Nàng không phải thiếu nữ áo trắng kia ư? Vậy thì nàng rốt cuộc là ai?
Tiểu Tình không dám ngẩng mặt nhìn ba mẹ con A Thiết, nói tiếp:
“Thật không may, việc thiếu nữ áo trắng kia phản bội đã bị hai người đồng đạo của nàng vô tình đi qua nghe thấy. Mà không rõ vì sao thiếu nữ áo trắng lúc đó lại không đi tìm Bộ Kinh Vân ngay. Hai người đồng đạo kia một nam một nữ, nam lớn nữ bé, để tranh công, cô gái nhỏ ấy bèn giả làm một cô gái mồ côi trà trộn vào trong nhà kia…”
“Cô gái này rất giỏi diễn kịch, vẫn luôn đóng vai một cô gái hiền lành nhu thuận, khiến cho một trong hai Bộ Kinh Vân lẫn quả phụ tốt bụng kia đều rất yêu thương nàng, còn một Bộ Kinh Vân kia thì luôn trầm tĩnh, dường như chính là Bộ Kinh Vân chân chính, vì y vốn cũng lạnh lùng như thế. Bởi vậy, nàng thường xuyên để ý đến hắn, không ngờ lại khiến cho đại ca hắn hiểu lầm, nghĩ nàng thích hắn…”
A Thiết mặt đỏ bừng lên, hóa ra là thế, trước giờ hắn đều lầm tưởng. Hóa ra trước giờ chỉ có hắn là một lòng tình nguyện.
“Vị đại ca này một lòng vì đệ đệ, vì muốn đệ đệ mình thay đổi cách nhìn đối với thiếu nữ mồ côi ấy nên mới đi mua đôi vòng ngọc này…”
Tiểu Tình vừa nói, vừa chỉ đôi vòng ngọc trên bàn, tiếp tục:
“Hắn giao đôi vòng cho thiếu nữ, dặn đi dặn lại nàng phải mang đôi vòng này tặng cho mẹ mình trong chính ngày sinh nhật của bà, khiến bà vui vẻ, hòng khiến cho đệ đệ thay đổi cách nhìn về thiếu nữ này…” Tiểu Tình nói tới đây, A Hắc vốn vẫn không nói gì, bỗng dung đờ đẫn hỏi:
“Nhưng mà, đại ca của hắn rất nghèo, sao lại có đủ tiền để mua đôi vòng ngọc này?”
Tiểu Tình chăm chú nhìn A Hắc, nói:
“Huynh thật sự muốn biết?”
A Hắc khẽ gật đầu, Tiểu Tình nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Tốt lắm, huynh hóa ra cũng không có lạnh lùng vô cảm như bề ngoài, coi như cũng không uổng tình cảm của đại ca mình…” Tiểu Tình nói xong, liếc mắt nhìn A Thiết, chờ phản ứng của hắn.
“Cô vẫn còn chưa nói cho ta biết.” A Hắc nhắc nhở nàng.
“Đêm qua, nếu huynh đến đường hầm trong thôn, huynh nhất định sẽ nhìn thấy huynh ấy đang gánh thuê.” Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng những lời vừa thốt ra lại khiến cho A Hắc luôn trầm tĩnh vô cảm cũng phải biến sắc, cả người chấn động, quay lại nhìn A Thiết.
A Thiết cúi đầu không nói gì, không dám nhìn A Hắc, tựa như một đứa trẻ phạm lỗi vừa mới bị cha mẹ phát hiện.
“Đại ca…” A Hắc lần đầu tiên sắc mặt xám xịt đến thế, xưa nay hắn không mấy khi nói chuyện, nay càng không biết phải nói gì.
Nhưng chỉ nói được thế, mọi nỗi niềm không lời đã mang hết vào trong, phút chốc, không gian bỗng như chùng xuống.
“Chuyện vẫn còn chưa kể xong, xin mọi người hãy nghe con kể hết đã…” Tiểu Tình bỗng nhiên lại cất giọng thê lương giữa không gian trầm mặc ấy.
“Thiếu nữ này vì không muốn ai khác tìm thấy Bộ Kinh Vân, hòng lẳng lặng mang hắn về tranh công, vì thế mới không thôi để ý người đệ đệ lạnh lùng như băng kia, không những thế còn dùng một phương pháp khác…”
“Là…phương pháp gì?” Từ má càng lúc càng kinh hãi, cả đời bà không khi nào dám nghĩ có thể xảy ra những chuyện như vậy.
“Một phương pháp vô cùng âm độc.” Tiểu Tình đáp.
“Đó là dùng một loại kì độc mạn tính để phá mặt nạn Thiên Y Vô Phùng kia, khi gặp độc, mặt nạ sẽ bị phá hủy, Bộ Kinh Vân giả sẽ bị nát mặt mà chết…”
“Ban đầu, thiếu nữ ấy một lòng muốn lập công, bèn giành phần lo cơm nước, hạ kì độc trong thức ăn, chỉ không bỏ vào cơm, vì vậy bữa nào nàng cũng chỉ ăn cơn không…” Tiểu Tình nói xong nhìn Từ má và A Thiết một cái rồi nói tiếp:
“Buồn cười là việc này lại khiến mọi người trong nhà hiểu lầm, còn tưởng nàng không đành lòng giành cả chút thức ăn đạm bạc của họ, lại càng thương quý nàng hơn.”
Từ má và A Thiết nhìn nhau, xem ra cuối cùng chân tướng đã lộ, tuy rằng trong lòng nghe nát như tương, nhưng A Thiết vẫn kiên trì nói:
“Nhưng ít nhất thiếu nữ kia cũng không âm hiểm độc ác như nàng vẫn nghĩ. Ngày cuối cùng ấy, ở một khoảnh khắc cuối cùng nàng cũng không cho chúng ta ăn đĩa đồ ăn có độc ấy, lại còn nói hết chân tướng. Nàng cuối cùng đã trở lại tốt đẹp như chính trái tim mình…”
Tiểu Tình vừa nghe thấy những lời này, không khỏi quay đầu nhìn hắn thật lâu.
Nàng biết những lời này của hắn chính là để cảm ơn nàng, ánh mắt của nàng vốn luôn trầm tĩnh, vô cùng trầm tĩnh, bỗng nhiên chảy xuống hai dòng lệ nóng.
“A Thiết, huynh…thực sự là…một…nam nhân…quá tốt…” Nói xong, nàng cố nuốt những nỗi niềm thổn thức vào trong, cuối cùng khóc cũng không thành tiếng.
A Thiết nhìn nàng thương xót vô hạn, vỗ nhẹ vai nàng nói:
“Tiểu Tình, xin lỗi muội, huynh hiểu hôm nay muội làm vậy, nhất định cũng phải…trả một cái giá rất đắt…”
Bất chợt vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng từ đâu vang lên:
“Nói không sai! Ả vốn là Nhị Thần quan tùy tùng của ta, nay lại phản bội ta, đương nhiên sẽ không có đường thoát rồi!”
A Thiết, Từ má, Tiểu Tình cùng quay đầu lại nhìn, vừa gặp một nam nhân vận trường bào mặt tô vẽ xanh đỏ đang tiến vào.
Tiểu Tình thấy người nọ tiến vào, liền không nghĩ đến bản thân vội vàng chắn trước mặt ba người A Thiết, nói:
“Đại Thần quan, đừng làm bậy!”
Đại Thần quan? Hóa ra người này là Đại Thần quan? Y phải chăng là thanh âm thần bí vẫn nói chuyện cùng Tiểu Tình? Chỉ thấy y cười lạnh nói:
“Hắc, Nhị Thần quan, lúc này mà ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, còn muốn bảo vệ bọn chúng nữa sao? Mau cút ra! Ngươi đã phá hủy toàn bộ kế hoạch tâm huyết của ta, may là bây giờ không cần ngươi ta cũng có thể tìm ra ai là Bộ Kinh Vân!’
“Sao? Làm sao biết được ai là Bộ Kinh Vân?”
“Bộ Kinh Vân chân chính có ngoại hiệu là Bất Khốc Tử Thần, tuyệt đối sẽ không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng ngươi xem, sau khi nghe chuyện của ngươi kể, là ai đã rơi lệ?”
Tiểu Tình lập tức quay đầu nhìn huynh đệ A Thiết. Đập vào mắt nàng là A Hắc vốn vẫn yên lặng lạnh lùng, mắt không gợn sóng thì nay lại đang chảy hai dòng nước mắt.
Đó là nước mắt khóc vì A Thiết.
Nàng giật mình, A Hắc lạnh lùng nhất lại rơi lệ, vậy…vậy thì A Thiết…
A Thiết mới chân chính là
Bộ Kinh Vân?
Ầm! Sét đánh ngang tai! Ngay cả A Thiết cũng không thể tin được là mình không có nước mắt, hắn không thể ngờ mình chính là Bộ Kinh Vân!
Hắn trợn tròn mắt, lắc lắc đầu, bước lùi từng bước:
“Làm sao có thể? Ta…sao có thể là Bộ Kinh Vân?” Hắn không thể tin, không thể tin tất cả màn kịch đau đớn này là vì hắn mà dựng lên.
Không thể ngờ được cuối cùng phương pháp này lại có thể chỉ ra ai là Bộ Kinh Vân!
Đại Thần quan nhe răng cười, nói với Tiểu Tình:
“Nhị Thần quan, vì tuân thủ quy củ không quấy rối nhân gian của Thần, ta vốn định mượn độc của ngươi lặng lẽ tìm ra Bộ Kinh Vân, rồi dẫn hắn về làm nhân chứng lĩnh thưởng, chỉ tiếc, hiện tại xem ra không thể không dùng vũ lực rồi.” Lời vừa dứt, Đại Thần quan đã lao tới, trong chớp mắt đưa tay muốn chụp lấy A Thiết, không ngờ Tiểu Tình nhanh hơn kéo hắn ra xa. Đại Thần quan tức giận nói:
“Hừ! Muốn ngăn ta sao? Với đạo hạnh chỉ xứng làm tùy tùng của ngươi thì đừng có mơ có thể ngăn ta!”
Tiểu Tình không hề sợ, nói:
“Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng không để cho ngươi chia rẽ gia đình bọn họ đâu!”
Đại Thần quan cười tàn khốc, nói:
“Thật hả? Thế thì đi chết đi!” Dứt lời, chưởng đã vung tới, chưởng nhanh mà hiểm, Tiểu Tình cũng vội vàng vung chưởng ngăn lại. Nhưng công lực của nàng rõ ràng là kém xa Đại Thần quan, “bành bành bành” ba chưởng, Tiểu Tình đã thấy không thể nào chống đỡ nổi nữa.
Ngay lúc nội khí của nàng đã tận, Đại Thần quan quắc mắt vung một chưởng, hung hãn đánh thẳng vào mặt nàng. Tiểu Tình hiểu rõ, với tốc độ như vậy, chưởng lực hung mạnh như vậy, nàng không thể nào kháng cự được!
Nàng cầm chắc cái chết rồi!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không hiểu sao chưởng lại đổi hướng, đánh thẳng vào bức tường phía sau. “Ầm” một tiếng nổ lớn, bức tường đổ xuống sau một chưởng của y, công lực thực khiến cho người ta phải kinh hãi! Nếu như chưởng đó mà đánh vào người thì nhất định chết không toàn thây!
Đại Thần quan một chưởng lệch mục tiêu là bởi vì có một người từ phía sau đã ôm lấy thắt lưng y, là ai? Ai dám liều mạng bất chấp sống chết như vậy?
Là Từ má!
Chỉ thấy Từ má liều chết ôm lấy thắt lưng Đại Thần quan kêu lớn:
“Tiểu Tình! Mau dẫn huynh đệ A Thiết chạy đi!” Tấm lòng yêu con lộ ra không ai ngăn được.
“Bà bà! Đừng làm vậy!” Tiểu Tình thất thanh kêu lớn, vì nàng biết Từ má vốn không thể nào ngăn được Đại Thần quan, nàng sớm biết hậu quả!
Nhưng nàng còn chưa kịp xông lên cứu Từ má, Đại Thần quan đã lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Phế vật!” Nói rồi hung hang vung chưởng vỗ vào đỉnh đầu Từ má. Đầu Từ má vang lên mấy tiếng rắc rắc của xương cốt vỡ, đôi mắt già nua của bà càng mở lớn hơn bao giờ, tuyệt vọng nhìn hai đứa con trai, không hề chớp mắt:
“A…Thiết, A…Hắc…đừng…lo cho…mẹ, mau…chạy…”
Lời còn chưa dứt, Từ má đã tuyệt khí, đôi mắt mờ đục cuối cùng đã khép lại, vì bà đã dùng hết sức cứu Tiểu Tình vừa biết quay đầu, cũng đã nói ra một lời dặn dò cuối cùng đối với hai đứa con bà yêu thương.
Chạy đi!
Từ má đáng thương chưa được hưởng phúc bao lăm thì tai họa đã giáng xuống, nay lại bị đánh chết trước mặt con!
“Cút!” Đại Thần quan quát lớn một tiếng, lập tức hất bay thi thể Từ má ra xa. Kình lực vô cùng mạnh mẽ, thi thể Từ má theo đà phá tường mà ra, rơi thẳng xuống hồ.
“Mẹ!” A Hắc và A Thiết thấy người mẹ nuôi nấng mình bấy lâu phải chết thảm, giờ như vừa tỉnh mộng, hoảng hốt kêu lên!
Chỉ có điều, cho dù hai người có kêu thét đến đâu cũng vô ích, Từ má đã không thể nào ngồi tựa cửa chờ hai người trở về được nữa rồi!
Hai huynh đệ trong cơn giận dữ không thể nào đè nén, chỉ biết căm phẫn nhìn Đại Thần quan!
Đúng thế! Bọn họ phải báo thù cho mẹ, nhất là bởi bà không phải là người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra hai người! Bọn họ càng cần phải báo thù!
Tiểu Tình thấy hai người vội vàng kêu lớn:
“A Thiết! A Hắc! Đừng xúc động quá!”
Không sai! Thân thủ A Hắc quá tầm thường, A Thiết thì vẫn chưa biết cách sử dụng sức mạnh của Bộ Kinh Vân ngày xưa, cho nên hai người tuyệt đối không nên xung động!
Nhưng lúc này, còn có ai có thể khuyên giải nữa sao?
Hai người oán hận không thể nào ngăn được, không còn nghĩ được gì cứ thế bước tới trước mặt Đại Thần quan cách chừng năm thước.
Đại Thần quan nhe răng cười một tiếng, nói:
“Được! Vậy để lão tử mang xác Bộ Kinh Vân trở về nhận thưởng vậy!”
Dứt lời, song chưởng vung lên, lòng bàn tay đỏ như lửa nung, chứng tỏ y đã vận hết mười thành công lực, hung hãn đánh thẳng vào ngực hai người A Thiết.
“A Thiết! A Hắc!” Tiểu Tình kinh hoảng hô lớn.
Từ má vừa mới xả thân cứu nàng, Tiểu Tình tuyệt đối không thể để hai người con trai của bà chết như thế được!
Nàng muốn báo đáp mối thâm tình Từ má coi nàng như con gái, nàng càng muốn báo đáp A Thiết đã thương xót cho nàng, cảm ơn tri ngộ!
Mắt thấy hai người sắp bị đánh vỡ tim mà chết, Tiểu Tình cắn môi, cắn tới mức môi bật máu tươi!
Nàng đã nghĩ thông suốt, vì ơn vì nghĩa vì tình vì cảm, nàng không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức động thân!
“Bành” một tiếng, song chưởng mang theo lực đạo ngàn cân, đủ dời non lấp bể đã đánh trúng một người!
Bởi vì trong thời khắc sinh tử, cũng giống như Từ má đã hy sinh tính mệnh quý giá của mình để che chở cho hai người, nàng vì hai huynh đệ A Thiết mà chịu hai chưởng này!
Sau tiếng nổ, máu từ sau lưng nàng bắn ra, hai đường máu tươi y hệt nhau cùng bắn lên gương mặt sững sờ đau đớn của A Thiết và A Hắc!
Đó là máu của Tiểu Tình! Máu nữ nhi đỏ sẫm tuyệt vọng!