Tử, Tù song nô mười năm trước vốn là hai trong Thập đại kiếm khách thời trước – Song Long Kiếm Bích!
Hai người cũng là cao thủ dùng kiếm, làm vô số chuyện ác, sau bại dưới tay Hùng Bá. Sau khi thần phục Hùng Bá, hai gã tác ác càng nhiều hơn, bình thường nếu không có chuyện gì thì cũng không tùy tiện xuất động.
Bây giờ Hùng Bá không những phái hai gã đi trước mà còn giao cho Bộ Kinh Vân phân phó, hai gã cực kỳ bất mãn khi bị giao cho vị thiếu chủ mười ba tuổi này, thầm nghĩ tên nhóc này tuổi chẳng bao nhiêu, võ công thì được bao lăm, sao có thể xứng làm chủ nhân bọn hắn được.
Nên trước khi lên đường tới Nhạc Sơn, hai người vẫn cố tìm cơ hội làm khó Bộ Kinh Vân. Nay thấy Bộ Kinh Vân chỉ chăm chú nhìn Nhiếp Phong, quả là cơ hội tốt, hai người tuy nói khéo nhưng kẻ tung người hứng, câu nào cũng lấy danh nghĩa bang chủ, rõ ràng là muốn thể hiện mình bị buộc phải theo Bộ Kinh Vân nhưng vẫn chỉ làm việc cho Hùng Bá, tuyệt đối không nghe lệnh Bộ Kinh Vân.
Nhưng Bộ Kinh Vân nghe hai gã nói xong lại như thể chưa hề nghe thấy, không trả lời, coi như hoàn toàn không thấy hai người trong mắt.
Tử, Tù song nô bị làm lơ, trong lòng lấy làm giận lắm, nếu không phải ngại oai Hùng Bá thì đã sớm rút kiếm chém cho gã thiếu chủ này mấy nhát rồi.
Bộ Kinh Vân vẫn bình tĩnh nhìn Nhiếp Phong, tựa như ở nơi đây, giữa thế gian hư không tịch mịch hắn cũng đã phát hiện ra một thứ khiến mình hứng thú. Một đối thủ? Hay là một người bằng hữu?
Phía bên này, Nhiếp Nhân Vương đang kịch chiến trên đỉnh Phật cùng Đoạn Soái, vì y đang chiếm thượng phong, càng điên cuồng hơn, vừa đánh vừa nói: “Nếu Đoạn Soái ngươi không rút Hỏa Lân ra thì sớm muộn gì cũng chết dưới đao của lão tử!”
Y xuống tay đao sau mạnh hơn đao trước, Đoạn Soái như cung giương hết cỡ, còn sức đâu mà trả lời y?
Không ngờ ngay lúc Nhiếp Nhân Vương nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tay thì đột nhiên Hỏa Lân rời vỏ, tự sinh ra một luồng khí kình nóng như lửa cháy, chấn nát thanh đao trong tay Nhiếp Nhân Vương!
Cao thủ so chiêu, chỉ lệch một ly cũng có thể chuyển thắng thành bại, chuyển bại thành thắng, chuyển biến này không phải là nhỏ, Đoạn Soái thừa lúc Nhiếp Nhân Vương kinh ngạc, liền vung Hỏa Lân Kiếm chém xuống phía phải Nhiếp Nhân Vương, trúng ngay đầu gối y.
Nhiếp Nhân Vương đột ngột bị mất binh khí, lại vừa bị thương nặng, sức chiến đấu giảm mạnh, cùng lúc đó Hỏa Lân Kiếm bỗng dưng tự ý xuất vỏ, thẳng hướng lên cao!
Hỏa Lân vừa xuất, đuôi kiếm sáng như ánh chớp, kiếm phong đỏ như lửa cháy hừng hực một phương trời, khiến người ta cảm thấy nóng rát!
Đoạn Soái nhìn thấy Hỏa Lân vô cớ tự ý xuất vỏ cũng ngẩn ra, vội vàng giữ lấy Hỏa Lân, ai ngờ vừa mới nắm lấy kiếm đã thấy từ Hỏa Lân kiếm xuất hiện một cỗ tà khí công tâm. Đoạn Soái biết tà khí Hỏa Lân rất nặng nhưng vẫn tự tin công lực của bản thân đủ sức điều khiển tà khí, không ngờ được tà khí của Hỏa Lân lại mạnh đến vậy, không khỏi chấn động, vội vàng vận hết nội lực để tự trấn áp tinh thần, hòng chống cự lại “Kiếm khống nhân tâm”, nhưng cùng lúc đó…
Đoạn Soái mặc dù đang ở giữa không trung nhưng cũng đã phát hiện ra nguyên nhân Hỏa Lân không khống chế được.
Hỏa Lân không khống chế được là bởi vì nó đang cực kỳ hưng phấn, vì nó đã tìm được một địch thủ xứng tầm!
Giống như Đoạn Soái tìm được Nhiếp Nhân Vương!
Còn địch thủ mà Hỏa Lân khao khát lại chính là Tuyết Ẩm!
Chính là Tuyết Ẩm đang nằm trong tay Nhiếp Phong!
Nhiếp Phong đang cùng Đoạn Lãng đứng trên gối Phật ngẩng cổ quan sát tình hình cuộc chiến, Đoạn Soái ở trên cao nhìn xuống, đã thoáng nhìn thấy Tuyết Ẩm trong tay Nhiếp Phong, Hỏa Lân lại rung lên không ngớt, sung sướng đến điên cuồng.
Chiến tâm Đoại Soái phút chốc lại bị thiêu đốt, không thể áp chế tà khí công tâm của Hỏa Lân, trên mặt đầy tà khí, tơ máu đỏ ngầu trong mắt, biến thành một người hoàn toàn khác, cuồng tiếu nói: “Ha ha! Đến đây nào! Tuyết Ẩm, mau tới đây cùng phân cao thấp cùng Hỏa Lân ta nào!”
Lời chưa dứt, thân hình đã lao thẳng tới Nhiếp Phong cách hơn mười trượng bên dưới, đồng thời vung kiếm tạo thàn một lưới kiếm kín kẽ, che trời mà xuống, thoáng như mây đen che trời, không để lọt một tia sáng nào, chính là thức lợi hại nhất trong Thực Nhật kiếm pháp của Đoạn gia – Hỏa Lân thực nhật!
Thức này vừa mạnh vừa nghiêm mật, cho dù là Nhiếp Nhân Vương cũng không dám chắc tìm ra được sơ hở, không ngờ Đoạn Soái lại lấy chiêu đoạt mệnh ấy để tấn công con mình, chỉ tiếc đầu gối y đã vỡ, muốn đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ có thể trợn mắt mà thét lớn: “Bỉ ôi! Chỉ vì tranh phong với Tuyết Ẩm mà không ngại dùng sát chiêu với một tiểu hài tử, sao xứng là nhất đại tôn sư?”
Nhưng Đoạn Soái cầm Hỏa Lân lâu, chiến ý trong lòng bị Hỏa Lân thừa hư mà khống chế nhân tâm, mất hết lý trí, không còn lại chút gì phong thái tôn sư, làm sao có thể có thể ngăn được, điên cuồng nói: “Hắc! Năm năm trước gặp con trai ngươi ta đã biết nó có thiên phú kì bẩm, ngươi có thể tiếp thì nó nhất định cũng có thể tiếp chiêu!”
Nói xong, thân bình càng bay gấp, lưới kiếm càng chặt hơn, Nhiếp Phong thấy Đoạn thúc thúc ngày nào trở nên hung dữ như vậy cũng ngẩn ra.
Đoạn Lãng vẫn ở bên cạnh Nhiếp Phong, mắt thấy phụ thân điên cuồng xuất chiêu, vội vàng dập đầu cầu xin: “Cha, Nhiếp Phong từng cứu mạng con, là bằng hữu của con, xin cha đừng mà…”
Nhưng Đoạn Soái đang bị Hỏa Lân khống chết, bất chấp con trai mình cũng đang ở dưới lưới kiếm, Nhiếp Phong nhân lúc kiếm thế còn chưa tới, lập tức quyết định thật nhanh, một chưởng đẩy Đoạn Lãng ra ngoài để tránh bị thương…
Cho dù tới góc kia của gối Phật cũng không thể tránh được một kích đoạt mệnh này, Nhiếp Phong đơn giản là không tránh!
Chỉ thấy hai tay nó cử đao, chậm rãi ngưng thần chăm chú nhìn lưới kiếm đang hạ xuống, giống như đang tìm sơ hở trong hoa kiếm…
Nhưng thế xuống Hỏa Lân thực nhật cùng thân hình Đoạn Soái càng lúc càng nhanh, như lôi đình chụp xuống, Nhiếp Phong có đủ thời gian để tìm sơ hở sao?
Tử vong chỉ cách chục trượng!
Tám trượng, bảy trược, sáu trượng…
Năm trượng, bốn trượng…
Ba trượng…
Trong bụi cây, Bộ Kinh Vân cùng Tử, Tù song nô đã nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, Tử Nô nhe răng cười nói: “Hắc hắc, thật là tiểu tử không biết sống chết, ngay cả ta lẫn Tù Nô cũng tự biết không phá được một chiêu Hỏa Lân thực nhật, chỉ bằng tiểu tử ngốc này mà có thể phá được sao? Đúng là không biết lượng sức!”
Tù Nô cũng cười lạnh nói: “Như vậy càng tốt! Nếu thằng nhóc này chết dưới kiếm Đoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương chắc chắn sẽ liều chết với Đoạn Soái, đến lúc đó chúng ta đỡ đi biết bao nhiêu rồi! Ha ha…”
Bộ Kinh Vân vẫn yên lặng mặc kệ hai gã châm chọc hiêu khích, trước sau vẫn không có phản ứng gì.
Nhất đại tôn sư trước mắt nhẫn tâm dùng kiếm chiêu bá đạo nhất tấn công một tiểu hài tử, thật là hành động lấy mạnh hiếp yếu, dùng lớn bức nhỏ, Bộ Kinh Vân thực sự có thể ngồi yên không để ý như Tử, Tù song nô hay sao? Thật sự máu lạnh như vậy sao?
Ngay lúc Tù Nô cười lạnh, Bộ Kinh Vân bỗng nhiên rút kiếm!
Trong tay hắn vốn không có kiếm, kiếm hắn rút dĩ nhiên là kiếm của một trong hai người Tử, Tù.
Tù Nô vốn là cao thủ dùng kiếm, thường kiếm bất ly thân, tuyệt không bao giờ để cho người ta đoạt kiếm!
Trừ phi, người đoạt kiếm là một cao thủ kiếm nghệ cao hơn hắn…
Tù Nô có nằm mơ cũng không ngờ được vị thiếu chủ mười ba tuổi mình không phục ấy thủ pháp rút kiếm lại thuần thục đến thế!
Xảo diệu đến thế~
Nhanh đến như thế!
Thậm chí còn nhanh hơn cả y!
Kiếm, chỉ còn cách Nhiếp Phong hai trượng.
Lưới kiếm như cầu vồng, kiếm khí càng sắc bén hơn, chấn nát tất thảy cỏ cây đất đá trong phạm vi hai trượng quanh Nhiếp Phong, chỉ một thoáng đã thấy cát đá bay mịt mù, lưới kiếm tựa như dải lụa quấn chặt lấy Nhiếp Phong ở giữa.
Hay cho một thức Hỏa Lân thực nhật!
Lưới kiếm càng lúc càng thu nhỏ lại, bao vây lấy Nhiếp Phong.
Lưới kiếm dày đặc thoáng như một cái chuông lớn úp xuống đầu Nhiếp Phong, nó thấy quanh mình một mảng tối đen, một nửa tia sáng hay hy vọng cũng không thấy…
Hỏa Lân thực nhật không chỉ nuốt Thái dương, không chỉ nuốt hết ánh sáng mà còn nuốt hết cả những lòng cầu sinh của người ta.
Đúng là một chiêu tuyệt vọng dị thường!
