“Thì ra là Sở quốc!”
Nghe An Vô Kỵ báo cáo, Dung Khiêm cười nhàn nhạt.
Bỗng nói một câu không hề liên quan đến đại sự này: “Ngươi giúp ta đến trà lâu gọi Thanh Cô qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói.”
An Vô Kỵ thoáng sửng sốt, lại không dám chần chừ.
Chỉ gật đầu, lập tức đứng dậy đi ngay.
Bên này người vừa đi, bên kia Dung Khiêm khuôn mặt cười nhẹ như mây gió, ôn hòa như gió xuân lập tức âm trầm, y tùy tay phất một cái, chén trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Y vẫn như không cảm thấy, cắn răng nhắm mắt hô to ở chỗ sâu trong óc: “Trương Mẫn Hân, Trương Mẫn Hân! Ta biết cô đang nhìn.
Cô ra đây cho ta! Mau ra đây! Ta muốn cô lập tức giúp ta nối với tên khốn kiếp Khinh Trần kia!”
Theo quy tắc của Tiểu Lâu, tất cả thông tấn đều chỉ có thể do Tiểu Lâu chủ động phát động một phía, song y không mục đích mà dùng *** thần lực tùy ý hô loạn như vậy, vẫn thật sự nhanh chóng gọi người ra.
“Tôi nói Tiểu Dung, cầu người ta giúp không biết khách khí chút à? Tuy tôi luôn vui vì giúp người nhất, có tình yêu bè bạn nhất, nhưng cậu tối thiểu cũng nên nói một tiếng nhờ vả, sau đó hỏi thử thời gian câu thông của Tiểu Lâu với Khinh Trần tháng này có hết chưa chứ.”
“Cô bớt dông dài với ta đi, ta thèm vào quan tâm hắn có hết hay chưa, dù sao ta hiện tại muốn lập tức truyền tin với hắn.
Ta là người phạm quy bị phạt, cũng đến nước này rồi, ta còn sợ gì nữa? Cùng lắm là ghi thêm mấy lỗi, chịu phạt thêm mấy lần, Trương Mẫn Hân, cô thử không giúp xem…”
Trương Mẫn Hân bên kia trầm mặc một khắc.
Tiểu Dung luôn dễ nói chuyện, sao lại đột nhiên trở nên hung ác như vậy, điên cuồng như vậy? Người thành thật phát hỏa đúng là quá đáng sợ.
Cô chính là học sinh ngoan luận văn đã qua, sắp tốt nghiệp, cuộc sống quang minh hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, đâu thể vì tranh khí thế mà để cái tên lỗi nặng lỗi nhẹ đầy một thân này liên lụy, đúng không.
Rất nhanh, trong con đường *** thần sâu thẳm vô ngần, thông tấn của Dung Khiêm và Phương Khinh Trần được mở ra.
Trong phòng điều khiển chính của Tiểu Lâu, lấy Trương Mẫn Hân làm đầu, mấy học trò túm tụm một chỗ, mắt không chuyển dời mà nhìn chằm chằm màn hình hiển thị.
Dung đại thánh nhân hiếm khi phát hỏa một lần, vở kịch thú vị như vậy, thật là không xem thì uổng.
May mà Phương Khinh Trần biết rõ bão táp sắp buông xuống, còn có thể chào hỏi vô cùng thoải mái: “Tiểu Dung à, xin lỗi xin lỗi.
Đều là ta không tốt, biết rõ ngươi đang một mực chờ ta, ta lại luôn bận đến mức chẳng sao phân thân, ném ngươi một mình ở Yên quốc chịu khổ, lại còn phải để ngươi liên lạc với ta.”
Đám Tiểu Lâu từng kẻ nổi da gà toàn thân.
Da mặt dày tới trình độ nào, mới có thể sau khi âm thầm thọc người ta một đao lại thân thân thiện thiện nói một phen như vậy.
Nghe xong lời này, nếu Dung Khiêm vẫn không tức giận, vậy y sẽ chẳng phải quân tử cũng chẳng phải thánh nhân, nên đổi thành ông phật luôn đi.
Tiểu Dung quả nhiên càng nổi trận lôi đình: “Ngươi bớt ở đây nói hươu nói vượn đi! Ngươi rõ ràng biết ta tìm ngươi không phải vì điều này!”
“Không phải vì điều này? Vậy là vì điều gì hả Tiểu Dung.
Ngươi cũng đừng mạnh miệng nữa.
Ta biết thân thể ngươi không tốt, sống trong dân gian cũng khổ, ngươi cứ thừa nhận mình không chịu nổi, đâu phải chuyện gì mất mặt, cần gì cố chống chế? Ta lần này ra đây, chủ yếu là vì giúp ngươi với A Hán, tiện thể lại giúp thu cục diện rối rắm trong chuyện của ta lần trước.
Tuy nói A Hán hiện tại cả ngày ngủ, chẳng cần ta giúp, nhưng bạn học lâu năm là ngươi đây, ta sẽ tuyệt không ném đó mặc kệ đâu, điểm này ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.”
Lời này nói thật là thân thân thiết thiết.
Nếu hai bên đang ngồi bên trò chuyện, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vỗ ngực, đại nghĩa lẫm liệt, lời hứa ngàn vàng của Phương Khinh Trần.
Dung Khiêm giận dữ nghiến răng: “Ngươi bớt lôi đông kéo tây đi, ta hỏi ngươi, ngươi đang tính kế Yên Lẫm cái gì?”
Thanh âm của Phương Khinh Trần kinh ngạc tột cùng, bất cứ ai cũng chẳng nghe ra một xíu sơ hở: “Liên quan gì Yên Lẫm? Ta với hắn cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Sở quốc với Yên quốc cũng không liền nhau.
Ta tính kế hắn làm gì?”
“Phái người đem chân tướng cái chết của mẹ ruột hoàng hậu vạch trần cho hoàng hậu biết, chuyện này ngươi đừng nói không phải ngươi làm!”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta quản mấy chuyện không đâu này làm gì? Người ta phái? Người kia là ta phái, ta phái người khi nào, ngươi lấy chứng cứ ra đây cho ta, chỉ giỏi nói suông, ngươi muốn vu oan cho ta, không có cửa đâu!” Phương Khinh Trần mắt cũng không chớp, vô lại đến cùng.
Dung Khiêm chán nản.
Phương Khinh Trần bỗng nhiên ồ một tiếng, dùng ngữ điệu sửng sốt hỏi: “Đúng rồi, không phải ngươi cả ngày đều mắng tiểu tử khốn kiếp kia đây không tốt, kia không đúng sao, nhắc tới hắn là ngươi hận đến nghiến răng, ngày đêm hối hận không nên vì cứu hắn mà tự chôn vùi mình sao? Ngươi không phải sớm thề, không lo chuyện bao đồng của hắn nữa, hiện tại chỉ muốn sống tốt, chỉ chờ ngày về Tiểu Lâu đó sao? Ngươi không phải đã phát biểu cảm khái rất đỗi triết học gì mà ngày hôm qua không thể giữ sao? Ngươi không phải đã chỉ trời thề thốt, mình của quá khứ đã chết rồi, về sau phải sống cuộc sống hoàn toàn mới à? Sao bỗng dưng lại kéo Yên Lẫm vô ta, đừng nói ta không trêu chọc hắn, cho dù ta thật sự đã trêu chọc, chuyện không đâu này, ngươi cũng khỏi cần phải can dự!”
Tất cả phong độ của Dung Khiêm nhất loạt ném tít qua đại dương, nghiến răng nghiến lợi dùng thanh âm cảnh cáo mà quát: “Phương! Khinh! Trần!”
Phương Khinh Trần khẽ cười: “Được rồi được rồi, không hồ nháo với ngươi nữa.
Ta biết ngươi là trái chờ ta không đến, phải chờ ta không đến, lại ngại giục, mới ở đó quanh co nhắc nhở.
Được được được, việc của ta bên này cũng tạm chấm dứt rồi, Sở quốc tạm thời không có chuyện gì cần ta, ta tùy tiện giao lại một chút, rồi sẽ lên đường tìm ngươi, chỉ cần đưa ngươi về Tiểu Lâu, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi, cho dù ngươi đang bị phạt không thể thoát khỏi thân thể, ngươi dù sao cũng có thể có một thân thể nhảy nhót được để dùng.”
Dung Khiêm không chút nghĩ ngợi, lập tức quát ngay: “Ta không phải hỏi ngươi việc này! Ta sẽ không về Tiểu Lâu, ta cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào Yên Lẫm!”
Phương Khinh Trần lập tức hô to: “Sắc nữ à, nè nè nè, còn cả mấy vị xem náo nhiệt bên cạnh nữa, mấy người đều nghe rồi đó, phải làm chứng cho ta nha.
Không phải ta không đi giúp y, là tự y không muốn về, cho nên ta hiện tại không qua đó, không thể trách ta được!”
Sâu trong Tiểu Lâu, mọi người đều cười.
Rõ ràng là Tiểu Dung tìm Phương Khinh Trần hưng binh hỏi tội, sao chỉ chớp mắt đã biến thành Phương Khinh Trần ung dung hất văng đống trách nhiệm trên người.
Tiểu Dung thì bỗng dưng từ bỏ tính toán ban đầu là không quản việc hồng trần nữa, chỉ mong về Tiểu Lâu chữa khỏi thân thể rồi sống hết năm mươi năm.
Quả thật một niệm đã sinh, phiền não vô cùng.
Y lần này cuốn vào, chỉ sợ là năm mươi năm không hết, không được siêu thoát.
Tiểu Dung là quân tử, Phương Khinh Trần lại là vô lại, quân tử đụng phải vô lại, bị thiệt, quả nhiên vĩnh viễn là quân tử.
Ngô Vũ khẽ thở dài: “Cái tên Phương Khinh Trần này, rảnh rỗi vô sự, đây không phải hãm hại bạn sao? Cậu ta cũng hơi ác quá đấy.
Thân thể Tiểu Dung gay go như vậy, còn muốn bức người ta ở trần thế lăn lộn năm mươi năm, tâm địa này thật là quá quá xấu xa.”
Trương Mẫn Hân híp mắt, lắc đầu: “Khó nói, cho dù Tiểu Dung thật trở về Tiểu Lâu, chữa khỏi thân thể, nhưng nếu không thể về lại nhân gian, vẫn chỉ có thể ngồi xem vận mệnh của đám Yên Lẫm, Thanh Cô luân chuyển, không thể tham gia, không thể khuyên bảo, cậu cảm thấy bằng cái tính gà mái mẹ đó của cậu ta, người về Tiểu Lâu rồi, là thật có thể như cậu ta nói, từ đây thoải mái cao hứng?”
Trương Mẫn Hân cười hết sức gian trá: “Chúng ta vẫn nhìn mỗi ngày, đương nhiên hiểu được Tiểu Dung vì Thanh Cô, sớm đã có ý không về.
Nhưng Khinh Trần tai mắt không linh thông, chuyện này cậu ta không biết, cho nên lần này mới mượn cơ hội bức Tiểu Dung.
Kỳ thật, bất kể là hảo ý hay ác ý, dù sao tâm ý Tiểu Dung đã sớm là như vậy, cũng không hại gì cậu ta.”
“Nhưng cùng Thanh Cô an an tâm tâm ẩn cư, trong cuộc sống bình tĩnh nương tựa lẫn nhau, với cả ngày thay tiểu Hoàng đế lo lắng đề phòng, nhọc tâm nhọc thần, âm thầm bảo hộ, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau chứ.” Ngô Vũ cười nói: “Khinh Trần làm việc luôn nghĩ đương nhiên, hoàn toàn không đắn đo cảm thụ của người ta, cho dù cậu ta là hảo ý, phần lớn mọi người sợ cũng chỉ dám xin miễn cho kẻ bất tài.”
Mọi người nghe vậy đều cười, vẫn nhìn màn hình chăm chăm.
Dung Khiêm cũng là người thông minh, tâm tư vừa động, đã ẩn ẩn nắm chắc chút tâm tư của Phương Khinh Trần, vừa tức giận vừa buồn cười: “Khinh Trần, ta mặc kệ ngươi đang làm trò huyễn hoặc gì, dù sao ngươi phải nhớ kỹ cho ta, đừng đụng tới Yên Lẫm, vĩnh viễn đừng tính kế y.”
Phương Khinh Trần cũng cười ha ha: “Ta cứ tính kế hắn thì thế nào?”
“Ta sẽ không ngồi nhìn hết thảy phát sinh.
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ta sẽ đối địch với ngươi.” Dung Khiêm biết, đây có lẽ chính là đáp án Phương Khinh Trần muốn, nhưng y lại vẫn thẳng thắn.
“Được lắm, ta coi ngươi có thể làm ra chuyện gì, ta coi ngươi không bỏ qua cho ta như thế nào, cùng lắm thì chúng ta tái chiến ba trăm hiệp, ai sợ ai chứ, Tử linh pháp sư của ngươi có lần nào thắng được Thánh kỵ sĩ của ta?” Phương Khinh Trần đáp thật nhẹ nhàng bâng quơ, Dung Khiêm lại chán nản, rốt cuộc nhịn không được trầm giọng nói: “Khinh Trần! Mặc kệ ngươi là thiện ý hay ác ý, ngươi có thể đừng suốt ngày dùng tư thái khinh thường đi ý đồ đùa bỡn người khác trên tay không? Một lần giáo huấn, lại một lần.
Ngươi còn chưa học ngoan sao? Chẳng lẽ, mắt thấy sự điên cuồng và thống khổ của người khác, ngươi không hối hận chút nào sao?”
Thanh âm của Phương Khinh Trần rốt cuộc lạnh lại: “Ngươi đang nói gì thế?”
“Ta đang nói gì, ngươi hiểu rõ hơn ai khác.
Khinh Trần, hết thảy mưu tính của ngươi, quả thật là bởi thiện ý đối với ta, quan tâm ta.
Nhưng cho dù là hảo ý, ngươi mưu đồ như vậy cũng khiến người ta khó mà tiếp nhận, càng khó mà cảm kích.
Khinh Trần, ngươi cái tâm mưu tính quá nặng, cái niệm được mất quá sâu, ngươi như vậy, một ngày không bỏ xuống, một ngày sẽ không được giải thoát!”
Dung Khiêm bình tĩnh nỗi lòng một thoáng, đưa tay vỗ trán, thở dài nói: “Hiện tại rõ ràng cả bản thân ngươi cũng chưa lo được, cần gì phải lo chuyện bao đồng nữa.
Ngươi rất thích mưu tính người khác, vô luận là bằng hữu, thân nhân, thuộc hạ, hay là người yêu của ngươi, đều như thế.
Nhưng mà đem tâm so tâm, ai lại nguyện ý bị người mưu tính? Khinh Trần, bệnh cũ này không đổi, cho dù một ngày kia Sở Nhược Hồng tỉnh lại thì thế nào? Ngươi nhận được, vẫn sẽ là một lần lại một lần mất đi!”
“Dung Khiêm!” Phương Khinh Trần đã không còn gọi y là “Tiểu Dung”.
“Chuyện của ta, không nhọc ngươi hỏi đến, loại ma quỷ ta đây, cũng không cần loại thánh nhân ngươi đến cảm hóa.”
Thanh âm lạnh băng của Phương Khinh Trần, đổi lấy nụ cười của Dung Khiêm: “Cùng lý, chuyện của ta, cũng không nhọc ngươi hỏi đến.
Nhân sinh của ta, cũng không cần ngươi đến quyết định thay ta.”.