Sau đó lại quay qua mỗi người kính rượu, hàn huyên trêu ghẹo mỗi một người, chuyện trò vui vẻ, thân thiện như thể mỗi người đều là bạn sinh tử của y vậy.
Mà Lư Đông Ly chỉ mỉm cười uống rượu, mỉm cười ngưng mắt nhìn y, trong sự náo nhiệt cũng cười chen mấy câu, cùng mọi người nói cười một chỗ, tuy nói phần lớn rượu đều để Phong Kính Tiết cản thay, nhưng tửu lượng của y vốn chẳng tốt mấy, hôm nay tuy rằng không có biểu hiện gì là vui mừng quá đỗi, nhưng trong lòng thật sự vui mừng, bất tri bất giác cũng uống không ít.
Đêm đó, phần lớn mọi người đều uống nhiều, cơ hồ là một đống người đấu mình Phong Kính Tiết, lại vẫn bị đánh bại cả, cuối cùng mọi người kéo kéo đỡ đỡ lẫn nhau lảo đảo nhất nhất tan đi.
Cuối cùng chỉ còn sao đêm lác đác, một bàn tiệc tàn, ngoài viện, mấy hạ lại phụ trách quét tước đang chờ gọi, Vương Đại Bảo và Tiểu Đao vẫn cẩn thận bảo hộ trong viện lẳng lặng chờ họ đứng dậy về phủ.
Nhưng mà Phong Kính Tiết không hề động đậy, y chỉ thoáng có men say, thoáng uể oải ngồi trên bàn tiệc, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua họ, lại nhìn Lư Đông Ly một cái.
Kỳ thật đến bây giờ, làm thân binh thị vệ gần họ nhất, Vương Đại Bảo và Tiểu Đao vẫn không thể làm rõ, ánh mắt người ta sao có thể truyền ra nhiều tin tức phức tạp như vậy, lòng người ta sao có thể nháy mắt lĩnh ngộ minh bạch nhiều tâm ý kỳ diệu cổ quái biến hóa muôn vàn như vậy.
Song khoảnh khắc đó, cho dù đã có men say trầm trầm, Phong Kính Tiết nhìn một cái, Lư Đông Ly cũng lập tức hiểu được.

Tuy rằng trong nháy mắt này y cũng không hiểu chuyện trước kia đã thương lượng xong xuôi, vì sao Phong Kính Tiết bỗng nhiên cải biến ý tưởng, nhưng mà có thể thản nhiên đối đãi bằng hữu đồng bạn sống chết có nhau bên cạnh, vốn là việc làm tâm tình khoan khoái thoải mái, cho nên y mỉm cười gật đầu.
Phong Kính Tiết cười sang sảng một tiếng, đứng lên vẫy tay: “Hai ngươi lại đây, hiện tại không còn người ngoài, không cần đứng thủ quy củ như cây cột.

Năm đó thời điểm thủ quan, nếu không có người ngoài, các ngươi lần nào không phải không biết lớn nhỏ làm bừa làm bãi.”
Vương Đại Bảo và Tiểu Đao như chịu đòn nghiêm trọng, lăng lăng nhìn y chòng chọc.

Phong Kính Tiết thở dài: “Còn đứng ngẩn ra làm gì? Chẳng phải các ngươi vẫn luôn ngờ vực là ta, lại không tìm được chứng cứ, không cam tâm không tình nguyện, cả ngày đi theo sau đuôi ta nhìn trái nhìn phải, lén lút nghị luận sao?”
Vương Đại Bảo kinh ngạc nhìn y, huyết dịch toàn thân trên dưới giống như lập tức bốc hết lên mặt, huyệt thái dương nảy lên, bộ dáng cơ hồ hơi khủng bố.
Tiểu Đao run rẩy nhìn y, môi cũng hơi run run: “Ngài, ngài, ngài là… Là ngài…”
Phong Kính Tiết thở dài bước qua, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hai người: “Là ta!” Giờ khắc này, thanh âm của y cũng không còn tùy ý pha trò nữa.
Tiếng bước chân vang lên, có người sóng vai đứng bên y, nhẹ nhàng nói: “Là y.”
Thanh âm trầm thấp ở ngay bên tai, hơi thở ấm áp ở ngay bên người.
Quay đầu, nhìn đúng vào đôi mắt y đang nhìn đến.
Bốn mắt nhìn nhau, chợt như nháy mắt *** sương biến đổi.