Nhưng Nhiếp Phong còn muốn cùng phụ thân sống những ngày bình thường yên ả, còn muốn suốt đời phụng dưỡng người cha đã bị mẫu thân vứt bỏ này, muốn tận lực để mang đến một chút an ủi cho số mệnh đầy thăng trầm ấy…
Không! Nó tuyệt không thể dễ dàng buông xuôi như thế! Nó tuyệt không thể chết!
Nhiếp Phong lại lần nữa tĩnh tâm, nhưng mắt nhìn lưới kiếm đang áp tới.
Nhiếp Phong vốn thiên tư bất phàm, lại thêm Băng Tâm quyết tu vi không tệ, hơn nữa còn có ý chí cầu sinh bất diệt, ở trong lưới kiếm dày đặc, nó đột nhiên phát hiện ra một tia sáng khó ai nhìn thấy được.
Không sai! Đây chính là chỗ sơ hở!
Nhiếp Phong nâng Tuyết Ẩm lên, nó biết chỉ cần dùng một chiêu trong Ngạo Hàn Lục quyết đánh tới vị trí này là có thể phá tan thế tới của Hỏa Lân thực nhật!
Nhưng hơn mười năm công lực của Đoạn Soái đâu phải tầm thường, hơn nữa còn có xung lực từ hơn mười trượng áp xuống, Nhiếp Phong dù phá được chiêu cũng sẽ bị kiếm kinh chấn nát lục phủ ngũ tạng mà chết.
Nhưng một đao này vốn không thể không xuất, đây là con đường cầu sinh duy nhất của nó.
Nhiếp Nhân Vương lúc này đầu gối đã vỡ, khinh công khó mà thi triển hết, chỉ có thể đi xuống từ từ, làm sao có thể kịp cứu con trai, Đoạn Lãng càng không thể cứu nó, Nhiếp Phong chỉ có thể tự cứu mình.
Chỉ có điều Nhiếp Phong không bao giờ tưởng tượng được, trong chốn Nhạc Sơn này còn có một người có năng lực cứu nó, một người có “Tâm” cứu nó!
Ngay khoảnh khắc Nhiếp Phong chuẩn bị xuất chiêu thì kỳ tích xuất hiện!
Ngàn vạn đạo kiếm quang bỗng dưng xuất hiện theo không gian hắc ám, nháy mắt đan thành một lưới kiếm nghiêm mật khác, ngay đúng lúc lưới kiếm của Đoạn Soái đánh tới Nhiếp Phong.
Lưới kiếm thật bi thống! Lưới kiếm thật tuyệt vọng! Một lưới kiếm quỷ khốc thần sầu!
Là “Bi thống mạc danh”!
Là “Bi thống mạc danh” của Bộ Kinh Vân!
Hai lưới kiếm tuyệt thế gặp nhau giữa trời rồi biến mất.
Chiến ý điên cuồng lẫn lòng tự tin của Đoạn Soái cũng biến mất theo, ngây ngốc đứng lặng.
Bởi vì gã nhìn thấy một sự thật đáng sợ: Người tới cứu Nhiếp Phong, phá “Hỏa Lân thực nhật” của gã lại là một hắc y thiếu niên tuổi chẳng bao nhiêu!
Nhiếp Phong cũng ngần ta, nó không ngờ được người đến cứu mình lại chính là thiếu niên đầy đau buồn kia, không ngờ được hắn lại có võ công bất phàm như thế.
Bộ Kinh Vân kiếm trong tay đã đoạn, khóe miệng rỉ tơ máu, chứng tỏ dù Bi Thống Mạc Danh đã phá được Thực Nhật kiếm pháp nhưng tu vi hơn mười năm của Đoạn Soái chẳng tầm thường, hơn nữa Hỏa Lân kiếm mãnh liệt phi thường, Bộ Kinh Vân phá chiêu xong, nghe khí huyết cuồn cuộn, nhất thời đứng thẳng không được. Nhiếp Phong thấy thế bước lên đỡ lấy hắn, hỏi: “Là huynh sao? Vì sao phải cứu ta?”