Phong Vân

Từ xưa tới nay, Thần Châu có rất nhiều truyền thuyết ngụ ý sâu xa, làm xúc động vô số người. Bên trong những truyền thuyết đó, luôn có những nhân vật chính làm người ta khó quên được.
Truyền thuyết, nếu như bàn tám với nhau thì nghe rất hay, nhưng nếu có một ngày...
Một nhân vật chính trước giờ mình luôn mong muốn ước ao lại bỗng nhiên hiện ra trước mắt, thử hỏi...nên làm gì bây giờ?
A Thiết đang đối mặt với vấn đề này, bởi vì thiếu nữ áo trắng ở trước mặt hắn có thể không phải là người, mà chính là xà yêu trong truyền thuyết - Bạch Tố Trinh.
Tuy nàng vẫn chưa vén tấm sa mỏng che khuôn mặt lên, mà chỉ để lộ ra đôi mắt mỹ lệ, nhưng càng lúc hắn càng nghi ngờ nàng không phải là người. Người ư? Con người làm sao lại có thể có ánh mắt mỹ lệ đến như vậy?
Đôi mắt nàng không trong suốt, ngược lại còn thấm đượm một màu bụi mông lung vĩnh hằng, làm người ta không thể nào nhìn thấy được rốt cuộc linh hồn ẩn sau đôi mắt ấy cô đơn đến bao nhiêu, rốt cuộc lòng nàng có bao nhiêu nỗi u buồn; nhưng cũng vì không nhìn thấu được, nên đôi mắt đó lại là phần đẹp nhất...
Thông thường, những thứ đẹp nhất lại là những thứ người ta không thể nào nắm bắt được.
A Thiết ngẩn ngơ, hỏi: "Cô...thật sự là Bạch Tố Trinh? Sao..có thể như vậy? Nàng...chỉ là một truyền thuyết mỹ lệ ở nhân gian mà thôi..."
Thiếu nữ áo trắng bình thản nói: "Không sai, những gì nhân gian truyền lưu đúng là một truyền thuyết mỹ lệ, nhưng đằng sau truyền thuyết ấy lại là một chuyện buồn thương tâm. Nhưng, ta đúng là Bạch Tố Trinh..."
A Thiết vẫn không thể tin được, nên nói: "Cho dù cô thật sự là...Bạch Tố Trinh, vậy đáng lẽ phải đang bị trấn áp dưới tháp Phong Lôi chứ? Sao lại xuất hiện ở đây được?"
Thiếu nữ mặc áo trắng, nói:
“Ừ, đây chính là chuyện ta muốn giải thích với ngươi. Mặc dù ta là Bạch Tố Trinh, nhưng lại không phải là Bạch Tố Trinh có tình yêu cay đắng với Hứa Tiên, vĩnh viễn bị tháp Phong Lôi trấn áp kia..."
Nàng càng nói càng huyền bí, A Thiết càng nghe càng cảm thấy khó hiểu. Hắn ta hỏi:
"Vậy, cô là ai?"
Thiếu nữ mặc áo trắng đáp từng chữ lại:
"Ta, chính là thế thân của Bạch Tố Trinh!"
Thế thân Bạch Tố Trinh? Vừa nghe mấy lời này, A Thiết liền đứng sững ngay tại chỗ, chuyện này càng lúc càng khó hiểu.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, thiếu nữ mặc áo trắng đã xoay người lại, đưa lưng về mặt hắn, nói:
"Ta biết thật khó để ngươi hiểu ta là người nào, nhưng chỉ cần ta nói cho ngươi biết một sự thật, ngươi sẽ hiểu ngay thôi."
"Sự thật nào?
"Đó là sự thật về một vị 'Thần'..."
Thiếu nữ mặc áo trắng vừa nói vừa tỏ vẻ cao thâm. Mà sự thật nàng nói đến, thì ra là như vậy...
"Hơn một trăm bảy mươi năm trước, thế gian xuất hiện một nam nhân thần bí vô cùng thông minh. Cho dù là ai đi nữa thì cũng chưa từng thắng được hắn trong việc đấu trí cả."
"Nam nhân thần bí này không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, thần lực trời sinh vô cùng mạnh mẽ, mà cả tư chất tập võ cũng cực cao. Trước năm hai mươi tuổi, không có môn võ nào hắn không giỏi. Chỉ nói riêng về chưởng pháp thôi, nghe nói lúc đó hắn đã đạt đến cảnh giới tối cao."
Nghe thiếu nữ áo trắng nói tới đây, A Thiết bỗng nhiên xen vào nói:
"Trên đời này...thật sự có một nam nhân văn võ toàn tài đến như thế?"
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng gật đầu:
"Hắn không chỉ văn võ toàn tài, mà còn vô cùng thông minh, năm xưa đã đọc hết sách trong thiên hạ, tinh thông Phật, Đạo, Nho. Thậm chí, sở học các nhà khác như thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp...không có môn nào hắn không hiểu. Và cũng từ đó, vấn đề đã phát sinh...."
A Thiết thầm nghĩ - "Một nam nhân hoàn mỹ như vậy cũng có vấn đề?"
"Hắn có nhân tài trí, học hết toàn bộ tinh túy trí giả, lại còn có võ nghệ hơn người. Dần dần, tâm tính tự đại của hắn cũng tăng theo lực lượng và học thức. Vào lúc mười ba tuổi, hắn bắt đầu cảm thấy mình là người đặc biệt duy nhất trên thế gian, có tư cách chi phối sinh mệnh những người khác, kể cả những bá chủ trên thế gian. Trong mắt hắn, những người gọi là Hoàng Đế thật không khác gì phàm phu tục tử, thậm chí hắn còn không để ý đến tôn hiệu ‘Hoàng’ đó. Hắn đã vứt bỏ tên của mình, tự xưng là 'Thần'!"
"Thần?"
A Thiết cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ lạ thường của người nam nhân này.
"Không sai, hắn cho rằng trên đời chỉ có chữ ‘Thần’ này mới xứng với hắn, và phần lớn mọi người trên thế gian đều là hạng người thô tục, phải do một ‘Thần’ như hắn thống trị. Cho nên, hắn đã đi tứ phương tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ, bí mật thành lập một tông phái thần bí, tên là 'Sưu Thần cung'..."
"Sưu Thần cung? Tại sao lại gọi là Sưu Thần cung?"
A Thiết hỏi.
"Rất đơn giản, bởi vì những kỳ nhân dị sĩ hắn giao tiếp cũng rất thần bí, nên cứ đặt tên môn phái như thế. Mà mục đích chủ yếu hắn lập Sưu Thần cung chính là tập hợp tinh anh lại để chiếm lấy võ lâm Trung Nguyên, tiếp đó chưởng quản Thần Châu vạn dặm, tiện thể lấy luôn các quốc gia ngoài Thần Châu. Cuối cùng, hắn sẽ là người thống trị cả mảnh đất mênh mông này."
A Thiết thầm giật mình, thật không ngờ một đứa con nít vốn sẽ từ từ trưởng thành thành một nam nhân lại có dã tâm lớn hơn bộ dáng bên ngoài đến mười vạn tám ngàn lần như thế. Thống trị cả trời đất mênh mông? Đây là dã tâm cao nhất con người có thể mơ tới được.
"Đáng tiếc, Sưu Thần cung vừa mới được thành lập, đôi cánh còn chưa được ra gió thì quần hùng Trung Nguyên đã biết chuyện này. Dĩ nhiên mọi người sẽ không để Sưu Thần cung tiếp tục phát triển, nên đã tập hợp lại vây công. Nghe nói đây là một trận chiến thảm liệt nhất, năm mươi môn phái lớn nhỏ ở Trung Nguyên cùng nhau tiêu diệt Sưu Thần cung. Lúc đó, một mình Thần đã chiến đấu với chưởng môn năm mươi phái, và năm trăm kỳ nhân dị sĩ của Sưu Thần cung liều mạng với hơn vạn đệ tử các phái, cuộc huyết chiến kéo dài đến mười ngày mười đêm. Cuối cùng, Thần lấy lực lượng một người chế trụ được năm mươi vị chưởng môn có võ công sau không lường được, mà tinh anh Sưu Thần cung cũng bức lui các đệ tử kia..."
Thần có thể dùng lực lượng một người đánh trọng thương chưởng môn năm mươi phái, võ công thật cái thế!
Mặc dù A Thiết cảm thấy dã tâm thống trị trời đất của người này vô cùng đáng sợ, nhưng khi nghe nói đến việc này, cũng không khỏi nghĩ rằng quả nhiên là Thần! Hắn tuyệt đối có tư cách để tự đại. Nhưng, có một điều A Thiết còn chưa rõ:
"Nếu Sưu Thần cung đã toàn thắng trong trận chiến ấy, vì sao hôm nay lại không nghe thấy gì nữa?"
"Từ trước tới nay, kẻ chiến thắng luôn làm vua, nhưng mặc dù Thần có thể toàn thắng thì nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, tinh anh Sưu Thần cung cũng bị thương vong trầm trọng. Vì không muốn quần hùng Trung Nguyên dùng chiến thuật diệt sát, Thần đã thống lĩnh môn hạ Sưu Thần cung rời khỏi giang hồ. Mà có lẽ truyền nhân của năm mươi chưởng môn kia cũng rất kinh sợ với kết quả cuộc chiến ấy, nên đã không nhắc tới việc này nữa. Cho đến hôm nay, đã hơn một trăm bảy mươi năm, không còn người nào nhớ tới việc trên đời này đã từng có Sưu Thần cung nữa."
"Vậy, Sưu Thần cung đã biến mất khỏi thế gian rồi sao?"
"Tất nhiên là không phải! Sau chuyện lần đó, Thần tình cờ tìm được một động sâu dưới đất, hắn đã khai thác nơi đó làm thành nơi tọa lạc mới của Sưu Thần cung, dần dần nghỉ ngơi phục hồi, dốc lòng khổ luyện, đợi đến thời cơ chín muồi sẽ đông sơn tái khởi. Nhưng thật không ngờ, việc đợi chờ này đã kéo dài đến một trăm bảy mươi năm..."
A Thiết nghe vậy rất kinh ngạc:
"Hơn một trăm bảy mươi năm? Vậy Thần...hôm nay...."
Thiếu nữ mặc áo trắng rất bình tĩnh, đáp lại:
"Hắn chưa chết, nay đã hơn hai trăm tuổi..."
Hơn hai trăm tuổi? Trời ạ! Đây là chuyện gì vậy? A Thiết ngửa mặt lên trời, cảm thấy rất kinh hãi.
"Ngươi không tin?"
A Thiết gật đầu, thiếu nữ áo trắng nói tiếp:
"Ngươi không thể không tin, bởi vì đây là chuyện có thật."
"Nhưng, trên đời này...làm gì có người nào sống lâu đến như vậy?"
"Đó là vì trong lúc nghỉ ngơi dưỡng sức, Thần bỗng nhiên có một ý nghĩ vô cùng hoang đường."
A Thiết càng nghe càng cảm thấy rất sợ hãi, có thể làm cho một người sống lâu hơn hai trăm tuổi ư? Hắn có thể đoán được đó là một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
"Thần nghĩ nguyên khí Sưu Thần cung lúc đó đã bị tổn thương nghiêm trọng, dù muốn chiếm lấy cả võ lâm thì không thể không mất mười hay tám năm, chứ nói chi đến việc hùng bá Thần Châu, thống trị cả thiên địa, chắc chắn phải cố gắng hơn bốn hay năm mươi năm..."
"Nhưng sinh mệnh ngắn ngủi, lúc đó Thần đã ba mươi tuổi, qua bốn năm mươi năm thì sẽ đến tuổi bảy tám mươi. Đến lúc đó, dù hắn có thể thống trị cả trời đất thì có thể sống được bao lâu? Có thể hưởng thụ được bao lâu?"
"Nhưng, hắn là Thần! Trên đời này không có chuyện nào có thể làm khó hắn, nên hắn đã tạm kiềm nén hùng tâm thống trị trời đất xuống, sau đó không quản ngày đêm nghiên cứu suy nghĩ, nhớ lại tinh túy sở học vạn nhà hắn đã học được. Cuối cùng, mười sau năm đó, hắn đã tập hợp được tinh túy của vạn nhà, lĩnh ngộ ra được hai môn võ học vô địch - Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma thân..."
"Chỉ cần tu luyện thành công một trong hai môn võ học này, nhất định có thể trường sanh bất tử."
"Bởi vì, chỉ khi nào không chết thì hắn mới có đầy đủ thời gian để thực hiện kế hoạch hùng bá trời đất kia, chỉ có trường sanh bất tử mới có thể làm hắn lấy được quyền thống trị cả thế gian này, vĩnh viễn dùng thân phận 'Thần' vô thượng để dõi mắt nhìn xuống chúng sanh phàm trần..."
Từ trước tới nay, những người hùng bá thiên hạ, tung hoành cả đời, dã tâm của họ cũng chỉ dừng lại mấy chục đông thu mà thôi. Nhưng chỉ có Thần này là vọng tưởng đời đời kiếp kiếp thực hiện được dã tâm không ngừng tăng lên của hắn, vĩnh viễn trông coi sinh mệnh của mọi người, trở thành ác mộng của bọn họ. A Thiết càng nghe càng trầm lòng xuống, trán đầy mồ hôi, cả người trở nên lạnh run.
Thiếu nữ áo trắng nhìn qua khuôn mặt đầy mồ hôi hột của A Thiết, đột nhiên giọng nói trở nên đầy thương tiếc, nói:
"Dã tâm rất đáng sợ phải không? Đáng tiếc, bản thân Thần là người ở trong cuộc vĩnh viễn không thấy được sự đáng sợ của mình. Cho nên, hắn bắt đầu khổ luyện hai môn võ học mình đã ngộ ra, công lực vốn đã đạt đến mức đăng phong tạo cực cũng ngày một tăng lên. Năm tháng trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà hắn đã tu luyện được hai năm năm, nhưng hắn không thể khẳng định mình có thể trường sanh bất tử hay không, cũng không còn thích thú việc dẫn suất Sưu Thần cung trọng phản giang hồ, một mình hắn tiếp tục chuyên tu luyện..."