Những chuyện cũ khi thủ vững Định Viễn quan đó rành rành trong mắt, gần như vậy lại xa như thế.

Trong hùng quan cát vàng thiết huyết phong qua, giết chóc chinh phạt đó, những năm tháng ăn ngủ chung bước, sinh tử chung mệnh sớm đã khắc sâu vào linh hồn nhau.
Những chuyện cũ ấy, những nhiệt huyết ấy, những giao tranh ấy, những phấn đấu ấy, vẫn khắc sâu trong lòng hai người, cùng với mỗi người trong Định Viễn quan, con đường chỉ dẫn họ, bi hân tác động họ, cũng đang vào bao nhiêu năm về sau làm cho rất nhiều người, rất nhiều trái tim chân thành, rất nhiều lực lượng trên mảnh đất Triệu quốc này, chậm rãi tụ tập một chỗ, ngưng tụ một nơi.
Thời gian dài lừa gạt giấu giếm người thật lòng bảo vệ quan tâm mình, vốn không phải chuyện gì làm người cao hứng.

Sau kịch biến Tiểu Lâu, rất nhiều quy củ xử phạt đều đã không còn tồn tại, Phong Kính Tiết cũng tự do hơn rất nhiều.
Đối với người khác, Phong Kính Tiết chưa từng lộ ra thân phận.


Dù sao lắm người nhiều miệng, chuyện chết đi sống lại quỷ dị như vậy, một khi truyền lưu ra, luôn là phiền toái lớn.

Nhưng hai người Vương Đại Bảo và Tiểu Đao, từ năm đó ở Định Viễn quan vẫn là thị vệ theo sát y và Lư Đông Ly, quá mức thân cận, quá mức quen thuộc nhau, về sau còn phải sớm chiều ở chung lâu dài, nếu muốn tiếp tục giấu giếm, hoàn toàn không lộ sơ hở, đó là chuyện rất phiền toái.

Cùng với để họ cứ bán tín bán nghi, do dự bất định như vậy, chẳng bằng dứt khoát nói cho rõ ràng.
Phương diện này Phong Kính Tiết thập phần hâm mộ Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần có thể dùng một câu thế thân đuổi đi hết thảy, y năm đó lại là dưới vạn chúng chú mục, trước mặt Tiểu Đao và Vương Đại Bảo bị chém đầu, thật sự chẳng cách nào gạt được.
Không biết làm thế nào, Phong Kính Tiết cũng chỉ đành hàm hàm hồ hồ bịa ra thần ma quỷ quái để giải thích.

Nào là sau khi bị chém, thế giới tăm tối, chỉ cảm thấy một chút quang minh phía trước, dần dần sáng trưng, trong bóng tối có tiếng thần linh vang giữa không trung, gì mà thương ngươi oan uổng, ban ngươi sống lại, thiên đạo thần diệu, không thể tùy tiện tiết lộ thân phận nọ kia…
Nghe Phong Kính Tiết đem một thiên bịa đặt vụng về này nói sống động như thật, Lư Đông Ly ở bên nén cười không nói.

May mà Phong Kính Tiết với mình, chỉ dùng một câu nói đùa hàm hồ để giải thích, đủ thấy y kỳ thật không muốn lừa mình.

Đổi lại Phong Kính Tiết cũng như với hai vị này, nghiêm túc tỉ mỉ, nói hết thảy tình tiết rõ ràng mà buồn cười như vậy, sợ là y phải nghe mà hộc máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận