“Ngươi nói cái gì?” Trác Lăng Vân bỗng đứng bật dậy, thế quá mạnh, cả cái bàn đều bị chấn văng hai ba bước.
Chỉ cảm thấy cái bàn trước mắt vướng víu.
Trác Lăng Vân tiện tay đập nát, xông thẳng mấy bước đến trước tâm phúc ái tướng, ra sức túm hai vai, đôi mắt tỏa sáng: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Phương hầu chưa chết.
Ta đã gặp Phương hầu, y nói cho ta biết, năm đó y được Tu La giáo chủ cứu đi, kim điện moi tim chính là tử sĩ thế thân của Tu La giáo.”
“Ở đâu, y đang ở đâu, Phương hầu đang ở đâu…” Trác Lăng Vân hỏi luôn miệng, kích động đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt đã ngấn ánh nước.
“Trong phủ nha thành Vĩnh Yên.
Phương hầu nói y sẽ ở đó chờ tin tức của tướng quân, mạt tướng đến thông báo trước…”
“Nào có lý đó, sao không mời Phương hầu đến… Không không không, sao có thể bảo Phương hầu đến gặp ta, giờ ta sẽ đi bái kiến y!” Trác Lăng Vân chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, cao giọng hét lớn: “Người tới, chuẩn bị ngựa…”
Bên ngoài không có tiếng đáp.
Hắn lúc này mới nhớ ra, vừa nãy Lăng Phương tỏ ý, mình đã đuổi tất cả tòng nhân đi xa.
Hắn đang hưng phấn, cũng không cảm thấy không ổn, rảo bước định đi ra ngoài, tự mình chuẩn bị ngựa cho mình.
Phía sau truyền đến thanh âm cực trầm thấp cực trầm thấp của Lăng Phương: “Đại tướng quân, ngài thật sự muốn đi gặp Phương hầu sao?”
Nhiệt huyết toàn thân thoáng ngưng lại, Trác Lăng Vân ngạc nhiên quay đầu: “Ngươi nói cái gì?”
Lăng Phương ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chầm chậm lộ ra bi thương: “Phương hầu nói, Đại tướng quân vị tất thích y còn sống, cũng vị tất bằng lòng để thế nhân biết y còn sống.
Cho nên, Phương hầu đã ngăn cản ta kêu ra thân phận của y trước mặt mọi người, hiện tại, thiên hạ chỉ có tướng quân và ta, biết sự thật là Phương hầu còn ở nhân gian.”
Giống như bị hắt một thùng nước đá từ đầu đến chân, Trác Lăng Vân cả người lạnh ngắt.
Một khắc trước, hắn quên bẵng hết thảy, giống như quay về những năm tháng thiếu niên, quãng thời gian nhiệt huyết đi xa đó.
Trong phút chốc, mừng rỡ rút sạch, trước mắt ùn ùn kéo đến, là hiện thực.
Da thịt, xương máu, cả trái tim kia, cũng đã đông thành băng.
Lăng Phương gập gối quỳ xuống, cúi mắt xuống đất, thò tay lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Đây là Phương hầu viết cho tướng quân.”
Trác Lăng Vân trầm mặc nhận thư, trầm mặc mở ra, trầm mặc xem.
Đích xác là Phương hầu, nét bút thanh dật tung bay như vậy, quen thuộc đến mức khiến nhiệt lưu dâng lên trong lòng.
Song, hắn không biết, mình có phải là cao hứng hay không.
Trong câu chữ, nói đến những chuyện cũ năm đó, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, thân thiết đến mức khiến hắn bi thống.
Đúng là Phương hầu.
Chỉ có Phương hầu, mới có nhiều quan tâm như vậy với thiên hạ, với bách tính, mới có nhiều phản đối như vậy với hành vi của hắn hiện giờ, mới có ngôn từ ôn hòa thông cảm như vậy, mới tại hoàn cảnh như thế, vẫn suy nghĩ thay hắn, để lối thoát, giữ thể diện cho hắn, để hắn tự mình lựa chọn.
Xem xong cả phong thư, hắn hơi lảo đảo đi đến trước chỗ ngồi, suy sụp ngã ngồi.
Còn nhớ năm đó khi mới nghe tin Phương hầu chết, hắn đã rút bảo kiếm đuổi chém binh lính đưa tin, điên cuồng gầm lên: “Ngươi dám lừa ta, Phương hầu anh hùng cái thế, y nhất định sẽ không chết!”
Mấy năm qua, chư tướng Sở quân tứ tán, không thể hợp tác lẫn nhau, đối mặt với ngoại địch, đều tự khó tránh cái tâm bảo tồn thực lực.
Rốt cuộc đến bây giờ, quốc thổ để người Tần chiếm, quốc sự không thể tệ hơn.
Bao nhiêu đêm khuya, hắn nhìn linh vị, trong lòng nói từng tiếng: “Phương hầu, nếu ngài không chết…”
Mấy năm qua, mỗi khi nhớ tới những chuyện xưa năm đó, hắn sẽ buồn bã đứng ngây ra, nhìn thấy người thân hình diện mạo thoáng giống Phương hầu, hắn sẽ xuất thần rất lâu, nhịn không được phải ảo tưởng, người nọ kỳ thật chưa từng chết.
Chỉ cần hắn vừa quay người, y sẽ từ một góc nào đó mỉm cười hiện thân, cho hắn một quyền ngay ngực: “Hà, coi cái vẻ uất ức này của ngươi, chút biến cố con con, đã hoảng thành thế này.
Không có ta dẫn dắt, các ngươi vẫn không xong mà!”
Hiện tại, rốt cuộc có người cho hắn biết, Phương hầu thật sự không chết.
Phương hầu, y hóa ra, thật sự không chết.
Nhưng mà, vì sao, vì sao… Hắn lại… không cảm thấy cao hứng mấy.
—
Thời điểm Trác Lăng Vân triệu tập tâm phúc, thương lượng trong mật thất, trong phủ nha Vĩnh Yên, Phương Khinh Trần đang ngồi thẳng uống rượu.
Tự rót tự uống.
Rượu mạnh vào họng, chua cay đầy miệng.
Nếu y muốn cứu Tiêu Hiểu Nguyệt, vẫn tiếp tục phiêu đãng thế gian không bị ước thúc, kỳ thật rất dễ dàng.
Y có thể sau khi hiện thân, lưu lại thư, nói với Trác Lăng Vân y không có ý trở lại nhân gian, rồi lại phiêu nhiên đi xa.
Nếu như vậy, Trác Lăng Vân hiểu quan hệ lợi hại y nói trong thư, tự nhiên sẽ thả Tiêu Hiểu Nguyệt, mà đối với bản thân y, Trác Lăng Vân đã đuổi không kịp, tìm không thấy, tự nhiên không thể bỏ xuống nỗi lòng mâu thuẫn phức tạp vi diệu này, trước sau như một, chỉ biểu đạt sự quan tâm đối với y.
Nếu y muốn từ đó chỉnh lại cựu bộ, thu thập loạn cục, muốn áp phục Trác Lăng Vân đi theo y, kỳ thật cũng không khó.
Y có thể nhân cơ hội Lăng Phương buột miệng kêu ra “Phương hầu”, trước mặt mọi người tỏ rõ thân phận, và thừa khi Trác Lăng Vân trở tay không kịp, tuyên truyền việc mình tái xuất hiện cho toàn quân đều biết.
Nếu vậy, Trác Lăng Vân không có cơ hội phong tỏa tin tức, đem y diệt khẩu, cũng liền đoạn do dự và đấu tranh.
Sự thật đã định, đối mặt với y, Trác Lăng Vân cho dù vẫn không cam không nguyện, cũng chỉ đành cúi đầu.
Song y cố tình không làm gì.
Lăng Phương nhất định cảm thấy y thiện lương khoan dung, nơi nơi suy nghĩ cho người khác, thà rằng mình thân trong hiểm địa, cũng muốn lưu lại lối thoát lớn nhất cho người khác.
Ha ha, hán tử thiết huyết từ sa trường ra, thật sự đều là người dễ thương.
Lòng dạ thẳng đuột, trọng tình trọng nghĩa, không thể nhìn hiểu những lừa gạt và lợi dụng trên thế giới này.
Họ không hiểu được, lời người khác nói, phải năm lần bảy lượt suy xét, xác định có nên tin tưởng hay không, xác định có nên tuân theo hay không.
Y cho Trác Lăng Vân đường lựa chọn, cũng chính là không cho Trác Lăng Vân cơ hội không lựa chọn.
Tấm mạng che mặt dịu dàng thắm thiết đừng xé toang, thì mọi người vẫn là những người tốt có tình có nghĩa.
Chẳng ai từng nợ ai, chẳng ai từng có lỗi với ai.
Tốt biết mấy?
Phương Khinh Trần không vui lòng.
Ngươi lựa chọn đi.
Đi tới một bước, là gạt bỏ một chút lương tâm cuối cùng, đoạn tuyệt một chút ôn tình cuối cùng, triệt để xé toang hết thảy những tấm màn đại nghĩa lẫm liệt, thừa nhận tất cả tà ác độc địa và vô tình của mình.
Lui về một bước, là phải từ chư hầu một phương có thể dòm ngó thiên hạ, biến thành một viên tướng lĩnh dưới trướng Phương Khinh Trần y.
Kính dâng tất cả quân chính đại quyền, từ người phát lệnh, biến thành một người nghe lệnh.
Vứt bỏ thành quả đại nghiệp nhiều năm chém giết được, vứt bỏ quyền lực tôn vinh, không thể nhìn thấy mọi người xu nịnh và thuận theo nữa.
Tàn khốc đi, gian nan đi, thống khổ đi.
Phương Khinh Trần cười bình yên.
Ai bảo ngươi nâng ta lên cao như vậy, ai bảo ngươi dựng cờ hiệu là báo thù thay Phương hầu ta.
Ta đã cho ngươi biết, ta không tán đồng ngươi.
Cho nên, nếu ngươi không chịu từ bỏ cách làm của ngươi mà đi theo ta, ngươi cũng sẽ không thể để ta đi.
Bởi vì ta sẽ ở nơi khác tỏ rõ thân phận, nếu ngươi không tới tìm kiếm ân sư cố chủ ta đây, mời ta làm soái, chính là khiến người thiên hạ thấy ngươi nói không giữ lời, khẩu thị tâm phi.
Quân đội của ngươi sẽ không còn danh phận đại nghĩa, ngươi sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Cho nên, ngươi hoặc là thừa nhận địa vị của ta, phụng ta làm chủ, nghe ta hiệu lệnh, cùng ta bình định thiên hạ, cứu Sở quốc khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Hoặc là ngươi phải thần không biết quỷ không hay giết ta diệt khẩu, vậy ngươi vẫn là đệ tử của Phương hầu, vẫn là nghĩa sĩ một hô trăm dạ, lấy báo thù cho ta, tru sát loạn thần tặc tử làm mục tiêu.
Hai con đường, ngươi đều có thể chọn, hai con đường, ngươi đều không thể quay đầu.
Không có lựa chọn khác, cũng không thể chiết trung.
Ai là thánh nhân trời sinh, sao có thể trông chờ, những dạy dỗ gọi là trung nghĩa đạo đức đó, nhất định có thể che được gông danh cùm lợi.
Nhưng mà ân nghĩa ngày xưa, cảm niệm trong lòng, dần dần bị sự thật sâu trong tâm linh làm bẩn, rồi lại sẽ có một chút kiên trì và thánh khiết cuối cùng.
Mời ngươi chọn lựa.
Không ai bức bách ngươi, không ai quấy nhiễu ngươi.
Đây là lựa chọn gian nan, đây là lựa chọn của ngươi.
Chỉ là lựa chọn của ngươi.
Không thể trốn tránh trách nhiệm, không có mảy may cớ.
Quyết định nào cũng là thống khổ, ta thừa nhận, việc này đối với ngươi, quả thật là một loại tra tấn tàn khốc.
Phương Khinh Trần cười tự giễu.
Ta vẫn thật sự là người vô tình độc ác đê tiện, hết lần này đến lần khác, luôn đi bức bách người khác làm lựa chọn gian nan nhất.
Có điều, lần này, bất kể Trác Lăng Vân chọn là gì, y đều sẽ không trách hắn.
Đúng vậy, y sẽ không trách hắn.
Cho dù Trác Lăng Vân muốn giết y tù y, y cũng sẽ không trách hắn.
Y sẽ không muốn đi trả thù, đi thương tổn, đi chỉ trích.
Không phải bởi vì y thông cảm cho hắn, không phải bởi vì y cảm thấy bức bách một nam tử lòng đầy tráng chí hào tình từ bỏ dã tâm của mình, sự nghiệp của mình, dù sao cũng độc ác tàn khốc quá mức.
Chỉ bởi vì, chỉ bởi vì…
Phương Khinh Trần bình yên nâng chén, lại uống một hơi cạn sạch.
Chỉ bởi vì, Trác Lăng Vân, không phải người y một tấm chân tâm, muốn chân thành đối đãi, cả đời bầu bạn, không rời không bỏ kia.
Trác Lăng Vân, không phải người y yêu.
Mỗi một đời, Phương Khinh Trần trừng mắt tất báo, Phương Khinh Trần độc ác vô tình, Phương Khinh Trần thủ đoạn lôi đình, Phương Khinh Trần quyết tuyệt điên cuồng, đều sẽ chỉ thi triển với người y yêu.
Nhắm mắt, y chậm rãi thưởng thức hương vị chua cay đầy miệng này.
Mỗi một đời, y đều đem hết thảy được mất lợi hại mở ra, đặt trước mặt người khác, do người tự mình lựa chọn.
Y có vô số loại thủ đoạn, có thể ảnh hưởng người khác, khiến người khác bất tri bất giác lựa chọn y, nhưng y không dùng gì cả.
Y có vô số loại phương pháp, có thể khiến thế cục nghiêng về phía y, có thể khiến đối phương không hề gánh vác hoặc là không thể tránh được mà lựa chọn y, nhưng y không làm gì cả.
Sau đó, mỗi một đời, người y yêu, lựa chọn cuối cùng, chưa bao giờ là y.
Y mỉm cười, có phần cay đắng, có phần thoải mái.
Trác Lăng Vân, lựa chọn của ngươi, lại là gì đây?
Thật là khiến người chờ mong quá..