Đúng thế! Cho dù có thể sống lại được nhưng cũng không có nghĩa là có thể khôi phục như trước, trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả.
Nhiếp Phong nhìn vẻ buồn bã sầu thảm trên mặt A Thiết bèn nói:
"A Thiết, tuy rằng Tuyết Duyên không thể khôi phục dung mạo như cũ, nhưng dù sao có thể sống lại được cũng là chuyện tốt rồi. Đừng có nản lòng..."
Thần mẫu cắt lời:
"Nhiếp Phong à, A Thiết không phải nản lòng vì chuyện mái tóc của Tuyết Duyên đâu."
"Ồ?" Nhiếp Phong cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thần mẫu nhẹ nhàng vỗ vai A Thiết, nói:
"Con à, mẹ biết là vì trong vòng mười ngày con phải đến Sưu Thần cung gặp Thần, cho nên ngày mai nhất định phải khởi hành, mà Tuyết Duyên thì ít nhất bảy ngày sau mới có thể tỉnh lại..."
A! Nhiếp Phong vừa nghĩ đến đây chợt hiểu ra, sau bảy ngày nữa A Thiết đã lên đường rồi, mà Tuyết Duyên cô nương...
Không ngờ hắn và nàng thay nhau chết đi sống lại, đến lúc nàng sắp tỉnh lại thì hắn lại phải đi, có thể lần này ra đi...
Lại chẳng có duyên gặp lại.
A Thiết nhìn gương mặt mỉm cười mãn nguyện của Tuyết Duyên thật lâu, nhìn đôi tay của nàng vì hắn mà làm hết bao việc nặng nhọc, nghĩ đến tình yêu của nàng dành cho mình, ngay cả tự tôn cả thân phận cũng dẹp bỏ sang bên, mà hắn thì...
Ngay cả một câu thích nàng hắn cũng chưa thể nào nói cho nàng nghe được, không thể nào mang thêm chút hồi ức đẹp đẽ nào cho cuộc đời trường sinh khó đoán của nàng...
Thần mẫu và Nhiếp Phong nhìn tình cảnh này của hắn, hai người cũng không nhịn được cúi mặt buồn bã.
Một lúc sau, vẻ buồn bã trên mặt A Thiết đột nhiên biến mất, nhường chỗ cho vẻ kiên quyết tựa như đã hạ quyết tâm, hắn đột nhiên dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi Thần mẫu:
"Sưu Thần cung ở đâu?"
Thần mẫu không đáp thẳng câu hỏi mà lại hỏi ngược:
"Lần này có khi con sẽ không thể nào gặp lại người con yêu, có thực con muốn đi không?"
"Con không thể bỏ mặc A Hắc được!"
Không sai, hắn không thể bỏ mặc A Hắc! Nếu như hắn thật sự nhẫn tâm bỏ mặc A Hắc thì hắn không đáng để Tuyết Duyên yêu thương, nếu như sau khi tỉnh dậy mà Tuyết Duyên oán hận A Thiết vì sao bỏ nàng để đi cứu A Hắc thì nàng cũng không đáng để hắn yêu!
Đây mới thực là một tình yêu chân chính!
A Thiết nói tiếp:
"Hơn nữa, con hy vọng lúc con một mình đi tới theo lời Pháp Trí, hai người có thể ở lại chiếu cố Tuyết Duyên."
Hy vọng những người ở lại chiếu cố Tuyết Duyên là mục đích của hắn, nhưng có lẽ mục đích thật sự của hắn là không muốn hai người cùng hắn chịu chết.
"Nhưng..." Nhiếp Phong nhất thời không biết phải làm sao, kỳ thực gã vô cùng lo lắng cho chuyến đi này của A Thiết, gã rất muốn đồng hành với A Thiết trong chuyến đi đến Sưu Thần cung này, chỉ là lúc này đột nhiên Thần mẫu lại nhẹ nhàng ra dấu bảo hắn im lặng, bà cướp lời đáp A Thiết:
"Con à, nếu như con đã kiên quyết như thế thì mẹ sẽ thuận theo ý con."
Nhiếp Phong nghe thấy Thần mẫu nói như thế thì càng lo lắng, gã không rõ vì sao Thần mẫu lại dễ dàng để cho một mình A Thiết dấn thân vào hang hùm miệng sói như vậy.
Nhưng khi gã đang muốn lên tiếng lần nữa thì đột nhiên Thần mẫu đã móc trong tay áo ra một cuộn giấy vàng ố, dùng xảo kình ném tới trước mặt A Thiết nói:
"Đây chính là bản đồ chi tiết của Sưu Thần cung, con mang nó theo đi."
A Thiết khẽ gật đầu, xoay mình không hề quay nhìn Nhiếp Phong và Thần mẫu, nặng nề nói:
"Mẹ, con hy vọng trước khi lên đường..."
"Có thể yên tĩnh ở bên Tuyết Duyên hết đêm này..."
Thần mẫu đương nhiên hiểu rõ ý hắn, đáp:
"Chuyện này...được thôi! Con tự thu xếp ổn thỏa nhé."
Hai người vừa rời khỏi tẩm thất của Tuyết Duyên, A Thiết đột nhiên không kiềm chế được nữa, ôm Tuyết Duyên thật chặt, đôi mắt tha thiết nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, một lúc lâu sau, A Thiết rốt cuộc suy sụp buông xuống, vẻ bình tĩnh kiên định giả vờ trước mặt Nhiếp Phong và Thần mẫu cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sụp...
Đơn giản là bởi vì suốt cuộc đời mười chín năm của mình, đây là lần đầu tiên hắn yêu.
Kiếp sống thì dài, yêu thương lại quá ngắn, tình yêu này tuy ngắn ngủi nhưng cho dù vật đổi sao dời, thì vẫn mãi mãi khắc sâu ở trong đáy tim A Thiết, chỉ có điều dù thế nào đi nữa, trước khi bình minh lên thì tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước...
Tiền thân của A Thiết vốn cô độc một mình, Bộ Kinh Vân khi xưa rất có tiềm chất bá vương, mà A Thiết của hôm nay cuối cùng vẫn cứ phải gánh vác bá mệnh như tử thần của Bộ Kinh Vân khi trước, thứ vận mệnh bá vương của Bộ Kinh Vân mà Thần muốn lên kế hoạch sắp xếp cho!
Cho dù hắn ngàn vạn lần không muốn, cho dù hắn không nỡ lòng rời xa Tuyết Duyên nhưng nếu hắn không có cách nào khiến cho bình minh không tới, thì hắn vẫn bắt buộc phải rời xa Tuyết Duyên, bước lên con đường bá vương vĩnh viễn không thể quay đầu kia.
Bá vương, sắp....
Biệt cơ! (*)
Ngày thứ hai, Nhiếp Phong và Thần mẫu từ sớm tinh mơ đã đi tới tẩm thất của Tuyết Duyên, liền phát hiện bóng dáng A Thiết chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại mình Tuyết Duyên đang nằm an tĩnh trên giường, cùng với hai mảnh giấy nhỏ, trong đó một mảnh giấy chỉ viết đơn giản:
"Mẹ, Nhiếp Phong.
Bảo trọng!
A Thiết."
Không có tình cảm quyến luyến! Ngàn lời vạn tiếng chỉ hóa thành hai chữ bảo trọng, Nhiếp Phong ngơ ngác nhìn mảnh giấy nhắn ấy, đờ đẫn nói:
"Huynh ấy rốt cục đã đi rồi."
Nói xong gã lại đặt bức thư A Thiết viết cho Tuyết duyên vào trong tay nàng, bức thư này dĩ nhiên gã sẽ không xem.
Thần mẫu vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, nói:
"Ta đã sớm biết nó sẽ ra đi không lời từ biệt, nó không muốn nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng yếu đuối sướt mướt của ta."
"Nhưng mà chí ít chúng ta cũng nên kiên quyết đi cùng huynh ấy chứ, lần này huynh ấy đi quả thực quá hung hiểm." Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Thần mẫu nói.
Thần mẫu đáp:
"Ta biết chứ, ta còn biết hiện giờ nó đã không còn Di Thiên thần quyết nữa."
Nhiếp Phong cả kinh hỏi:
"Sao cơ? Huynh ấy không còn Di Thiên thần quyết?"
"Không sai, nó đã trả lại chân nguyên cho Tuyết Duyên rồi, bây giờ chỉ còn lại võ công ngày trước của nó thôi, nhưng không cần lo lắng quá, nó còn có Thần Thạch mà..." Hóa ra A Thiết đã không còn có Di Thiên thần quyết nữa, như thế thì chuyến đi này của hắn còn hung hiểm hơn nhiều.
"Nhưng..." Nhiếp Phong không biết phải nói thế nào, gã chỉ cảm thấy Thần mẫu không nên để A Thiết đơn độc đi vào hang hùm.
"Nhiếp Phong." Thần mẫu đột nhiên nói:
"Ta biết ngươi nhất định đang cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại nhẫn tâm để A Thiết đi vào miệng sói một mình có phải không?"
"Phải." Nhiếp Phong không hề phủ nhận, Thần mẫu bèn nói tiếp:
"Chuyện này đơn giản là vì ta hiểu rõ A Thiết, nếu chúng ta đi cùng nó thì nó sẽ rất lo lắng cho chúng ta, trái lại không thể chuyên tâm đối mặt kẻ địch của mình là...Thần."
"Nhưng mà dù sao bà cũng không nên để huynh ấy đi một mình..."
"Thật thế sao, lẽ nào cậu thật sự khẳng định ta sẽ không ở trong bóng tối theo dõi nó sao?" Thần mẫu giảo hoạt hỏi ngược lại.
"Bà...sẽ làm thế sao?" Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi.
Đôi mắt Thần mẫu ẩn hiện ý cười, gian xảo liếc nhìn gã hỏi:
"Lẽ nào cậu không à?"
Chợt nghe thấy thế, Nhiếp Phong dần hiểu ra ý của Thần mẫu, gương mặt tuấn lãng của gã cũng dần dần hiện ra một nụ cười hiểu ý.
"Thần mẫu, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng bà đáng yêu hơn nhiều so với tôi tưởng tượng."
Thần mẫu vừa cười vừa đáp:
"Ta cũng phát hiện, so với những gì ta nghe về Nhiếp Phong thì Phong Thần cước Nhiếp Phong quả thực cũng đáng yêu hơn nhiều."
Không sai! Chính là bởi vì trên đời còn có những người như Nhiếp Phong, như Thần mẫu cho nên con người mới không đến nỗi quá bi ai...
"Vậy thì, Thần mẫu, chúng ta phải thu xếp thế nào cho Tuyết Duyên cô nương đây?" Nhiếp Phong đột nhiên nhớ lại hai người bọn họ còn phải chiếu cố cho Tuyết Duyên.
Thần mẫu đáp:
"Không thế nào cả! Lần này chúng ta sẽ cõng nó theo, bởi vì cho dù bảy ngày sau Tuyết Duyên có tỉnh lại thì nhất định cũng không ngồi đây chờ A Thiết chết."
Nhiếp Phong không khỏi ngửa mặt lên trời than thở, gã cũng hiểu rõ rằng nếu như A Thiết không đành lòng nhìn nàng dở sống dở chết thì nàng cũng sẽ không muốn sống một mình.
Nhiếp Phong lại nhìn Thần mẫu, hỏi:
"Thần mẫu, vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu?"
Thần mẫu đáp ngắn gọn:
"Phong Đô."
"Phong Đô?" Nhiếp Phong ngẩn ra, gã chưa từng nghe nói Thần Châu có vùng đất nào tên như vậy.
"Không sai, Phong Đô chính là nơi âm phủ tối tăm trong truyền thuyết, cũng chính là vị trí của Sưu Thần cung..."
"Quỷ đô..."
"Kinh đô của ngạ quỷ!"
Năm ngày sau, khoảng cách tới đại họa của Thần Châu còn có hai mươi ngày.
Lại là cái nơi lạnh như huyền băng vạn năm này, lại là cái chốn không có năm tháng, không có tương lai này...
Sưu Thần cung.
Đám đồ chúng đã ăn thú hoàn đầu óc không có tư tưởng vẻ mặt cứng đờ như gỗ đang quỳ, tựa hồ như xưa nay chưa hề cử động lần nào, cũng không có tư cách tùy ý di chuyển.
Chỉ có Pháp Trí mới có tư cách di chuyển trước mặt Thần.
Tựa như bây giờ ông ta đã mang Thần tướng và A Hắc về đến đây, nhốt tù nhân vào một phòng giam bí mật của Sưu Thần cung rồi mới quay lại báo cáo tất cả mọi chuyện cho Thần.
Chỉ thấy giờ khắc này ông ta đã quỳ trước màn trước của Thần, cúi đầu thật sâu, đồng thời cất cao giọng nói:
"Thần, thuộc hạ bất tài không thể đoạt được Thần Thạch, chỉ có thể bắt tên Thần tướng phản bội trở về, hơn nữa còn bắt đệ đệ của Bộ Kinh Vân là A Hắc, A Hắc này sẽ khiến cho Bộ Kinh Vân mang Thần Thạch đến tấn kiến Thần trong vòng mười ngày..."
Thần ở sau màn trướng yên lặng nghe Pháp Trí báo cáo xong, một lúc sau mới cất giọng uy nghi khen ngợi:
"Rất tốt, Pháp Trí, ngươi làm tốt lắm."
Pháp Trí hỏi:
"Thần, thuộc hạ nên làm gì tiếp để chuẩn bị đón Bộ Kinh Vân đây?"
Thần chậm rãi nói:
"Không cần, ngươi đã làm xong hết rồi, ta chỉ cần y đến đây thôi."
Pháp Trí kinh ngạc nói:
"Nhưng...lẽ nào...Thần không sợ lúc tấn kiến ngài, Bộ Kinh Vân sẽ làm gì mạo phạm hay sao, lẽ nào thật sự không cần thuộc hạ tăng cường phòng bị?"
Thần nghe xong bỗng nhiên cười lạnh:
"Pháp Trí, ngươi thực quá xem thường bản thần rồi, ngươi cho rằng chỉ một Bộ Kinh Vân nhỏ bé kia cũng có thể làm ta bị thương sao?"
Pháp Trí hoảng sợ đáp:
"Bộ Kinh Vân đương nhiên không thể, chỉ có điều trên tay y có Thần Thạch..."
Chợt nghe đến hai chữ thần thạch, tiếng cười lạnh lùng của Thần lại càng thêm lớn:
"Khà khà, Thần Thạch ư? Một trăm năm trước bản thần còn ham thích nó, còn bây giờ nó thì có tác dụng gì nữa?"
Sao cơ? Thần không ngờ lại không thèm đến Thần Thạch nữa, lẽ nào lão ta đã có được sức mạnh còn lợi hại hơn cả Thần Thạch?
"Chỉ là, Bộ Kinh Vân cộng thêm Thần Thạch, có lẽ không..." Pháp Trí vốn định nói không nên khinh thường Bộ Kinh Vân, nhưng lúc này Thần đột nhiên cắt lời ông ta, chuyển đề tài:
"Pháp Trí, đừng nói những lời nhụt chí ấy nữa, nhân lúc bản thần hôm nay có nhã hứng, sẽ nói cho ngươi biết một chuyện ngươi rất muốn biết. Không phải ngươi vẫn luôn tò mò đến tột cùng là vì sao bản thần lại truyền hết cho Bộ Kinh Vân sức mạnh Ma Ha Vô Lượng mà mình mới luyện thành hay sao?"
Pháp Trí cả kinh, lập tức ngẩng đầu không dám tin, nhìn bóng Thần thấp thoáng sau màn trướng, nói:
"Thuộc hạ không dám."
"Đây là bản thần ban thưởng cho công lao của ngươi, ngươi không cần không dám, hơn nữa..." Thần hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
"Thần không nói đùa!"
Phải! Thần không nói đùa, Pháp Trí quá hiểu, Thần muốn giết người thì nhất định phải giết!
Ông ta chỉ có cách run rẩy bước vào trong màn trướng, chỉ thấy Thần đã đứng quay lưng về phía ông ta từ lúc nào rồi, chắp tay sau lưng đứng hiên ngang.
Từ khi gia nhập Sưu Thần cung tới nay, Pháp Trí sống đến chừng này tuổi cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của Thần, cũng hiếm khi đến gần Thần như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta đứng sóng vai với Thần mà không cách tấm màn trướng.
Dù rằng Thần đứng quay lưng lại với Pháp Trí, nhưng khí thế vô địch phát tán ra đã khiến cho Pháp Trí dần thấy nghẹt thở, hơn nữa với tu vi cái thế hơn hai trăm năm của lão, đương nhiên đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Pháp Trí bước vào trong trướng, Thần bèn nói:
"Pháp Trí, hôm nay ta muốn nói hết mọi chuyện cho ngươi biết, bởi vì thứ nhất là ngươi cũng giống như bản thần, ôm ấp lý tưởng lớn lao, bây giờ đã là thời điểm thích hợp để ngươi biết tất cả, thứ hai là vì ta vẫn còn một số việc cần nhờ ngươi..."
"Ta muốn truyền Ma Ha Vô Lượng cho Bộ Kinh Vân, đơn giản là vì..."
"Bộ Kinh Vân chính là ta, ta chính là Bộ Kinh Vân..."
Lời vừa dứt, Thần đột nhiên quay đầu lại, Pháp Trí rốt cuộc đã có thể đối mặt với Thần, để nhìn rõ ràng bộ mặt thật của Thần, ông ta liền ngây ngốc tại chỗ!
Không! Không thể nào! Trong lòng Pháp Trí gào thét hàng ngàn lần, ông ta quả thực không thể nào tin được, Thần ở trước mặt mà ông ta nhìn thấy lại chính là...
Bộ! Kinh! Vân!