Phong Vân

Mồ hôi từng giọt từng giọt từ trên thái dương hắn chảy xuống.
Thiếu niên đang vội vàng chạy đi, dáng vẻ rất vất vả, nhưng thấy bước chân y lại chừng như không biết đường về nhà.
Ngay cả khi không biết phương hướng thì chân vẫn bước về phía trước, tiến về phía trước, tựa như cô hồn dã quỷ.
Kẻ trước người sau, những bóng người lộn xộn, mờ mờ. Thiếu niên định thần nhìn kỹ lại, chỉ thấy đâu đâu cũng có những bóng người mặt cau mày có, giống như đang chạy nạn…
Chạy nạn?
Chạy đi đâu?
Thiếu niên dõi mắt nhìn mới thấy hóa ra những người này không phải đang chạy nạn mà là đang xếp hàng chờ…
Hắn không biết phải đi theo đường nào, chỉ biết hoang mang đi vòng luẩn quẩn phía sau đám người đang xếp hàng chờ kia.
Chỉ thấy đám người sắp hàng chỉnh tề, kín kẽ như một con cự long uốn lượn, dài đến mấy dặm, sao lại có nhiều người sắp hàng ở đây như vậy? Bọn họ đang đợi cái gì?
Trong đám người sắp hàng đợi có một ông già chừng hơn bảy mươi tuổi, tay dắt một đứa cháu trai sáu tuổi đang đợi, thoáng thấy vẻ mặt nghi hoặc của thiếu niên, lão bèn quan tâm nói:
“Này cậu trẻ, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì thế? Mau lại sau hàng mà đợi đi!”
Đứa bé trai kia cũng mở to đôi mắt lên nói:
“Phải đó! Nếu không lát nữa trời tối rồi thì sẽ phải nhịn đói đợi đến ngày mai đó.”
Thiếu niên còn chưa hiểu, bèn hỏi lại:
"Ông à, mọi người…đang sắp hàng đợi gì vậy?"
Ông lão mỉm cười trả lời:
“Chờ phát thức ăn chứ còn gì nữa! Những người ở đây đều là nạn dân cả, cậu không phải người ở đây sao?”
Thiếu niên lắc đầu, hốt hoảng nói:
“Tôi…tôi cũng không biết mình là người từ nơi nào đến nữa.”
Ông lão lại hỏi:
“Vậy tên cậu là gì?”
Trong mắt thiếu niên lập tức hiện vẻ mơ hồ, hắn đáp:
“Tôi…tôi cũng không nhớ được tên mình là gì hết.”
Lời vừa thốt ra, trong đám người truyền ra không ít tiếng xì xầm bàn tán, ông lão dù sao tuổi cũng nhiều, sớm biết đã có chuyện gì xảy ra, thở dài.
“Ôi, lại là một đứa trẻ đáng thương, lại bị hồng thủy làm cho sợ hãi rồi. Này cậu trẻ, có đói bụng không hả?”
Sắc mặt thiết niên chợt hồng, còn chưa đáp lại thì cái bụng hắn đã kêu lên “ọc ọc” trả lời hộ rồi.
“Thật đáng thương!” Ông lão lôi trong ngực áo ra một cái bánh bao đã khô cứng, móp méo đưa cho thiế niên bảo:
“Này con, ăn đi đã rồi nói!”
“Cám ơn ông!” Thiếu niên vội vàng nhận lấy cái bánh bao, không nghĩ ngợi gì đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, cũng không biết là đã đói bụng bao lâu rồi.
Đứa bé trai kia nói thầm vào tai ông lão:
“Ông ơi, đó là cái bánh bao duy nhất của chúng ta mà. Cho hắn rồi, đêm nay chúng ta…”
Ông lão ngăn lời:
“Tiểu Định, đừng nói như vậy! Hắn đã thất lạc cha mẹ, lại còn không thể nhớ được mình là ai, thực là rất đáng thương! Hơn nữa mọi người đều là người nghèo cả mà, phải đùm bọc lấy nhau mà sống, với lại, chúng ta cũng sắp đến lượt được phát lương, không cần phải lo gì cả…”
Tuy nghe ông nói như vậy nhưng Tiểu Định kia vẫn nhìn chằm chằm chiếc bánh bao mà thiếu niên đang ăn, nuốt nước miếng cái ực.
Thiếu niên mới ăn hết một nửa, bỗng nhiên khóe mắt hắn lóe lên, lại không ăn tiếp nữa mà trả nửa cái bánh bao còn lại cho ông lão, nói:
“Ông ơi, cám ơn ông nhiều! Tôi đói…lâu quá rồi, cho nên lúc này nuốt không vô nữa…”
Thật sao? Chuyện này cũng có sao? Rõ ràng là hắn không đành lòng ăn tiếp.
Tiểu Định nghe thấy hắn nói như vậy thì mừng thấy rõ, vội vàng thay ông mình nhận lấy chiếc bánh bao còn dấu răng đang ăn dở kia. Vốn nó nghĩ rằng thiếu niên kia sẽ ăn hết cái bánh bao, không ngờ hắn lại không ăn, Tiểu Định vui mừng vô cùng, quay lại nói với ông:
“Ông ơi, hì hì, xem này! Vẫn còn một nửa đây! Đêm nay Tiểu Định quyết định không ăn, dùng để hiếu kính với ông!”
Hóa ra cậu bé này thèm thuồng nửa cái bánh bao kia chỉ là vì tấm lòng hiếu thảo, thật là đáng quý…
Trong mắt thiếu niên thoáng rưng rưng, trong lòng cũng chợt thấy hối hận vì đã ăn nửa cái bánh bao.
Thiếu niên bèn chuyển đề tài, hỏi ông lão.
“Ông à, ông nói…mọi người sắp hàng đợi lấy lương thực, vậy lương thực đó…bán giá sao vậy ông?”
Ông lão mỉm cười, đáp:
“Lương thực này không cần phải mua bằng tiền.”
“Không cần tiền sao? Thiếu niên hỏi.
“Lại có chuyện…ngon ăn như vậy sao? Là ai mà…hào phóng đến vậy?”
Ông lão đáp:
“Là đệ tử thứ hai của Hùng Bá, bang chủ đệ nhất đại bang đương thời, Bộ Kinh vân!”
“Đúng vậy! Từ sau khi hồng thủy càn qua, Bộ Kinh Vân đã xuất cho quan phủ Nhạc Sơn một trăm vạn lượng, để bọn họ cấp phát lượng thực và thuốc men cho người nghèo chúng ta!” Tiều Định còn đang cầm bánh bao, nghe đến ba chữ Bộ Kinh Vân thì hưng phấn quá mà nói xen vào.
Những nạn dân ở cuối hàng nghe nhắc đến tên Bộ Kinh Vân, trên khuôn mặt u sầu cũng lộ vẻ tươi cười, cùng nói:
“Không sai! Bộ Kinh Vân chính là đại ân nhân của chúng ta!”
“Bộ Kinh Vân?” Thiếu niên vừa nghe thấy ba chữ này, trong lòng chợt nghe chấn động, nhưng muốn nhớ lại thì không nhớ được điều gì rõ ràng cả.
Ba chữ này giống như đang chiếm hết mõi ngõ ngách trong trí óc trống rỗng của hắn, nhưng lại rất mơ hồ, không tìm ra được một ký ức thực sự nào cả, giống như toàn bộ ký ức trước kia của hắn đã biến mất hoàn toàn vậy.
Tiều Định còn đang hoa chân múa tay ra chiều hưng phấn lắm, hào hứng nói:
“Con nghĩ rằng Bộ Kinh Vân hẳn là phải cao lớn uy mãnh khác người, thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, giá mà có thể gặp một lần thì thích biết mấy…”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên lại nghe Tiểu Định “A” lên một tiếng, hóa ra bánh bao trong tay nó đã bị người ta đá một cái bay xuống đất nằm, dính đầy cát bụi.
Kẻ đá rơi bánh bao của Tiểu Định là một người cao gầy ăn vận như thương nhân, phía sau lưng y có hai tùy tùng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Tiểu Định thấy cái bánh bao rơi xuống đất thì vội vàng hô to:
“Ấy, bánh bao ta để dành cho ông…”
Tuy bánh bao đã dính đất cát bẩn cả nhưng trong cảnh cơ hàn như bây giờ thì vẫn đáng quý biết mấy, Tiểu Định vội vàng chạy tới muốn nhặt cái bánh bao lên phủi sách bụi đất, nhưng không ngờ nó vừa mới chạm tới cái bánh bao thì nam nhân cao gầy kia đã đưa chân đạp lên nắm tay bé nhỏ đang giữ chặt cái bánh bao. “Rạc” một tiếng, bàn tay nhỏ bé cùng cái bánh bao như bị dẫm nát ngay tại chỗ.
“Oa!” Tiểu Định đau đến hét toáng lên, ông lão cũng hoảng sợ kêu lên:
“Tiểu Định!”
Ông lão vội vàng quỳ gối trước mặt nam nhân cao gầy kia, “bịch bịch bịch” khấu đầu mấy cái liền, khẩn cầu:
“Liễu lão gia, cầu xin ngài…tha cho thằng bé đi mà!”
Hóa ra người đàn ông cao gầy kia tên là Liễu Kiên, vốn sống ở Xương Bình trấn lúc Nhạc Sơn chưa phải chịu nạn hồng thủy; y vốn là một gã sư gia thổ hào, cả vùng Nhạc Sơn không ai không biết, sau này không biết vì đâu mà chuyển vận, bỗng chốc trở nên giàu có không ngờ.
Liễu Kiên một chân đặt trên bàn tay Tiểu Định, vênh cái bộ mặt nhà giàu mới nổi lên, thong thả cười nói:
“Ai bảo cháu ngươi sùng bái cái tên Bộ Kinh Vân kia làm gì! Hừ, cái tên kia cũng chỉ là thứ chó chết nào đó thôi!”
Tiểu Định đã đau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng nghe y sỉ nhục thần tượng của mình như thế thì quật cường phản bác:
“Hừ! Bộ Kinh Vân là đại ân nhân của chúng ta, không phải là…đồ chó chết gì hết!”
Liễu Kiên nhe răng cười:
“Hắc hắc, thật là một thằng nhóc vô tri ngu độn, ngươi nói xem vì sao Bộ Kinh Vân lại đi quyên tiền giúp các người? Hắn chính là đang muốn gia tăng thanh thế, mua danh chuộc tiếng đó a!”
Mua danh chuộc tiếng? Thật thế sao? Chính y thì làm gì khi đồng bào trải qua thiên tai? Không phải chỉ biết mở miệng hại người đó hay sao?
Trong lúc nói chuyện, chân Liễu Kiên trước sau vẫn dẫm lên tay Tiểu Định, mắt thấy y sắp dẫm nát bàn tay nhỏ bé của Tiểu Định.
Đám thôn dân ai nấy đều ngại y là ác bá nên không dám can thiệp, chỉ có thiếu niên kia nhìn thấy thì biến sắc, đang muốn lao tới thì bị hai gã thủ hạ của Liễu Kiên giữ lại.
Người thiếu niên dù không nhớ được mình là ai nhưng vẫn có thể biết được chuyện đúng sai thị phi, mắt thấy người tên Liễu Kiên kia bắt nạt cả một đứa trẻ con, hắn căm phẫn nói:
“Phế vật! Bản thân có tiền…mà cũng không biết tích đức, không có lòng tốt…giúp đỡ nạn dân, không những thế…còn không cam lòng…thấy người khác cứu trợ, tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt!”
Liễu Kiên sắc mặt xanh như tàu lá, không nói được gì, bởi vì thiếu niên kia đã nói trúng cái bụng tiểu nhân của y.
Nhưng bỗng nhiên y lại mỉm cười, nói:
“Ha ha! Cậu trai, ngươi dám nói những lời như thế với bổn đại gia, quả thực rất dũng cảm! Đại gia nhất định sẽ dạy dỗ ngươi tử tế, nhưng mà trước khi dạy dỗ ngươi, ta cũng nên giải thích cho ngươi biết, rốt cuộc vì sao đại gia tiền trăm bạc vạn cũng không quyên một xu lẻ!”
Thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không thèm trả lời.
Liễu Kiên nói:
Kỳ thực bổn đại gia cực kỳ tin luận nhân quả! Đó chính là quy luật ở hiền gặp lành, phú quý nghèo hèn đều là kết quả một tay mình tạo thành. Bổn đại gia có thể hưởng phú quý, lại còn tránh được đại nạn hồng thủy, nguyên nhân chính là bởi vì ta vốn là một người rất rất tốt…”
Nói xong, y lại chỉ vào những thôn dân đói khát kiệt lực mà cao giọng nói:
“Còn ngược lại, đám thôn dân này phải hứng chịu tai họa chỉ vì bọn chúng vốn là người xấu, đã là người xấu thì phải nhận lấy hậu quả này thôi, ông trời thật sự có mắt cả đấy, bây giờ thì các ngươi đã sáng mắt chưa…”
Y bất chợt liếc nhìn thiếu niên cười nói:
“Ta vốn là người tốt thì tuyệt đối không đi quyên giúp kẻ xấu được! Cậu trai à, ngươi có hiểu được không? Ha ha…”
Liễu Kiên dứt lời thì bật cười ầm ĩ, hai gã thủ hạ cũng phụ họa theo cười ha hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui