Thần Châu có tới bảy nơi gọi là Tây Hồ nhưng chỉ có Tây Hồ Hàng Châu là nổi tiếng nhất.
Hàng Châu Tây Hồ, một mảnh núi xanh nước tĩnh, tự như một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng, khiến cho người ta say đắm không thôi.
Tô đê là một con đê dài từ nam tới bắc trên Tây Hồ, từng do tài tử Tô Đông Pha xây dựng. Nếu nói Tây Hồ diễm lệ như một mỹ nhân thì Tô đê chính là mái tóc dài tha thướt của mỹ nhân vậy…
Tháng ba xuân muộn.
Hai bờ Tây Hồ, liễu xanh khói biếc, hoa đào khoe sắc khắp nơi.
A Hắc và A Thiết đã trải qua một ngày vất vả, thảo dược hai người hái được mang trên lưng cũng đã héo quá nữa. Lúc này, hoàng hôn cũng sắp xuống, A Thiết lau mồ hôi, nói:
“A Hắc, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta có lẽ nên về sớm một chút kẻo mẹ lại ra cửa ngồi trông, mẹ già rồi ngồi lâu không tốt.” Hắn vốn là một đứa con rất hiếu thảo.
A Hắc im lặng gật đầu, hai người bèn dọc theo Tô đê cùng trở về nhà.
Trời dù đã bắt đầu tối nhưng vẫn chưa tối hẳn, A Thiết lại nghĩ: Tối nay chắc mẹ không ra ngoài cửa ngồi đợi huynh đệ mình về.
Nhưng lúc cửa nhà đã thấp thoáng hiện trong mắt họ, hai người từ xa đã nhìn thấy một bóng người lại đang ngồi xổm trước cửa.
A Thiết thoáng nhìn qua liền nói với A Hắc.
“Ôi, mẹ thật là! Lại không chờ đượac à ra cửa ngóng mình nữa…” Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Bởi vì hắn và A Hắc phát giác, hóa ra người ngồi ngoài cửa vốn không phải là mẹ của họ.
Người ngồi ngoài cửa là một bóng thiếu nữ tha thướt.
A Thiết bước lại gần nhìn kỹ, chỉ thấy cô gái này mặc y phục đơn giản, người còn bám đầy bụi đường, đang ôm gối ngồi co ro trước cửa nhà mình. Bởi vì nàng vẫn cúi đầu nên A Thiết không thể nào nhìn ra khuôn mặt nàng. Hắn đành nhẹ giọng hỏi.
“Cô nương, cô không khỏe sao?”
Cô gái lắc lắc đầu, càng cúi xuống thấp hơn.
“Vậy, sao cô lại ngồi co ro trước cửa nhà tôi vậy?”
Cô gái lúc này mới đáp:
“Tôi…tôi đã…không có nhà…để về rồi…” Thanh âm dịu dàng vô hạn, chỉ có điều hơi khàn khan như thể mới khóc xong.
“Hả?” A Thiết thoáng nhìn A Hắc, không hiểu lắm nên lại hỏi tiếp:
“Chẳng lẽ…cô bị người nhà đuổi đi?”
Cô gái nghe A Thiết hỏi thế thì không đáp lại mà chỉ thấy nước mắt ròng ròng chảy xuống.
A Thiết ngạc nhiên, nghĩ rằng cô gái này chắc chắn có nhiều chuyện cũ thương thâm, nếu không cũng sẽ không thể về nhà như thế, co rúm ở chỗ này. Trước cửa nhà, thấy người ta bị mình truy hỏi mà thành khóc không thành tiếng, A Thiết cảm thấy có lỗi, bèn dịu dàng nói:
“Tôi xin lỗi, cô nương xin đừng trách tôi lỡ lời…”
Cô gái nọ lắc đầu nói:
“Không, tôi…cảm tạ hai vị đã hỏi thăm…chỉ là…tôi thật sự…không có nhà ở đây để về…”
A Thiết bắt đầu hiểu được, nói:
“Cô nương, nhà của cô không ở Tây Hồ sao?”
Cô gái khẽ gật đầu đáp:
“Tôi vốn họ Bạch, tên…chỉ có một chữ ‘Tình’, trước ở Dương Châu, sau khi…cha mẹ qua đời, lại…không có an hem, đành phải đến Hàng Châu…tìm nhà người hôn phu đã đính ước…không ngờ…tìm không thấy, đến giờ…cũng không có tiền quay về Dương Châu nữa, chỉ đành…phiêu bạt đầu đường góc chợ…”
Ồ…Hóa ra nàng tên là Bạch Tình.
Lại là chuyện tìm người thân không thấy, chỉ có điều qua giọng kể u oán của cô gái này lại thấy thê lương khôn tả, A Thiết và A Hắc liếc mắt nhìn nhau một cái, A Thiết thở dài nói:
“Thật đáng thương, chỉ không biết vị hôn phu đính ước của cô nương tên là gì?”
“Hắn?” Cô gái cuối cùng ngước mặt lên nhìn A Thiết và A Hắc rồi nói:
“Hắn tên là”
“Bộ Kinh Vân!”
Lời vừa thối ra, A Thiết ngạc nhiên quay lại nhìn, A Hắc vốn bình tĩnh trên mặt cũng thoáng biến sắc.
Cô gái tên Bạch Tình kia đã ngẩng đầu lên, không ngờ nàng có một gương mặt rất khả ái cùng một đôi mắt trong veo đẹp đẽ hơn người.
Mà đôi mắt trong veo ấy lúc này dù ngân ngấn nước mắt song lại bình tĩnh nhìn thằng vào gương mặt hai hán tử khôi ngô kia, tựa như muốn tìm xem phản ứng trên mặt họ khi nghe đến cái tên Bộ Kinh Vân.
Đáng tiếc, nàng vốn mong rằng khi nghe ba chữ này thì sẽ có một người phản ứng, không ngờ cả hai người đều sửng sốt như nhau.
Nên nàng vẫn không thể tìm ra.
A Thiết trầm ngâm nói:
“Bộ Kinh Vân chẳng phải là người đã cứu tế nạn dân Nhạc Sơn năm đó hay sao? Hắn…hình như là đệ tử Hùng Bá gì đó.”
A, hóa ra hai huynh đệ hắn cùng ngạc nhiên là bởi vì đã từng nghe tới cái tên này chứ không phải cái tên ấy có ấn tượng nào trong trí nhớ của mình.
Cô gái tên Bạch Tình ấy tựa như có chút thất vọng, lắc đầu nói:
“Không, chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi, hôn phu của tôi…không phải Bộ Kinh Vân kia đâu.”
Trong khi nói, ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, tựa như đến giờ mới nhìn rõ dung mạo hai người, kinh ngạc hỏi:
“A! Hai…người…giống như…hai người là…huynh đệ song sinh?”
A Thiết nhìn A Hắc bên cạnh, tự hào nói:
“Không sai, chúng tôi đúng là huynh đệ!” Trên thực tế, hắn thực coi A Hắc như đệ đệ.
A Thiết lại hỏi tiếp:
“Bạch Tình cô nương, cô tìm người không thấy rồi, vậy sau này cô tính làm gì?”
“Tôi…cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa, hôn phu của tôi…cả nhà hắn giờ đã đến nơi nào không rõ, biển người mờ mịt, tôi…lại chưa từng gặp hắn, làm sao…tìm được đây?” Cô gái hoang mang nói.
“Chỉ hy vọng…có người nào đó…có lòng tốt thu nhận tôi…đại ân đại đức…tôi nguyện làm kẻ hầu người hạ để…báo đáp…” Nàng nói xong, phút chốc lại lã chã lệ rơi.
Mắt thấy cô gái như vậy, A Thiết nhất thời tay chân luống cuống, A Hắc cũng im lặng không nói gì.
Thoáng chốc, trong lòng A Thiết đã hạ một quyets định, hắn nói:
“Bạch Tình cô nương, thân thế cô thật đáng thương, nếu không chê chúng tôi nhà hẹp thiếu ăn thiếu uống thì xin cô cứ ở lại đây ít lâu đi rồi tính tiếp, chỉ là…”
“Chúng tôi còn có mẹ già, cần phải hỏi ý kiến người nữa.”
Hắn nói rất thành khẩn, vừa lúc đó, từ trong nhà bỗng dưng truyền ra một thanh âm xúc động:
“Mẹ không có ý kiến gì khác.”
Lời vừa dứt, cửa nhà mở ra, chính là mẹ của A Thiết A Hắc – Từ má.
Hóa ra từ nãy giờ Từ má ở trong nhà đã nghe thấy tất cả, bà vốn là người tốt bụng, lúc này cũng không để ý gia cảnh nghèo khó của mình, vẫn muốn giúp đỡ cô gái đáng thương này trước, bà hiền hòa nói:
“Bạch Tình cô nương, vừa rồi ta đã nghe thấy hết rồi. Hai huynh đệ hắn cũng là do ta nhận về nuôi lớn, nếu cô không chê thì cứ coi nơi này như nhà mình, chỉ không biết ý cô thế nào?”
Đang trong cảnh khốn cùng lại gặp sinh cơ, cô gái tên Bạch Tình nào có thể từ chối, vội hướng Từ má cùng huynh đệ A Thiết cúi lạy thật sâu, mắt rưng rung lệ nói:
“Bà bà, cảm ơn…mọi người, mọi người…đối với con…thật…tốt quá, con…nhất định…sẽ…báo đáp…mọi người….” Vừa nói xong, thiếu nữ đã kiệt sức gục xuống, chắc là nàng đã đói lâu lắm.
A Thiết vội vàng đỡ cô gái dậy, nàng ngượng ngùng cười, vô lực liếc nhìn A Thiết và A Hắc nói:
“Hai người…thực sự rất giống nhau, chỉ sợ…chẳng biết bao giờ tôi mới có thể nhận ra…ai huynh…ai đệ.”
“Không có cách nào phân biệt cả, chỉ có điều thời gian thì có dư.” A Thiết vui vẻ cười nói.
Đúng vậy! Thời gian còn dài, nên nàng dù không thể cho ai biết mục đích mình đến đây…
Nhưng cũng không cần phải quá sốt ruột.
Trong bốn người, chỉ có A Hắc trước sau vẫn không nói câu nào. Hắn cứ thế xoay người đi vào nhà trước.
Cô gái không nói gì nhìn theo bóng dáng hắn, thầm nghĩ:
“Hắn…thật lạnh lùng, chẳng lẽ…là hắn?”
Cứ như thế, cô gái xinh đẹp tên Bạch Tình ấy cuối cùng đã ở lại nhà A Thiết.
Nàng rất hiền lành.
Nàng cũng rất chịu khó, ngày nào cũng tranh Từ má nấu nướng, lại còn sắp đặt trong nhà đâu đấy gọn ràng ngăn nắp.
Mỗi ngày, A Thiết và A Hắc trở về đều thấy trong nhà sáng sủa sạch sẽ, vì phòng ốc đã được quét tước không còn hạt bụi.
Chỉ có một điều, trong nhà vốn khó nuôi nổi ba người, nay thêm một người thì càng thêm túng thiếu.
Nhưng Từ má lẫn A Thiết đều không thấy hối tiếc, bởi vì nàng thực sự là một cô gái ngoan.
Chỉ có A Hắc cho đến giờ vẫn không tỏ vẻ gì.
Nàng cứ luôn chân luôn tay cả ngày, như thể nàng không cần nghỉ ngơi vậy, lắm lúc Từ má thấy không đành, khuyên nàng:
“Bạch Tình cô nương, cô nghỉ một chút đi, đừng gắng quá mà bệnh.”
“Bà bà, đừng có khách sáo như vậy, người cứ gọi còn là Tiểu Tình là được rồi. Bà bà, để con làm xong cái này rồi sẽ nghỉ ngay, người cứ vào phòng nghỉ trước đi!” Nàng lúc nào cũng quanh co như vậy mà từ chối.
Vì thế, nàng phơi sào trúc xong lại bận sang việc khác.
Hơn nữa, tuy rằng cả nhà A Thiết cũng chỉ ăn rau xanh với cơm trắng, nhưng nàng ngay cả rau xanh cũng không nỡ lòng gắp đi, lúc nào ăn nào ăn cơm nàng cũng chỉ ăn cơm trắng, tuyệt không đụng tới đĩa rau.
Lắm khi Từ má không đành lòng bèn gắp rau cho nàng thì trước sau gì nàng cũng dùng mọi cách trả lại, dù thế nào cũng không chịu ăn.
Từ má cảm động, A Thiết cũng rất cảm động, hai người bọn họ hiểu được nàng không muốn liên lụy cả nhà quá nhiều.
Chỉ có A Hắc trước sau vẫn không có một chút nào tỏ vẻ cảm động.
Người vùng Tây Hồ cũng nghe nói Từ má nhận nuôi một cô gái xinh đẹp hơn người, có người vô công rồi nghề không có gì làm lại để ý, người ta đồn đại ngày càng nhiều.
Bọn họ xa xa gần gần nhà A Thiết trông sang, ai nấy đều công nhận rằng nàng thực rất xinh đẹp.
Đương nhiên cũng có không ít nam nhân với cao có ý đồ với nàng. Bọn chúng chỉ ngại đôi thiết quyền của A Thiết và sự lạnh lùng kinh nhân của A Hắc nên không dám lỗ mang, do vậy cũng không dám gây chuyện.
Cái tên Bạch Tình lập tức được truyền khắp vùng Tây Hồ.
Từ má nhìn đứa con gái dịu dàng hiền thục, chỉ cảm thấy trong lòng rất hài lòng.
Nàng với A Thiết ngày càng thân thiết, hắn coi nàng như người nhà, bắt đầu gọi nàng là Tiểu Tình, càng quan tâm nàng hơn trước. Từ má hôm qua còn đi lại xem xem nàng đắp chăn có kín không, A Thiết thì thường hái cho nàng những loại hoa nàng thích. Có một lần, vì một gã lưu manh gan tày trời dám giở trò với nàng, A Thiết lấy một địch mười, cuối cùng cũng đuổi được bọn lưu manh kia đi, ngay cả A Thiết cũng bị thương.
Nàng giống như một yêu nữ xinh đẹp trong những thần thoại Trung Quốc từ xưa đến nay, rơi xuống trần gian, đột nhiên xuất hiện rồi tìm một nhà thường dân chịu mệt nhọc khổ cực.
Mục đích của nàng có thể là trả ơn, cũng có thể là tìm kiếm người yêu thương, cũng có thể…
Mà có lẽ nàng thật sự là một yêu nữ trong số đó.
Chỉ là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ đến thế xuất hiện cũng có chỗ làm cho người ta thấy kỳ lạ.
Đến thời điểm ấy, khi nàng đã ở nơi này được nửa tháng, A Thiết liền nhận ra.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, sau khi mọi người ăn uống nghỉ ngơi rồi, nàng lại lẳng lặng ngồi trên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào màn đêm xa xăm ngoài kia, giống như đang chờ đợi một người. Nàng rốt cuộc đang đợi ai?
Hay là nàng đang chờ một “ngày” nào đó đến?
A Thiết cực kỳ tò mò, thường làm như vô tình ngắm nàng, dần dần hắn phát hiện một chuyện.
Ánh mắt Tiểu Tình không ngờ thường nhìn về phía A Hắc.
Điều này thực kỳ quái, bởi vì vẻ lạnh lùng của A Hắc lúc nào cũng khiến người khác kinh sợ, sao nàng lại thích nhìn?
Rất nhiều lúc, Tiểu Tình ngồi nói chuyện phiếm với A Thiết, nhưng mà lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn thường hướng về phía A Hắc bên cạnh A Thiết, A Thiết bắt đầu nhận ra, tựa như nàng rất thích vẻ mặt lạnh lùng của A Hắc.
Đáng tiếc, A Hắc trước sau vẫn chưa một lần đáp lại, thậm chí còn chưa nói với nàng nửa câu, nói gì đến nhìn nàng.
Hắn không nhìn nàng, nàng lại nhất định muốn nhìn hắn.
Vì nàng nhìn nhiều như thế, nên dù cả người không nhìn được rõ ràng như Từ má cũng phát hiện, bà chỉ ngầm hiểu mà mỉm cười.
Trong lòng A Thiết cũng mỉm cười.
Hắn mặc dù không dám chắc vì sao nàng lại cứ nhìn A Hắc như vậy, nhưng mà hắn tin rằng có lẽ nàng đã nhìn trúng A Hắc.
Hết thảy tình yêu xưa nay đều bắt nguồn từ ánh mắt đầu tiên rung động lòng người ấy!
A Hắc vốn ai gặp cũng sợ hắn, thôn dân thấy hắn từ xa đã tranh nhau chạy trốn, chẳng ai muốn lại gần hắn cả.
Bây giờ, khó khăn lắm mới có một cô gái nhìn lại A Hắc, A Thiết trong lòng thầm nghĩ, ta thân là đại ca của A Hắc, nhất định phải làm cho A Hắc được vui vẻ, nếu có thể giúp, nhất định phải giúp hai người đó một phen mới được…
Nghĩ đến đây, A Thiết cuối cùng đã hạ một quyết định.