Tiểu Đao và Vương Đại Bảo đều là người cục mịch.
Chẳng qua, người cục mịch không hề giống như người ngốc.
Hai ba năm nay đi theo bên cạnh Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết thời gian dài, trong lòng hai người này khó chịu như thể mèo cào.
Thật sự là quá giống, quá giống… Giống đến độ hai người không thể không hoài nghi.
Nhưng họ đã chính mắt chứng kiến cái chết của Phong Kính Tiết, cũng là hai người họ tự tay khâm liệm thi hài Phong Kính Tiết.
Vì thế hai người này đã choáng váng.
Ngày ngày ở sau lưng Phong Kính Tiết, không nhịn được quan sát, không nhịn được so sánh, thật sự khát vọng y phải, lại hơi sợ y thật sự phải.
Thất thượng bát hạ, mâu thuẫn vô cùng như vậy, đến bây giờ chính tai nghe Phong Kính Tiết thừa nhận thân phận, lại nghe Phong Kính Tiết đem việc thần tiên cứu trợ nói thần kỳ đến thế, hai người lại chỉ còn sót mỗi vui mừng như điên.
Thật ra không phải không cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng qua không hiểu không rõ thì cũng khỏi cần rõ nữa! Hà tất truy tìm tận gốc? Chân chính biết Phong công tử làm họ vẫn hoài nghi này chính là Phong tướng quân họ vẫn tâm tâm niệm niệm, biết người kia vẫn còn sống tốt, họ còn cầu gì nữa?
Sau khi nghe Phong Kính Tiết phân tích tỉ mỉ một phen, nguyên nhân vì sao không thể bại lộ thân phận, hai người đều vỗ ngực cam đoan, tuyệt không tiết lộ nửa câu, đồng thời thề chết yểm hộ giúp họ.
Vì thế từ đó về sau, Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ở chung, cũng bớt đi rất nhiều cố kỵ.
Chỉ là, chân tướng chuyện này cũng chỉ có hai người này biết.
Cho dù gặp lại người cũ của Định Viễn quan năm đó, Phong Kính Tiết cũng không hề nói toạc.
Không liên quan đến tín nhiệm hay chăng, chỉ là dù sao lắm người nhiều miệng, dù sao thuyết quỷ thần này ít nói vẫn hơn.
Những người đó không như Vương Đại Bảo và Tiểu Đao liên tục đi theo bên cạnh.
Trong mấy năm qua, mỗi khi đều dùng một danh hào huynh đệ ruột miễn cưỡng cho qua, vẫn không có vấn đề gì.
“Nói đến đây, ta lại cảm thấy Lư đại nhân mới là người được thần tiên chiếu cố đó, ngươi nhìn coi.
Mấy năm nay, ngài đều không thấy già đi.” Vương Đại Bảo thì thào, Tiểu Đao cũng gật đầu với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Năm đó hai người họ nghe tin tức của Lư Đông Ly, vượt biển về nước, ngàn dặm đến tìm, khi mới gặp mặt, Lư Đông Ly còn tiều tụy gầy yếu, tóc bạc quá nửa.
Giữa chân mày cũng đều là dấu vết phong sương khắc xuống.
Dù sao trong mấy năm lưu lạc tự khổ đó đã chịu khổ quá nhiều, thân tâm đều già nua kinh khủng.
Tuy rằng Phong Kính Tiết sau đó một mực giúp y điều trị thân thể, nhưng thủy chung không hoàn toàn hồi phục.
Sau đó lại thân trên cao vị, thân gánh trọng trách, toàn tâm toàn ý muốn cải biến rất nhiều tệ chính cựu chế của Triệu quốc, trong đó lực cản rất lớn, công tác nặng nề, đều đủ để làm người già đi.
Nhưng không ngờ, mấy năm qua thời gian như nước, mà còn ngày ngày đêm đêm lao tâm lao lực, Lư Đông Ly chẳng những không thấy già, ngược lại hơi có dáng vẻ càng ngày càng trẻ.
Tóc cư nhiên dần dần đen lại, da cũng từ từ bóng loáng, người luôn *** thần phấn chấn, vất vả hơn mệt hơn cũng không nhìn ra có vẻ gì là mệt mỏi rõ ràng.
Tiểu Đao nghĩ cũng hơi đố kỵ: “Nghe nói người võ công đặc biệt cao không dễ già, công tử chúng ta thần công cái thế, qua mười năm hai mươi năm nữa, vẫn là bộ dáng phong lưu tiêu sái này cũng không kỳ quái.
Nhưng công phu của Lư đại nhân rõ ràng cả chúng ta còn chẳng bằng, sao cũng thần kỳ như vậy chứ?”
Vương Đại Bảo thở dài: “Ta đoán có liên quan đến công phu gì đó công tử dạy đại nhân.” Hắn cậy chăm sóc sát bên Lư Đông Ly, rất thân cận Lư Đông Ly, từng trực tiếp hỏi dò Lư Đông Ly, bản thân Lư Đông Ly cũng không rõ lắm, chỉ nói từ sau khi luyện một môn công pháp cường thân kiện thể Phong Kính Tiết cho y, liền cảm thấy *** thần ngày càng tốt hơn.
Lư Đông Ly nói rất nhẹ nhàng, Vương Đại Bảo âm thầm đỏ mắt.
Công tử à, tướng quân à, tuy nói Lư đại nhân là hảo bằng hữu của cậu, nhưng bọn ta cũng đều là trung chủ cảnh cảnh, nếu thực có thứ tốt như vậy, thuận tiện chỉ điểm cả bọn ta một chút thì tốt biết mấy.
Tiểu Đao nhìn biểu tình của hắn, đoán ra hắn muốn nói gì, bật cười bảo: “Ngươi biết đủ đi, công tử dạy chúng ta còn ít sao, trước kia ngươi chính là một tiểu sai dịch, ta chính là một tiểu binh, hiện tại bằng thân thủ của hai ta, ra giang hồ tuyệt đối là cao thủ nhất lưu, bằng bản lĩnh của chúng ta, nếu rời khỏi Lư đại nhân tự tìm tiền đồ, bất kể đầu quân nơi nào, đều sẽ là đối tượng người ta chịu lấy trọng kim yếu chức mời chào.
Chính bởi vì có bản lĩnh, chúng ta mới có sức mạnh, mới không lo lắng tương lai có biến cố gì, mới có thể thẳng băng sống lưng với bất cứ ai, ngươi còn gì không vui lòng…”
Gã vừa đúng lý hợp tình răn Vương Đại Bảo, lại vừa ra sức đứng dậy, hai tay vịn cửa sổ trông ra ngoài, chính thấy Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đang sóng vai dựa mạn thuyền, chỉ trỏ phương xa trời nước một màu, thế giới hùng vĩ.
Gió biển càng lúc càng lớn, cho dù ló đầu ra cửa sổ cũng chẳng nghe thấy đối thoại của hai người.
“Không biết họ đang nói gì?”
“Ai quan tâm nói gì, dù sao mấy ngày này rời bến, đại nhân đã kết giao bằng hữu với mọi người từ trên xuống dưới, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng phải hỏi, ta đoán hiện tại ngài đang ghi nhớ cả chiếc thuyền làm sao chế tạo làm sao bảo dưỡng làm sao điều khiển thôi.” Vương Đại Bảo uể oải nói: “Trước kia không phát hiện, đại nhân có hứng thú như vậy với việc tạo thuyền rời bến này.”
“Hứng thú đúng là hứng thú, bất quá ta thấy đại nhân cũng là cái tâm ăn cắp thuật tạo thuyền lái thuyền Ngô quốc không chết thôi.” Tiểu Đao mặt mày hớn hở nói: “Đây rõ ràng là ngài mượn trò chuyện thân thiết để tra xét cơ mật của người ta, sau đó lợi dụng trí nhớ tốt ghi nhớ vững vàng, đi về nước, nhất định phải đem thứ học trộm được truyền cho thủy sư.”
Vương Đại Bảo đã say sóng đến mức toàn thân vô lực, lại còn có thể cười ha ha ra tiếng: “Đại nhân ngài vốn đối đãi ai cũng thân cận, không có kiểu cách gì, gặp phải chuyện không hiểu liền thỉnh giáo, cũng là tính tình vốn thế.”
“Điều này cũng đúng, đại nhân vị tất thật sự cố tình muốn moi bổn sự của người ta, chỉ là y người này, nhìn thấy các loại học vấn mình không hiểu không rõ đều muốn học.” Tiểu Đao cười nói: “Chỗ nào giống một nhân vật lão thành làm quan bao nhiêu năm, còn như thể người thiếu niên ấy.
Có đôi khi ta cũng cảm thấy, không chừng là công phu kia càng luyện càng huyền diệu, chẳng những thân thể trẻ, ngay cả lòng người cũng có thể trẻ lại.”
Vương Đại Bảo ừ một tiếng: “Đại nhân vẫn giống người trẻ tuổi, chịu lấy tâm ra kết giao bằng hữu, dám đi tin tưởng người khác, như chúng ta thế này, lăn lộn đến bây giờ, đều chẳng còn phân nhiệt huyết này nữa.
May được đại nhân bị nhiều khổ nạn như vậy mà với người với sự, lại vẫn có thể trong sáng như năm đó khi làm huyện quan.”
Thường bảo trì tâm tình tốt, chịu tin tưởng người bên cạnh, chịu lấy tâm đối đãi, lấy hồn cùng chiếu mà kết giao bằng hữu, phần lớn đều là nhiệt tâm nhiệt huyết người tuổi trẻ khinh cuồng mới có.
Đa phần những người nhiều lần giày vò giữa hồng trần, tâm tình đối đãi người và sự phần nhiều nhạt đi, huống chi từng trải qua chuyện Định Viễn quan năm xưa.
Vì quốc gia bỏ tính mạng, dốc hết tất cả, lại bị quốc gia phản bội bán đứng như thế.
Đừng nói Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết hai đương sự, cho dù là bản thân Vương Đại Bảo và Tiểu Đao, cuộc sống trong mấy năm ấy, cũng đầy bụng buồn thương, căm ghét thế tục, nơi nơi lấy thái độ lạnh lùng cứng nhắc đối đãi người ta, nhìn hết thảy trên đời đều thấy không vừa mắt.
Sau đó hai người trở lại bên cạnh Lư Đông Ly, lúc đầu tính tình Lư Đông Ly vẫn thoáng yên lặng u buồn, trừ trước mặt họ và Phong Kính Tiết sẽ hơi có tâm tình nói cười, bình thường luôn trầm mặc mà nghiêm túc.
Đối xử với mọi người, cũng phần nhiều là chỉ thản nhiên dừng ở công sự rồi thôi, hồng trần vạn ngàn, trong mắt chẳng qua hoang mạc tẻ nhạt.
Tuế nguyệt mấy năm lặng yên mà qua, trong đôi mắt ảm đạm kia từ từ sáng quang hoa, trên khuôn mặt yên lặng kia trồi lên từng chút sức sống, cuối cùng có thể biến thành nam tử trên boong tàu hiện giờ kia, vẫn yêu quý hết thảy sự vật tốt đẹp trên thế gian như vậy, vẫn nhiệt thành ôn hòa lấy tâm địa bình thường đối đãi mọi người như vậy.
Biến hóa như thế, chung quy khiến người không thể không buồn bã.
Cho dù vốn có tấm lòng son, năm đó dưới Định Viễn quan cũng đã sớm vỡ nát thành khói bụi, phải làm sao mới có thể nhặt lên từng mảnh vụn kia, trong lò lửa nhân gian này, lại bỏ vào liệt hỏa, đúc ra một tấm chân tâm chân thành như vàng.
Phải yêu quý nhân thế này như thế nào, phải có lòng tin với thế nhân này như thế nào, mới dám để một trái tim chịu hết khổ sở, vỡ vụn hỗn độn, chẳng dễ dàng gì mới miễn cưỡng khép miệng, lại qua một phen lịch luyện, một hồi đúc nóng này.
Những năm qua, chuyện Lư Đông Ly trải qua, Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đều nhìn thấy trong mắt.
Đích xác có đồng bào ngày xưa, cựu bộ trong quân bất kể được mất, bất luận lợi hại dốc sức giúp đỡ, đích xác trong chốn quan trường đục ngầu này, cũng có kẻ sĩ thanh minh chính trực hưởng ứng kêu gọi mà đến, dốc thân gia tính mạng trợ giúp, đích xác từng chút một, tất cả nỗ lực tất cả bỏ ra đều có thể nhìn thấy được hiệu quả, cũng được sự tán đồng và cảm kích của một số bách tính.
Thế nhưng, làm việc mạo muội lỗi lầm thiên hạ này, đối mặt nhiều hơn là địch ý, là lạnh lùng, là mưu tính, là hãm hại.
Lực lượng ngưng tụ trong tay lớn hơn, đối mặt với thể chế cũ kia, cơ hồ lợi ích của cả tập đoàn văn võ quan liêu, vẫn quá là yếu.
Nơi nơi là lực cản, nơi nơi là địch ý, bao nhiêu người mặt cười tươi rói, sau lưng đâm dao, bao nhiêu người miệng thề thốt thành khẩn, tay chuyên bày cạm bẫy.
Nhìn hết tâm hiểm ác của nhiều người như vậy, nhân thế khó lường, lại vẫn còn có thể để một trái tim vốn lạnh băng dần dần nóng rực, đôi mắt vốn trầm tịch dần dần sinh động, dũng khí và tín niệm trong đây, mỗi khi Vương Đại Bảo và Tiểu Đao nhớ tới, đều sinh ra vô hạn cảm khái.
Vương Đại Bảo chậm rãi gượng đứng dậy, cũng tiến đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Gió biển mạnh như vậy, thổi thủy thủ cường tráng nhất cũng phải trốn vào khoang thuyền, trên boong tàu chỉ có hai người kia đứng đón gió, ống tay áo dưới gió biển gào thét phồng lên, bay phấp phới, phảng phất muốn thừa vân ngự khí, truy phong trục điện, tùy thời đều có thể mang theo hai người kia bay vọt lên thẳng trời cao vậy.
Vương Đại Bảo bỗng mỉm cười, Lư đại nhân vốn là nhân vật vạn người không được một, tâm tư lòng dạ như vậy, là điều hắn vĩnh viễn chân thành kính nể.
Nhưng nếu không có Phong công tử, cho dù là Lư đại nhân, cũng chẳng thể nào mấy bận chìm nổi trong lò lửa nhân thế, vẫn chân thành không đổi đâu nhỉ.
Tiểu Đao bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Có lúc, ta cũng nghĩ, chẳng trách lại có thần tiên muốn cứu công tử…”
Vương Đại Bảo do váng đầu, hết thảy nhìn ra liền hơi mơ hồ không rõ, nhìn hai bằng hữu dưới ánh dương màu vàng thân ảnh hơi mông lung chừng như không giống phàm nhân kia, chỉ mỉm cười.
Là được thần tiên chiếu cố cũng thế, hay họ thật sự là người trong thần tiên cũng thế, đời này, có thể may mắn đi theo họ, được họ tín nhiệm, ra sức làm việc cho họ, thật là tốt!
Nhưng kỳ thật, giờ khắc này cuộc trò chuyện của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly trên boong tàu, không hề ấm áp tốt đẹp như Vương Đại Bảo và Tiểu Đao tưởng, bởi vì trên cơ bản chính là Phong Kính Tiết đang giáo huấn Lư Đông Ly.
“Còn nghĩ ngợi vớ vẩn gì thế, chẳng mấy hôm nữa là có thể đến Ngô quốc đoàn tụ rồi, không cần phải nhớ đến mặt mày ủ dột chứ?”
Lư Đông Ly lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đời này ta phụ Uyển Trinh rất nhiều, rõ ràng có thể phu thê đoàn tụ, lại bỏ nàng dị quốc tha hương, thậm chí còn phải lợi dụng nàng mọi cách.
Nàng trời sinh lương thiện ôn nhu, ta lại dùng danh nghĩa của nàng để mưu tính việc sát phạt tranh đấu này, nàng…”
“Nói bậy bạ gì thế, phiền ngươi phân rõ ràng chủ thứ.” Phong Kính Tiết trừng y: “Ngươi nhớ tẩu tử ta muốn điên, khó lòng quên được, cuối cùng cái đầu gỗ dầu mở ra, hiểu được người ta không thể cả đời lo nỗi lo của thiên hạ trước, ngẫu nhiên do tư quên công một lần đâu phải lỗi lầm, thoải mái ném một đống việc trong tay, trở về một nhà đoàn tụ, nhân tiện khoét hai cái hố, chờ một đám ngu ngốc không đầu óc nhảy xuống, đã hiểu chưa?”
Lư Đông Ly bật cười: “Ngươi người này…”
“Ta người này lại thế nào? Không thể nhìn nhất là ngươi nghĩ ngợi vớ vẩn, thở dài thở ngắn, tự tìm phiền não, tự mình chuốc khổ, không phải là thuận thế muốn tạo một cục để vẹn toàn đôi bên à, sao có thể coi là mưu tính thê nhi được.”
Phong Kính Tiết không chút khách khí mỉa mai y: “Cũng không biết vì sao, trên thuyền này từ trên xuống dưới, bao quát Đại Bảo và Tiểu Đao, ngươi gặp ai cũng chuyện trò vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình khoái trá vô cùng, cứ như thể một thuyền người chính là ra đây du ngoạn tìm vui vậy.
Chỉ những khi riêng với ta, cả ngày ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, ưu tư chồng chất, khổ lớn thù sâu, làm thanh quan làm trung thần, làm thành thế này ai còn vui lòng thân cận ngươi.”
“Cho nên ta cũng chỉ dám đối với ngươi như vậy thôi, chắc hẳn không dọa ngươi chạy đâu.” Lư Đông Ly cười khẽ.
Trong nhân thế đã trút xuống vô số tâm huyết này, y có bằng hữu cực tốt, đồng liêu cực tốt, đồng bạn cực tốt, y có thê nhi vĩnh viễn vĩnh viễn để trong lòng, y luôn tận khả năng biểu hiện sự vui vẻ thoải mái của mình trước mặt họ, tận lực đem hết thảy những điều tốt đẹp trong sinh mệnh ấy, cùng nhau chia sẻ, nhưng tất cả phiền não, lo lắng, mê hoặc, lại chỉ có trước mặt Phong Kính Tiết mới không chút che giấu biểu hiện ra.
“Kính Tiết, ngươi cảm thấy, an bài lần này của chúng ta, có mấy phần cơ hội thành công?”
“Các hạng an bài, không phải ngươi gần như đều định cùng ta sao?” Phong Kính Tiết có chút đắc ý lại có chút hài hước: “Bằng tài trí bổn sự của ta, bằng an bài cẩn thận của ta, còn chưa đủ cho ngươi có mười phần lòng tin sao?”.