"Lúc Thần được tám mươi tuổi, hắn và thê tử có một nữ nhi, cũng là người thừa kế duy nhất của hắn. Nhưng sau khi sinh không lâu, vợ hắn đột nhiên qua đời. Vì thương tiếc thê tử mình, hắn đã đặt tên cho nữ nhi mình một cái tên giống như người thê tử đã chết, đó là..."
"Bạch Tố Trinh!"
Ba chữ "Bạch Tố Trinh" vừa được nói ra, A Thiết ngẩn ra, vội hỏi:
"Cái gì? Bạch Tố Trinh...thì ra...nàng ta là nữ nhi của thần? Nàng ta...không phải là xà yêu gì ư?"
"Không sai, người trong nhân gian tưởng nhầm nàng là xà yêu, tất cả là vì tâm tính nàng ta từ nhỏ thiên lương, có một lần cứu được con rắn màu trắng. Thật không ngờ, con rắn đó lại quấn nàng không chịu rời đi, nàng cảm thấy thích thú, nảy sinh lòng tốt thu dưỡng nó. Mỗi khi xuất hiện ở nhân gian, nàng luôn đồng hành với con rắn trắng này. Người trong nhân gian đồn đãi với nhau, tưởng lầm nàng là yêu tinh bạch xà. Thật ra, nàng chỉ là một cô bé có số phận trớ trêu hơn cả người bình thường mà thôi..."
Nối tới đây, thiếu nữ áo trắng độ nhiên dừng lại, thổn thức không yên.
"Trớ trêu? Nếu nàng ta là con gái của Thần, tại sao lại nói có số phận trớ trêu?"
"Bởi vì nàng là con gái của Thần, Thần muốn nàng ta phải giúp mình thực hiện ước mơ hùng bá trời đất kia. Từ lúc được năm tuổi, hắn đã muốn nàng bắt đầu luyện Di Thiên Thần quyết và Bất Diệt Ma thân. Hắn muốn nàng phải trường sanh bất tử như hắn, đời đời kiếp kiếp ở bên giúp hắn...."
"Nhưng, Bạch Tố Trinh chỉ là một cô bé ôn hậu dịu dàng mà thôi, nàng căn bản không muốn hùng bá trời đất gì cả. Mong muốn duy nhất của nàng chính là sự ân cần hỏi han của người thân, nhưng người phụ thân luôn ở bên cạnh nàng lại có khuôn mặt lạnh như băng đến nỗi thần thánh cũng không xâm phạm được. Thậm chí, nàng còn không có được thân tình mà những cô bé tầm thường nhất cũng có được. Không chỉ không có được những thứ đấy, mà mỗi một bước nàng bước đi đều được Thần định đoạt, thiết kế tỉ mỉ..."
Nghe đến đây, A Thiết đã hiểu được vì sao thiếu nữ áo trắng nói số phận của Bạch Tố Trinh lại trớ trêu.
Sau mỗi người nam nhân thành công đều có một người nữ nhân cô đơn; Đáng thương thay, nữ nhân cô đơn sau lưng Thần lại chính là người con gái của mình.
Thiếu nữ áo trắng nói tiếp:
"Cứ như thế, Thần và Bạch Tố Trinh cùng nhau tu luyện hai môn võ học vô thượng: Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma Thân. Đến lúc được một trăm tuổi, sau khi kiểm tra lại lực lượng cùng các huyệt đạo trong cơ thể mình, rốt cuộc Thần đã có thể xác định: nếu tiếp tục tu luyện như thế, hắn có thể trường sanh bất tử được..."
"Kết quả tu luyện này làm Thần rất phấn chấn, dã tâm vốn đã lặng im lại bốc cháy lên. Hắn quyết định muốn thống suất Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, thực hiện bá nghiệp thiên thu của mình hoàn toàn. Nhưng, trong lúc hắn sắp xếp hết mọi thứ thì lại xuất hiện một việc phiền toái..."
"Ồ, nếu như Thần đã dốc lòng an bài mỗi một chuyện như thế, còn có phiền toái gì chứ?"
A Thiết hỏi.
Thiếu nữ áo trắng thở dài, nói:
"Đúng là hắn có thể khống chế được mọi việc trên nhân gian, nhưng lại không khống chế được cảm tình của một người...."
"Ngay lúc Thần chuẩn bị thống lĩnh Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, người con gái dụy nhất Bạch Tố Trinh của hắn, và thị tì thân cận Tiểu Thanh đã lén đi xuống nhân gian, và gặp gỡ một người thiếu niên tuấn mỹ có tên...Hứa Tiên..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui