Hùng Bá ra lệnh như thế vì những năm gần đây, Bộ Kinh Vân trong chốn giang hồ đã có danh tiếng không nhỏ.
Đã là người giang hồ thì chẳng mấy ai là chưa nghe qua cái danh hiệu đáng sợ “Bất khốc tử thần”.
Nay Thiên Hạ Hội vẫn chưa độc bá võ lâm, lúc này mà lại truyền ra tin tức Bộ Kinh Vân đã chết thì cực kỳ bất lợi.
Một khi để người trong võ lâm biết được Hùng Bá mất đi chiến tướng dũng mạnh nhất thì cũng chẳng khác gì bảo rằng lão đã bị chặt đi mất cánh tay phải.
Hơn nữa, nếu để cho Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương biết được thì nhất định chuyện kết minh sẽ có biến lớn.
Hơn thế, những môn phái khác có thể thừa cơ loạn mà cùng tấn công…
Như vậy thì cực kỳ không ổn!
Việc này quả thực làm cho Thiên Hạ Hội rối loạn một phen, nhưng rất nhanh đã bị Hùng Bá khống chế đại cục, trấn an cảm xúc của môn chúng yên ổn.
“Ngu không chịu được!”
Đây chính là kết luận mà một kiêu hùng tuyệt tình như Hùng Bá âm thầm chốt hạ trong lòng đối với hành động không tiếc xả thân cứu người của Bộ Kinh Vân.
Hoa không hương, trăng không dừng, người thì đã không trở lại nữa rồi.
Đêm nay là một đêm ảm đạm vô cùng.
Nhiếp Phong ngồi ở ngoài cửa lều nhỏ bên chuồng ngựa, đã ngồi thế hơn một canh giờ.
Nó vẫn không động đậy, tựa như một bức tượng trẻ con khắc bằng gỗ vậy.
Bởi vì trong lòng nó đang không ngừng gào thét…
Đoạn Lãng lại không ngồi thừ ở đó cùng Nhiếp Phong, sau khi trở về, nó đã lập tức đi tắm cho ngựa, đây vốn là chức trách của nó, cho dù là gặp phải chuyện không như ý thì nó vẫn phải làm như thường.
Sau khi đã tắm rửa cho bầy ngựa xong xuôi, Đoạn Lãng chậm rãi bước tới bên cạnh Nhiếp Phong, vỗ nhẹ lên vai của nó, nói: “Phong à, từ lúc trở về đến giờ huynh đã ngồi suy tư vậy mấy ngày liền rồi, bây giờ vẫn còn ngồi nghĩ, rốt cuộc huynh đang nghĩ gì vậy? Huynh đang nhớ đến Bộ Kinh Vân phải không?”
Nhiếp Phong cúi đầu không nói.
Đoạn Lãng lại nói: “Mặc dù đúng là Bộ Kinh Vân vì cứu chúng ta và lũ trẻ kia mà chết, đệ cũng có cái nhìn hoàn toàn khác với hắn, nhưng mà, Phong à, hắn thực sự đã chết rồi, chúng ta thì vẫn còn sống. Không thể phí cả đời chỉ để nhớ đến hắn được!”
Những lời này thực sự là xuất phát từ đáy lòng của nó, từ sau chuyện đó đúng là Đoạn Lãng đã thực tâm khâm phục Bộ Kinh Vân.
Nhiếp Phong thở dài u uẩn nói: “Cả đời này…ta cũng không quên được Vân sư huynh, chỉ là…ta đang nghĩ đến những người khác.”
“Những người nào?”
“Là những nạn dân kia!” Nhiếp Phong đáp: “Những nạn dân còn đang phải gánh chịu bệnh dịch lẫn đói rét ở đó, còn có những nạn dân lưu lại Nhạc Sơn nữa, ta nghĩ ít nhất cũng phải trên mười vạn người.”
Nghĩ đến hơn mười vạn người không có nơi ăn chốn ở, nghĩ đến thi thể những đứa trẻ phải chết đói chết bệnh, Nhiếp Phong chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng không yên.
Đoạn Lãng đáp: “Nghĩ thì có làm được gì chứ, chúng ta vốn không có cách nào giúp được bọn họ!”
Nhiếp Phong ấp úng nói : « Không! Biện pháp thì có, chỉ cần ta… »
Còn chưa kịp nói hết câu, Nhiếp Phong bống nhìn thấy một người đang đi về phía lều cỏ.
Khổng Từ!
Chỉ thấy nàng lặng lẽ trầm ngâm bước về phía hai người.
Nhiếp Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nó đoán chắc rằng sau khi nàng nghe tin Bộ Kinh Vân đã chết thì nhất định sẽ đến tìm mình.
Nhưng Nhiếp Phong lại không ngờ được Khổng Từ vừa nhìn thấy nó đã thốt lên một câu khiến cả hai ngơ ngác không hiểu gì.
Nàng ngây ngốc nói: “Tôi đã…đọc trộm.”
Đọc trộm?
Rốt cuộc thì nàng đã đọc trộm cái gì? Có phải nàng bị cái không khí trầm lặng này tác động, khiến cho cảm xúc thể hiện cũng tĩnh lặng đến đáng sợ?
Nhiếp Phong còn đang muốn hỏi thì Khổng Từ đã đưa cho nó một tờ giấy. Thấy Nhiếp Phong còn chưa mở ra, Khổng Từ buồn bã nói: “Trước giờ tôi vẫn nghi ngờ, rốt cuộc là vì sao Vân thiếu gia lại đồng ý với Bang chủ đi giám sát hai người? Vì sao…thiếu gia lại…muốn nhận cái nhiệm vụ nhàm chán này? Lẽ nào…thiếu gia thực sự giống như lời môn chúng Thiên Hạ Hội, là muốn…tranh công thôi sao? Cho đến khi nghe tin thiếu gia đã chết, tôi không còn hoài nghi nữa. Tôi đã đọc trộm…Vân thiếu gia bảo tôi không được đọc mảnh giấy này, bây giờ mới phát hiện…hóa ra…thiếu gia…không những…không có một chút lợi ích nào, ngược lại…còn phải trả…một cái giá…vô cùng đắt…”
Giọng của nàng đã khàn khàn, nước mắt cũng không thể kìm được, tràn khỏi hàng mi rơi xuống như nước lũ. Đôi mắt trong suốt đẫm lệ nhìn Nhiếp Phong, khó khăn lắm mới có thể nói hết câu: “Vì hai người…Vân thiếu gia…đã đánh cược với Bang chủ…đôi mắt của mình!”
Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng.
Hai chữ “đôi mắt” thoáng như sét đánh ngang tai, khiến cho cả Nhiếp Phong lẫn Đoạn Lãng cùng chấn động, Đoạn Lãng đỏ bừng mặt, bởi vì ngày đó nó cũng cho rằng Bộ Kinh Vân vì tranh công nên mới đi theo giám sát hai người.
Nhiếp Phong nhanh như chớp mở tờ giấy kia ra, cuối cùng nó đã thấy…
Tờ giấy kia là khế ước đánh cược, ghi rõ ràng rằng nếu như Nhiếp Phong và Đoạn Lãng không trở về đúng kỳ hạn đã giao ước thì Hùng Bá sẽ chọc mù đôi mắt của Bộ Kinh Vân bởi vì hắn “có mắt như mù”, nhìn lầm người.
Trên tờ khế ước còn có chữ ký của Bộ Kinh Vân, chao ôi, hắn ký mới sảng khoái làm sao, tin tưởng thế nào, tàn nhẫn dứt khoát biết bao!
Rốt cuộc, Bộ Kinh Vân không nhìn nhầm Nhiếp Phong và Đoạn Lãng!
Mà chính hắn lại bị thế nhân nhìn nhầm!
Trong lòng Nhiếp Phong không khỏi chùng hẳn xuống, đôi mắt đã cạn khô nước mắt sáng rực lên, ngay tại thời điểm này, Nhiếp Phong đã dứt khoát quyết định điều mà trong lòng nó còn do dự.
Khổng Từ tuyệt vọng khóc than: “Vì sao chứ? Vì sao mà Vân thiếu gia..lại đứng ra bảo lãnh…cho hai người? Vì sao thiếu gia tình nguyện…hy sinh tính mạng…để cứu những…đứa trẻ kia? Vì…sao chứ? Thiếu gia…vì sao lại…ngốc như vậy chứ?”
Nhiếp Phong buồn bã nhìn gương mặt đau đớn vô hạn của nàng, nó bỗng nhiên phát hiện cô gái mười bốn tuổi này không ngờ lại có một thứ tình cảm chủ tớ thật sâu nặng khác thường…
Nó giữ chặt lấy vai nàng, dứt khoát nói: “Khổng Từ, chẳng lẽ…cô còn chưa hiểu sao? Vân sư huynh làm như vậy…đơn giản chỉ là vì huynh ấy tin tưởng rằng những điều mình là là đúng đắn, hơn nữa, cũng là việc mà bất cứ người nào trên đời này đều phải làm…”
Khổng Từ nhìn Nhiếp Phong qua màn nước mắt nhạt nhòa, bi thương hỏi: “Chuyện…cần…phải làm?”
“Không sai.” Cậu bé Nhiếp Phong mười hai tuổi, dưới bầu trời đầy gió tuyết bỗng nhiên thổn thức nói: “Đã là người sinh ra trên cõi đời này, nếu có một chuyện cần phải làm thì cho dù phải chết…cũng không do dự một chút nào, nhất dinjg phải làm bằng được.”
Nhiếp Phong nói xong thì liếc nhìn Khổng Từ và Đoạn Lãng một cái rồi chậm rãi nói: “Hôm nay ta mới giật mình ngộ ra đạo lý này, giờ cũng là thời điểm ta nên thực hành nó rồi!”
Nhiếp Phong nói xong ảm đạm quay lưng, không để ý tới Khổng Từ và Đoạn Lãng nữa, lặng lẽ bước đi.
Đoạn Lãng yên lặng nhìn Nhiếp Phong đi xa dần, thật lâu sau, nơi khóe mắt nhỏ xuống một dòng nước mắt nóng hổi, đau xót nói: “Phong, cuối cùng đệ cũng hiểu huynh muốn làm gì…”
Khổng Từ kinh ngạc hỏi: “Đoạn Lãng, Phong thiếu gia…tính làm chuyện gì vậy?”
Đoạn Lãng đáp: “Huynh ấy…đang muốn làm một chuyện, một chuyện mình không muốn làm, nhưng lại phải làm, vì nạn dân.”
Khổng Từ vẫn không hiểu gì cả, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô đơn đang dần xa của Nhiếp Phong.
Mái tóc dài tung bay trong gió tuyết mịt mù lạnh lẽo.
Như mưa.
Như tơ.
Như hận.
Cũng không như ý…
Trong Thiên hạ đệ nhất lâu.
Hùng Bá đang muốn đi ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài lâu vang lên mấy tiếng gõ cửa khô khốc lẻ loi.
Hùng Bá vô cùng kinh ngạc, muộn như vậy rồi, còn có ai lớn gan dám đến đây quấy rầy lão nữa chứ?
“Ai?” Lão trầm giọng hỏi.
“Con.” Người ngoài cửa đáp dứt khoát.
Hùng Bá dĩ nhiên nhận ra thanh âm này, lão koong thể ngờ được giữa đêm khuya nó lại đến tìm mình.
“Cửa vẫn chưa cài then đâu, vào đi!” Hùng Bá vội vàng xốc lại gương mặt già nua căng thẳng của mình, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ uy nghi không thể xâm phạm của một bang chủ, chờ đợi.
“Két” một tiếng, cửa mở ra, nó từ từ bước vào trong.
Khó trách tiếng gõ cửa vừa rồi nghe lẻ loi đến vậy, bởi vì người bước vào cũng mang một trái tim thực cô độc.
Người đó là Nhiếp Phong.
“Sư phụ.” Nhiếp Phong đờ đẫn gọi một tiếng.
“Ừm” Hùng Bá trầm giọng đáp lại: “Phong Nhi, đêm hôm con đến tìm sư phụ là có việc gì đây?”
Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn lão, trên mặt vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào như trước, chậm rãi buông từng tiếng: “Đồ nhi muốn làm một giao dịch với sư phụ.”
“Hả? Giao dịch?” Hùng bá thoáng kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Nhiếp Phong, mỉa mai nói: “Đồ nhi ngoan của ta, sao bỗng dưng con lại biến thành một thương nhân, lại còn đến đây bàn chuyện giao dịch với vi sư vậy? Mà đúng rồi, rốt cuộc con muốn giao dịch cái gì?”
Nhiếp Phong bình tĩnh đáp: “Con cần một trăm vạn lượng bạc trắng.”
Một trăm vạn lượng? Đôi mắt rồng của Hùng Bá mở to hết cỡ, ánh mắt của lão có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ chưa lúc nào mở to đến như thế.
Nhiếp Phong đáp: “Không sai, một trăm vạn lượng, thiếu một cắc cũng không được…Hy vọng sư phụ có thể lấy danh nghĩa của Vân sư huynh cứu trợ cho thôn dân vừa phải chịu nạn hồng thủy ở vùng Nhạc Sơn!”
À! Hóa ra trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ về…
Những nạn dân sống trong cảnh đói rét bệnh tật kia…
Hay là…
Bộ Kinh Vân?
Đây là chuyện Nhiếp Phong cho rằng mình phải làm? Vậy còn chuyện nó không muốn làm?
Hùng Bá chỉ cho rằng Nhiếp Phong chỉ là một tiểu tử ngốc, lão xảo trá liếc nhìn Nhiếp Phong, mắt như chim ưng, hỏi: Con bảo đây là một cuộc trao đổi, vậy con tính lấy cái gì để trao đổi với vi sư đây?”
Nhiếp Phong không do dự đáp: “Con, chính là con!”
“Chỉ cần sư phụ chịu bỏ ra một trăm vạn lượng này, con sẽ lập tức thay Vân sư huynh giúp sư phụ đi đánh đông dẹp bắc!”
Hùng Bá ngẩn ra, đến tận bây giờ lão mới biết hóa ra trước giờ mình đã quá xem thường Nhiếp Phong.
Lão vốn cho rằng Nhiếp Phong chỉ là một thằng bé ngốc nghếch, không biết tốt xấu, nay mới biết Nhiếp Phong quả là chính chắn sâu sắc hơn nhiều so với mình nghĩ.
Bây giờ Bộ Kinh Vân đã chết, Hùng Bá đã mất đi một đại tướng, Nhiếp Phong lại lấy chính bản thân ra làm điều kiện đàmg phán, quả là cơ hội ngàn năm có một.
Nhiếp Phong lấy chính mình ra trao đổi là để cứu giúp nạn dân, cũng là để báo đáp ơn tương cứu của Bộ Kinh Vân đã chết kia, ở trong mắt Hùng Bá mà nói, Nhiếp Phong cũng chẳng khác gì Bộ Kinh Vân, đều là ngu không ai bằng!
Nhưng mà điều kiện Nhiếp Phong đưa ta quả thực là một cuộc trao đổi rất hấp dẫn.
Hùng Bá cười lớn nói: “Ha ha! Quả thực là cảm động cả trời xanh, ngay cả lão phu cũng bắt đầu thấy kính nể đồ nhi của mình rồi, chỉ có điều con có bao giờ nghĩ rằng, khắp nhân gian đều là người sầu khổ, con giúp một lần, đâu thể giúp cả đời được…”
Nhiếp Phong không trả lời mà chỉ nghiêm nghị nhìn Hùng Bá, trong ánh mắt hiện rõ một sự kiên định quyết không thay đổi.
Không phải là cầu xin nữa, đây là một cuộc trao đổi cực kỳ công bằng.
Cũng là một cuộc trao đổi bất đắc dĩ nhất.
Hùng Bá xưa nay vốn là kẻ đa mưu túc trí, trong giây phút này, lão đang không ngừng cân nhắc, tính toán.
Rất lâu sau, trong Thiên hạ đệ nhất lâu cuối cùng cũng truyền ra một tiếng cười cực kỳ hảo sảng dứt khoát: “Được!”